Ngô Củ cau mày nói:
"Vương thúc đừng quá thương tâm.
Quả nhân cho người đi thăm dò một phen.
Vương thúc bị chấn kinh, nhanh đứng lên thôi."
Quốc quân Ngạc quốc khóc phải nói là thê thảm, thời điểm đứng lên cũng bởi vì quá mức bi thương thiếu chút ngã nhào trên đất.
Quốc quân Ngạc quốc chính là chú của Ngô Củ, cứ như vậy chính là trưởng bối, lại đường xa đến xin cầu viện, Ngô Củ không thể không tiếp đãi.
Ngô Củ liền lệnh người nhanh đi bố trí gia yến tại mộ phủ đãi quốc quân Ngạc quốc.
Chỉ là một gia yến mà thôi, quy mô cũng không phải lớn.
Ngô Củ lại để cho Yển Cưu đi tra xét người Bộc, nhìn xem tình huống Ngạc quốc cụ thể thế nào.
Yển Cưu lĩnh mệnh.
Triệu Gia vừa nghe, vội vã chắp tay nói:
"Vương thượng, Gia thương thế đã không có gì đáng ngại, xin hãy cho Gia đi!"
Ngô Củ vừa nghe, nhíu nhíu mày lại, nói:
"Triệu tướng quân thương tổn còn chưa khỏi hẳn, không nên lỗ mãng.
Còn nữa, nếu như Ngạc quốc thật bị người Bộc xâm chiếm, như vậy vô cùng nguy hiểm.
Hữu Tư Mã giỏi về thuỷ chiến, có thể ứng phó người Bộc, tương đối an toàn.
Triệu tướng quân lưu ở trong quân, Quả nhân tự có an bày khác."
Triệu Gia sau khi nghe cũng không có cách nào.
Hắn vốn là muốn đến Sở quốc kiến công lập nghiệp.
Dù sao ở Tần quốc hắn rất nổi tiếng, thế nhưng hiện tại đến Sở quốc, mới vừa đánh ba thắng trận, liền bắt đầu liên tục bị đánh bại.
Triệu Gia nóng lòng tìm cơ hội vươn mình.
Nhưng hôm nay thoạt nhìn không thể toại nguyện, trong lòng hắn vô cùng sốt ruột, chỉ lo ở Sở quốc cũng không phải nơi mình dung thân.
Ngô Củ lệnh người chuẩn bị lều cho quốc quân Ngạc quốc.
Ngô Củ đi thay y phục.
Tề Hầu cũng đi theo.
Từ sau lưng ôm Ngô Củ, hắn đem cằm đặt ở trên bả vai Ngô Củ, nói:
"Nhị ca, ngươi thật là xấu."
"Khụ khụ khụ."
Ngô Củ liền ho.
Thiếu chút bị nước miếng của chính mình làm sặc chết.
Nếu hiện tại ăn uống, tuyệt đối liền sặc chết!
Tề Hầu đột nhiên dùng giọng trầm thấp khàn khàn làm nũng, còn nói nhão nhoẹt như vậy.
Ngô Củ cảm giác sự nhẫn nại của mình coi như xong.
Tề Hầu nghe Ngô Củ ho khan, quan tâm dò hỏi:
"Là cảm lạnh sao?"
Là chấn kinh!
Ngô Củ vội vã xua tay, nói:
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì."
Tề Hầu lúc này mới yên tâm, còn nói:
"Ngươi ở mộ phủ làm gia yến, Nhị ca, ngươi nói Cô làm sao tham gia?"
Thì ra là chuyện này!
Ngô Củ lúc này mới nhớ tới mình vốn không muốn gióng trống khua chiêng khoản đãi quốc quân Ngạc quốc, chỉ là theo hình thức, không nghĩ tới điều này.
Tề Hầu nói:
"Nếu Cô không phải ở cùng Nhị ca, Nhị ca đương nhiên khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt."
Ngô Củ nhất thời trừng mắt nhìn Tề Hầu, nói:
"Trời đất chứng giám, Quả nhân có trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt ngươi."
Tề Hầu không nói lắp, hô lên.
"Nhị ca."
Ngô Củ muốn phun ngụm máu ra ngoài.
Tề Hầu đúng là không biết xấu hổ, trợn tròn mắt nói mò.
Ngô Củ tự cho mình chỉ là tướng mạo nhã nhặn thanh tú, mà Tề Hầu tướng mạo là tuấn mỹ nghịch thiên, quyến rũ chết người.
Hắn ăn sao cũng không mất tám khối cơ bụng.
Nhưng động một chút là làm nũng đến không thể nhẫn nhịn.
Hắn mới đúng là đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tề Hầu nói:
"Cô không quan tâm.
Nhị ca, ngươi chừng nào thì để Cô làm Vương Hậu."
Ngô Củ thay xong xiêm y, đang uống nước thông cổ, không nghĩ tới Tề Hầu còn có thể nói lời kinh người.
"Phụt."
Lúc này là thật phun ra ngoài, còn không ngừng ho.
"Khụ khụ khụ!"
Ngô Củ kinh ngạc nhìn Tề Hầu, nói:
"Ngươi không làm Tề Công, chạy tới Sở quốc xem náo nhiệt, còn thật muốn làm Vương Hậu?"
Tề Hầu liền vội vàng nói:
"Muốn a."
Ngô Củ càng thêm bất đắc dĩ, nghĩ thầm.
Tề Hầu sao không đi bán bớt xấu hổ.
Đang yên đang lành một quốc quân Tề quốc lại muốn làm Vương Hậu.
E rằng Tề Hầu cũng sẽ bị người cười đến rụng răng.
Bất quá nghĩ lại, Tề Hầu căn bản không có biết xấu hổ là gì!
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Nhị ca, tuy rằng Cô không thể làm nữ chủ Sở quốc, bất quá làm nam chủ Sở quốc vẫn là thừa sức."
Ngô Củ trong lòng mắng chửi.
Ngươi đã là ảnh đế, còn nam chủ nữa!
Thời đại này còn chưa lưu hành gọi là Thái Hậu, mẫu thân quốc quân gọi là Quốc mẫu hoặc là nữ chủ, ý chính là chủ nhân.
Bởi vậy Tề Hầu nói tới nam chủ, kỳ thực chính là thay đổi giới tính mà thôi.
Ngô Củ thay xong xiêm y, chuẩn bị đi dự tiệc.
Vì động viên Tề Hầu không thể đi yến tiệc, Ngô Củ cúi người hôn lên trên trán hắn một cái, đến hai má.
Tay nắm cằm Tề Hầu, Ngô Củ đứng, ở trên cao nhìn xuống Tề Hầu ngồi ở chỗ ngồi, cười híp mắt nói:
"Vương Hậu ngoan, ở trên giường chờ Quả nhân.
Quả nhân rất nhanh liền trở về."
Tề Hầu cười cười.
Ngô Củ còn tưởng rằng mình lần này đùa giỡn thành công, nào có biết Tề Hầu lại nói:
"Nhị ca, cũng đừng để cho Cô chờ quá lâu."
Ngô Củ cảm giác đạo hạnh của chính mình vẫn là quá cạn.
Quyết đoán lườm một cái.
Ngô Củ lập tức liền ra khỏi lều, chuẩn bị đi mộ phủ.
Ngô Củ tiến vào mộ phủ.
Quốc quân Ngạc quốc vì biểu đạt tôn kính, đã sớm đến.
Đồng thời ở bên cạnh ông ta còn có một nam tử trẻ tuổi, chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Hoàn toàn không có giống một thiếu niên ngây ngô, trái lại mang theo vẻ thành thục quyến rũ.
Ngô Củ cảm thấy hắn khả năng có thoa phấn, có loại trắng đến phát sáng.
Dưới ánh nến trong mộ phủ đã khiến người ta có cảm giác chói mắt.
Người thiếu niên kia môi hồng răng trắng, đôi mắt như hồ ly, cười rộ lên tăng thêm quyến rũ.
Quốc quân Ngạc quốc vội vã lôi kéo thiếu niên kia làm lễ với Ngô Củ, cười nói:
"Vương thượng, đây là nghĩa tử của ta, gọi là Điêu."
Thiếu niên kia lập tức cười nói:
"Điêu bái kiến Vương thượng, Vương thượng vạn tuế."
Ngô Củ không khỏi run lên một cái.
Chẳng biết vì sao, luôn cảm thấy Công tử Điêu nói chuyện với giọng điệu quyến rũ, còn cố ý như nghẹn ngào.
Thực sự khiến người ta không thoải mái.
Kỳ thực chính là muốn làm nũng.
Ngô Củ cười cười, nói:
"Vương thúc cùng Công tử không cần đa lễ, mời ngồi."
Mọi người ngồi vào vị trí, Ngô Củ để người rót rượu cho quốc quân Ngạc quốc, cười nói:
"Vương thúc quanh năm ở tại Ngạc quốc, Quả nhân chưa từng gặp Vương thúc một lần."
Quốc quân Ngạc quốc gật đầu nói:
"Đúng đấy, thời điểm Vương thượng đăng cơ, ta vốn định đi Dĩnh thành.
Chỉ là Vương thượng ngài cũng biết, Ngạc quốc không sống yên ổn.
Bách Bộc mặt nam không ngừng quấy rầy chúng ta, còn có Âu Càng mặt đông, ai..."
Ông ta nói, lại bắt đầu rơi lệ.
"Vương thượng, ngài phải làm chủ cho chúng ta.
Bách Bộc khinh người quá đáng, Ngạc quốc đã bị chiếm lĩnh.
Xin Vương thượng giữ gìn lẽ phải, đoạt lại Ngạc quốc!"
Ngô Củ gật đầu nói:
"Vương thúc yên tâm, đây là tất nhiên."
Quốc quân Ngạc quốc vội vã lau nước mắt của chính mình, lập tức nói:
"Nói tới chỗ này mới nhớ.
Vương thượng, chúng ta từ Ngạc quốc chạy đến, trên đường phát hiện một đội quân người Bộc.
Bọn chúng đóng trại ở gần đây, không tới một ngày đi đường.
Chỉ sợ người Bộc là muốn đánh lén hành dinh Vương thượng! Xin Vương thượng sớm có dự định.
Ta biết vị trí, có thể dẫn đội quân tới đó.
Ở thời điểm bọn chúng còn chưa có ổn định giết bọn chúng trở tay không kịp, không còn manh giáp!"
Ngô Củ vừa nghe, híp mắt, nói:
"Cái này, Vương thúc không nên gấp gáp.
Bộc tộc giả dối mưu mô, không biết có phải là bẫy hay không."
Ngô Củ nói với Tử Thanh:
"Đi gọi Triệu tướng quân vào."
Tử Thanh liền đi ra ngoài.
Rất nhanh Triệu Gia nhanh chân đi vào, chắp tay nói:
"Vương thượng!"
Ngô Củ để quốc quân Ngạc quốc nói cùng Triệu Gia vị trí cụ thể, liền nói:
"Triệu tướng quân, ngươi mang một tiểu đội đi thăm dò.
Chớ cùng người Bộc giao thủ, nhanh đi mau trở về."
"Dạ!"
Triệu Gia mãi mới chờ đến lúc có nhiệm vụ, vội vã chắp tay đáp ứng.
Không có phí lời, hắn lập tức nhanh chân đi ra khỏi lều trại, dẫn người chuẩn bị đi thăm dò.
Quốc quân Ngạc quốc vừa nhìn thấy, liền cười nịnh hót nói:
"Vương thượng tuổi còn trẻ, lại rất cẩn thận, thực sự là phúc khí Sở quốc a."
Ngô Củ cười cười, nói:
"Vương thúc quá khen.
Dù sao người Bộc quỷ kế đa đoan, Quả nhân cũng đã chịu không ít thiệt thòi, vẫn là thăm dò tốt hơn.
Nếu là bẫy, chúng ta cũng không tiện trực tiếp nhảy vào, không phải sao?"
"Vâng vâng vâng!"
Quốc quân Ngạc quốc vội vã hùa theo, giơ ly rượu lên, nói:
"Vương thượng, ta mời ngài một ly!"
Ngô Củ cũng giơ ly rượu lên, nói:
"Vương thúc đa lễ."
Ngô Củ không có uống toàn bộ, chỉ là nhẹ nhàng nhắp một cái, liền đặt ly rượu trên bàn.
Quốc quân Ngạc quốc cười híp mắt nói:
"Vương thượng, Điêu nhi vẫn luôn ngưỡng mộ Vương thượng, chỉ là vẫn luôn vô duyên gặp mặt.
Bây giờ thật vất vả được đền bù mong muốn.
Nếu như Vương thượng không chê, Điêu nhi cũng xin mời ngài một ly."
Ông ta nói, Công tử Điêu nhanh chóng đứng lên.
Thân thể mảnh mai như cành liễu trước gió, có một loại cảm giác chập chờn.
Hắn cười khẽ một tiếng, giơ ly rượu lên, nói:
"Điêu mời Vương thượng một ly, mong Vương thượng nhận cho."
Ngô Củ trong ly còn rượu, nữ tửu bên cạnh cũng giả vờ rót một chút.
Ngô Củ liền giơ ly rượu lên, nói:
"Công tử khách khí."
Ngô Củ chỉ là uống một chút, tính chất tượng trưng, hoàn toàn không nhiều thành ý.
Quốc quân Ngạc quốc cười nói:
"Hiếm có dịp như hôm nay được gặp Vương thượng, thật là chuyện mừng.
Hay là xin góp vui một chút, Điêu nhi giỏi về ca vũ, để Điêu nhi múa trợ hứng."
Ngô Củ vừa nghe, hơi kinh ngạc.
Đang yên đang lành Công tử Điêu lại muốn múa.
Cũng không phải Ngô Củ kỳ thị nam nhân nhảy vũ, chỉ là thời đại này Công tử hẳn sẽ không nhảy múa mới đúng, cũng không phải quý tộc Châu Âu.
Ngô Củ còn chưa có đồng ý, quốc quân Ngạc quốc liền nói với Công tử Điêu.
"Điêu, nhanh đi."
Công tử Điêu vội vã yểu điệu đi ra giữa mộ phủ chuẩn bị múa.
Ngô Củ cũng không có cách nào, tuy rằng căn bản không tâm tình xem múa.
Dù sao Tề Hầu đã căn dặn không nên trêu hoa ghẹo nguyệt, mà quốc quân Ngạc quốc tựa hồ là muốn đem con nuôi của mình giới thiệu cho Ngô Củ.
Ngô Củ không ngu ngốc, tất nhiên nhìn ra được.
HunhHn Bất quá Ngô Củ đối với Công tử Điêu không có cảm giác gì.
Vì mặt mũi quốc quân Ngạc quốc, Ngô Củ vẫn là có ý định qua loa một chút, kêu người diễn tấu.
Rất nhanh, một nhóm nhạc công tiến vào.
Nhóm nhạc công đều là nam tử, trong đó có một người mặc áo tím.
Mọi người dàn xếp xong xuôi, liền chuẩn bị diễn tấu.
Ngô Củ không có hứng thú gì, chỉ là tùy tiện nhìn.
Kết quả vừa nhìn, nhất thời thấy được người mặc áo màu tím, Ngô Củ chỉ cảm thấy nhạc công này...!
Thân hình tựa hồ có hơi quen mắt.
Là một nhạc công mà vóc dáng hắn quá cao to, có một loại cảm giác hạc đứng trong bầy gà.
Một thân màu tím bắt mắt.
Tóc dài không có buộc lên hết, phần lớn xõa trên bờ vai.
Cả người toát ra khí chất khó ai bì.
Nhạc công áo màu tím không có ngẩng đầu, ngồi xuống xong liền chỉnh dây đàn của hắn, tựa hồ điều chỉnh âm thanh.
Ngô Củ híp mắt nhìn nhạc công kia, cho nên Công tử Điêu ở bên cạnh làm điệu làm bộ cũng không có chú ý.
"Tăng!!!"
Tiếng đàn vang lên.
Tiếng đàn kia giống như tiếng quất roi ngựa.
Ngô Củ vừa nghe, nhất thời có một loại cảm giác đang sôi trào, hoàn toàn không phải giai điệu nhẹ nhàng uyển chuyển.
Công tử Điêu chuẩn bị múa cũng trợn tròn mắt.
Hắn không biết người nhạc công kia có phải cố ý chỉnh hắn.
Nếu khiêu vũ theo tiếng đàn kia, có phải như người điên?
Chỉ có điều Công tử Điêu đã đứng ở nơi đó, không thể không múa, không thể làm gì khác hơn là nhảy cùng tiếng đàn.
Ngô Củ vốn đang không hứng thú lắm, Công tử Điêu nhảy dựng lên, Ngô Củ liền nở nụ cười.
Có một loại cảm giác xem tấu hài, Ngô Củ không nhịn được bưng rượu lên uống, thưởng thức Công tử Điêu nhảy như điên.
Nếu không phải Ngô Củ khắc chế, đã trực tiếp cười to.
Quốc quân Ngạc quốc cũng là mồ hôi lạnh đầy mặt.
Bởi vì Công tử Điêu xinh đẹp, ông ta mới thu làm con nuôi.
Quốc quân Ngạc quốc nghe nói Sở Vương mới nhậm chức thích nam tử, bởi vậy cố ý tuyển chọn tỉ mỉ.
Kết quả không nghĩ tới hôm nay lại bị phá nát.
Đều là bởi vì nhạc công áo tím kia.
Ngô Củ nhìn Công tử Điêu nhảy như điên, đã nín cười đỏ cả mặt, không nhịn được tán thưởng nhạc công.
Kết quả Ngô Củ vừa ngẩng đầu, người nhạc công kia cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người vừa vặn đụng vào nhau.
"Leng keng!"
Ngô Củ đánh rơi ly rượu, áo choàng cũng bị làm ướt.
Tử Thanh đứng ở bên cạnh, cũng nhìn thấy mặt người nhạc công kia.
Vừa rồi nhạc công vẫn luôn cúi đầu đánh đàn, căn bản thấy không rõ lắm.
Bây giờ hắn ngẩng đầu lên, Tử Thanh sợ đến không có chú ý Ngô Củ bị rượu vẩy một thân.
Vì sao đáng sợ như thế?
Thật sự không phải Ngô Củ cùng Tử Thanh biểu hiện khoa trương, bởi vì đích xác người kia rất dọa người.
Cũng không phải nhạc công tướng mạo đáng sợ, ngược lại là tuấn mỹ vô cùng.
Tóc mai tán xuống dưới, che một ít góc cạnh hai má, làm cho khuôn mặt nhìn nhu hòa không ít.
Hắn cười híp mắt, khóe miệng nhếch lên, tốc độ đánh đàn rất nhanh.
Những ngón tay thon dài mà có lực, không ngừng tung bay trên dây đàn.
Tiếng đàn giống như ngựa phi hiên ngang trên cánh đồng bao la.
Người nhạc công kia chính là Tề Hầu.
Ngô Củ sợ đến trợn tròn mắt.
Đã nói ngoan ngoãn ở trên giường chờ đợi mình về, lại ăn mặc tím rịm chạy đến giở trò!
Ngô Củ vội vã che giấu sự thất thố của mình, ho khan một tiếng.
Tử Thanh cũng phản ứng lại, vội vàng lau chùi xiêm y cho Ngô Củ.
Ngô Củ mượn cớ nói:
"Quả nhân có chút say rồi, phải đi về trước.
Vương thúc nhất định phải tận hứng."
Ngô Củ nói, đứng lên, liền đi ra mộ phủ.
Thời điểm đi ra, Ngô Củ quay đầu đối với nhạc công áo tím nói:
"Ngươi, đàn không tệ, đi cùng Quả nhân."
Quốc quân Ngạc quốc quốc ảo não.
Công tử Điêu làm trò hề, nhảy đến quả thực quần ma loạn vũ, mà Sở Vương tựa hồ coi trọng một người đánh đàn.
Đây không phải là gọi đi lâm hạnh.
Ngô Củ gọi "nhạc công" đi theo.
Tề Hầu vừa đi ra khỏi không bao lâu, liền nghe phía sau lưng có âm thanh.
Không cần quay đầu lại cũng biết là Nhị ca nhà hắn, dù sao Tề Hầu công phu không kém, nghe tiếng bước chân là có thể nhận ra.
Ngô Củ còn muốn đánh lén hắn, không ngờ đột nhiên bị Tề Hầu quay người ôm chặt lấy.
Ngô Củ bị kinh hách, mở to hai mắt.
"A!"
Khoảng cách gần như vậy vừa nhìn thấy quả nhiên là Tề Hầu.
Hắn mặc một thân xiêm y màu tím, là loại lụa tốt nhất.
Mùa thu mặc lên người vừa nhẹ vừa mỏng, trơn mượt mềm mại, gần như xuyên thấu.
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Nhị ca, Cô đàn thế nào? Êm tai chứ?"
Ngô Củ lườm một cái, tức giận nói:
"Ngươi còn dám nói, sao chạy loạn đến giở trò?"
Tề Hầu cười nói:
"Ai bảo Nhị ca không cho người ta bớt lo?"
Ngô Củ nghĩ thầm.
Sao không cho người ta bớt lo.
Vừa rồi là quốc quân Ngạc quốc phái con nuôi đến câu dẫn mình.
Mình cũng không có mắc câu, trái lại cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Dù sao bước nhảy ma quỷ kia thực sự quá giải trí!
Tề Hầu ôm Ngô Củ, ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
Ngô Củ bị hắn nhìn cả người ngứa ngáy.
Không biết Tề Hầu làm sao vậy, luôn cảm thấy hôm nay ánh mắt hắn khác lạ.
Trước buổi tiệc, Tề Hầu còn rất bình thường.
Ngô Củ nghĩ Tề Hầu chỉ là đơn thuần ghen.
Dù sao quốc quân Ngạc quốc có ý định giới thiệu con nuôi cho Ngô Củ.
Thế nhưng Ngô Củ không biết kỳ thực Công tử Điêu có lai lịch lớn.
Công tử Điêu này chính là nịnh thần tiếng tăm thời đại Tề Hoàn Công, Thụ Điêu.
Ngô Củ căn bản không nghĩ tới hắn là Thụ Điêu.
Trong lịch sử, Thụ Điêu xuất hiện khi Tề Hoàn Công trung niên, hơn nữa xuất hiện ở Tề quốc, cũng không phải Công tử Ngạc quốc.
Bởi vậy Ngô Củ căn bản không có nghĩ theo hướng đó.
Quan trọng nhất, Thụ Điêu chính là hoạn quan.
Công tử Điêu tuy rằng ẻo lả một chút, nhưng không phải là hoạn quan.
Tề quốc cùng Ngạc quốc cách nhau rất xa, hơn nữa chênh lệch thời gian rất lâu, Ngô Củ không nghĩ tới Thụ Điêu trước khi đi vào Tề quốc, ở Ngạc quốc làm Công tử.
Trong lịch sử rất ít ghi chép về Thụ Điêu.
Tả Truyền chỉ miêu tả về hắn bằng một câu, đó chính là "tự nhân Tề quốc Thụ Điêu khởi đầu tại nơi nhiều cá".
Rất nhiều người cảm thấy câu nói này ý vị sâu xa, thế nhưng Tả Truyền không có viết nhiều hơn nữa.
Đơn giản mà nói, Thụ Điêu là gián điệp.
Tại nơi nhiều cá chính là việc tiết lộ quân cơ bí mật của Tề quốc, bị phán xử tử hình.
Bất quá khi đó nếu tiếp thu cung hình là có thể trừ tội chết.
Thụ Điêu trở thành người đầu tiên trong lịch sử tự thiến.
Sau khi tự thiến, hắn nhập Tề cung làm tự nhân.
Bởi vì giỏi ăn nói, cũng có người nói hắn là dùng sắc thị quân, từng bước thăng cấp, từ một gián điệp trở thành người tâm phúc.
Ngô Củ không nghĩ tới Công tử Điêu chính là tự nhân Thụ Điêu, dù sao cũng quá khác biệt.
Thế nhưng Tề Hầu nhận ra Thụ Điêu.
Tề Hầu đã sống qua một đời người, hắn làm sao có thể quên mấy "công thần" đưa hắn đến cái chết chứ?
Tề Hầu vốn chỉ là muốn lén lút nhìn xem Ngô Củ có trêu hoa ghẹo nguyệt hay không, kết quả đã bị chấn động.
Hắn giật mình, bởi vì hắn nhìn thấy bên cạnh quốc quân Ngạc quốc là một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi kia tuy rằng còn nhỏ, lại rất quen mặt.
Đó chính là tự nhân Thụ Điêu!
Tề Hầu nhìn thấy Thụ Điêu, lại phát hiện quốc quân Ngạc quốc có ý định giới thiệu con nuôi cho Ngô Củ, nhất thời trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Tề Hầu sợ Thụ Điêu kia dùng lời chót lưỡi đầu môi lừa Nhị ca, bởi vậy mới nghĩ ra một "diệu kế".
Tề Hầu giả làm người đánh đàn.
Khi còn nhỏ Tề Hầu cũng có học đàn, bất quá sau đó bởi vì yêu thích tập võ, liền không đàn nữa.
Kỳ thực Tề Hầu đánh đàn cũng không phải khó nghe.
Tề Hầu chính là cho Công tử Điêu xấu mặt, cũng vì đề phòng hắn.
Ngô Củ không biết đó chính là Thụ Điêu, còn nghĩ Tề Hầu sợ mình trêu hoa ghẹo nguyệt, vô cùng bất đắc dĩ.
Tề Hầu cười nói:
"Quốc quân Ngạc quốc cũng không nhận ra."
Ngô Củ nói:
"Nhận ra đã trễ!"
"Được được được, Cô sai rồi."
Tề Hầu vội vã nhận sai, Ngô Củ nói:
"Còn không buông ra!"
Tề Hầu cười, nói:
"Không buông.
Để tiểu nhân hầu hạ Vương thượng."
Ngô Củ suýt nữa bị Tề Hầu làm tê liệt.
Tề Hầu đột nhiên phát rồ, đem Ngô Củ đẩy đến cái cột chống bên ngoài lều, lập tức hôn môi.
Ngô Củ sợ hết hồn.
Bọn họ đang ở ngoài, cũng không phải trong lều, bất cứ lúc nào cũng có người đi tới.
Tề Hầu lại lớn mật như thế, thật giống không để ý gì, hôn sâu Ngô Củ.
Ngô Củ muốn chống lại, thế nhưng Tề Hầu có thể coi là sử dụng tất cả kỹ năng.
Ngô Củ lập tức quăng mũ cởi giáp, tay kéo chặt cổ Tề Hầu, chặt chẽ ghìm giữ hắn.
Tề Hầu cảm thấy Ngô Củ thuận theo, cười khẽ một tiếng.
Đến khi Ngô Củ thở không nổi, lúc này hắn mới thả ra.
Ôn nhu hôn lỗ tai Ngô Củ, Tề Hầu híp mắt, trong ánh mắt để lộ ra âm u đáng sợ nhìn chăm chú bóng dáng xa xa.
Xa xa có người nhìn lén, chính là Công tử Điêu.
Tề Hầu vừa rồi đã phát hiện hắn, bởi vậy mới cố ý cưỡng hôn Ngô Củ.
Ngô Củ cũng phối hợp, Tề Hầu đặc biệt vừa ý.
Công tử Điêu tựa hồ bị Tề Hầu chọc tức.
Dù sao hắn bị bại bởi một nhạc công, nhất thời buồn bực phất tay áo bỏ đi.
Tề Hầu cười lạnh một tiếng, trong lòng vô cùng đắc ý, duỗi tay vịn Ngô Củ bị hôn nhũn ra, cười nói:
"Nhị ca, chúng ta trở về thôi."
Ngô Củ phát hiện ngày hôm nay Tề Hầu tựa hồ có chút không đúng, bất quá không đúng chỗ nào cũng không nói ra được.
Hình như "hung ác" hơn ngày thường một chút.
Trở về lều Ngô Củ bị Tề Hầu lăn lộn một trận, mệt không chịu được, mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Nào có biết Tề Hầu đột nhiên gọi tỉnh, hơn nữa không ngừng nói:
"Nhị ca Nhị ca, ngươi ngủ sao? Nhị ca, Nhị ca?"
Ngô Củ mơ mơ màng màng, Tề Hầu vừa gọi vừa lắc.
Ngô Củ cảm giác mình sắp rời ra từng mảnh, mở mắt ra trừng Tề Hầu, nói:
"Ngủ, đừng lộn xộn."
Ngô Củ còn tưởng rằng Tề Hầu muốn ăn đồ ăn, muốn mình đi làm.
Bất quá Ngô Củ hôm nay bị Tề Hầu dằn vặt rất mệt, căn bản không bò dậy nổi.
Tề Hầu ôm Ngô Củ, cười nói:
"Nhị ca, Nhị ca, chớ ngủ, chúng ta nói chuyện một chút."
Ngô Củ bị hắn làm tức chết.
Mình cũng đã ngủ, bị Tề Hầu lay tỉnh là muốn tán gẫu?
Ngô Củ mặc kệ hắn, nhắm mắt ngủ.
Tề Hầu chăm chỉ không ngừng lắc người, nói:
"Nhị ca, nói chuyện đi."
Ngô Củ không thể nhịn được nữa mở mắt ra, buồn ngủ cũng bị làm cho giảm đi, nói:
"Nói cái gì?"
Tề Hầu cười nói:
"Nhị ca, ngươi yêu Cô không?"
Ngô Củ vừa nghe, thiếu chút phun trên mặt Tề Hầu.
Còn tưởng rằng Tề Hầu muốn nói chuyện quan trọng gì, nào có biết là đề tài nhàm chán này.
Ngô Củ cũng không muốn nói cùng hắn.
Tề Hầu lại không tha, nói:
"Nhị ca, ngươi yêu ta không? Hả?"
Ngô Củ qua loa nói:
"Ừm."
Tề Hầu lập tức oan ức nói:
"Nhị ca, ngươi đây là qua loa Cô hả?"
Ngô Củ cười, nói:
"Không nghĩ tới ngươi rất mẫn cảm?"
Tề Hầu ôm Ngô Củ, không cho ngủ, như con lười bấu víu, nói:
"Nhị ca, là Cô đẹp hay là Công tử Điêu đẹp hơn?"
Ngô Củ vừa nghe, đột nhiên cảm giác nghe được điểm quan trọng.
Thì ra Tề Hầu sở dĩ dính người là vì ghen.
Ngô Củ nhịn không được cười cười, xoay người lại duỗi tay nắm chặt cằm Tề Hầu, nhíu mày nói:
"Tất nhiên là Tề Công đẹp hơn.
Quả nhân thích loại cao lớn đẹp trai, như vậy mới có cảm giác thỏa mãn khi chinh phục, không phải sao? Công tử Điêu dáng vẻ hoàn toàn không vừa mắt người."
Tề Hầu vừa nghe, không khỏi cao hứng, hôn trán Ngô Củ một cái, nói:
"Nhị ca nhanh nghỉ ngơi thôi."
Ngô Củ thành công trấn an Tề Hầu, rốt cục thở phào một hơi, nhắm mắt lại ngủ.
Tề Hầu vẫn luôn ôm người trong ngực.
Nhìn Ngô Củ chìm vào giấc ngủ, hắn hôn một cái lên thái dương Ngô Củ, giọng trầm thấp khàn khàn nói:
"Nhị ca, ngươi là của ta, vĩnh viễn..."
Ngô Củ để Triệu Gia đi thăm dò tình huống.
Quảng đường khoảng chừng một ngày lộ trình, Triệu Gia cần thiết đi vòng vèo, coi như cố gắng càng nhanh càng tốt cũng cần hai ngày mới có thể trở về.
Bởi vậy ngày hôm sau Ngô Củ không có chuyện gì làm.
Ngô Củ thức dậy, chuẩn bị đi dạo một chút, nhìn xem Khuất Trọng cải tạo chiến thuyền thế nào rồi.
Tề Hầu nhất định theo Ngô Củ, chỉ lo Ngô Củ bị hồ ly tinh bắt đi.
Cứ như một cái đuôi phía sau Ngô Củ.
Hai người từ hành dinh đi ra, đi đến hồ bên cạnh.
Khuất Trọng đang chỉ huy người thử nghiệm thuyền mới thay đổi, thoạt nhìn hiệu quả không tệ.
Ngô Củ nghiệm thu xong, dự định hạ lệnh Khuất Trọng cho sản xuất hàng loạt.
Ngô Củ cùng Tề Hầu xem xong thuyền, liền chuẩn bị đi trở về dùng cơm trưa.
Nào có biết mới vừa đi vài bước, liền nghe tiếng ca, có vẻ rất giống tiếng rên rỉ niệm bùa chú.
Người không biết còn tưởng rằng ai đó chơi dã chiến.
Ngô Củ nghe bối rối cũng muốn nổi giận.
Ngô Củ thuận theo âm thanh nhìn sang, kết quả chỉ thấy một người.
Thì ra có người tắm rửa.
Người kia đem quần áo vứt trên bờ, rải rác từng mảnh, chính mình ngồi ở trong nước, thân thể trắng toát chói mắt.
Ngô Củ nhìn thấy Công tử Điêu.
Tề Hầu cũng nhìn thấy Thụ Điêu tâm tình cũng không tốt, đặc biệt là hắn còn ca hát.
Hắn đến bờ sông tắm rửa hiển nhiên là cố ý muốn câu dẫn Nhị ca, còn đem quần áo vứt tứ tung.
Tề Hầu sắc mặt khó coi.
Ngô Củ cũng không biết Tề Hầu cùng Công tử Điêu có quan hệ gì, chỉ cho là Tề Hầu ghen, liền vội vàng nói:
"Chúng ta đi thôi."
Tề Hầu gật gật đầu, thế nhưng cảm thấy Công tử Điêu câu dẫn Nhị ca nhà hắn, nếu không dạy dỗ, trong lòng không thoải mái.
Tề Hầu liền dừng bước chân.
Ngô Củ hỏi:
"Làm sao vậy?"
Tề Hầu lại nói:
"Nhị ca, ngươi chờ Cô một chút."
Hắn nói, nhanh chóng chạy đi.
Ngô Củ thấy hắn chạy hướng Công tử Điêu, phút chốc dấm chua lan tràn.
Còn tưởng rằng Tề Hầu coi trọng Công tử Điêu, kết quả phát hiện Tề Hầu chạy đi không xa.
Hắn khom lưng xuống một chút, lập tức nhanh chóng liền vòng trở lại.
Tề Hầu sau khi trở về, trong tay cầm đồ vật, còn quơ quơ cho Ngô Củ xem.
Mí mắt Ngô Củ giật kinh hoàng.
Là quần áo! Quần áo Công tử Điêu!
Tề Hầu vừa rồi là lén lút chơi xấu, đi trộm đồ.
Khi Công tử Điêu phát hiện không còn quần áo, không có cách nào lên bờ, nơi này là ngoài hành dinh liền có cái để nhìn.
Tề Hầu cười xấu xa, đem quần áo ném vào đầm lầy, còn tìm nhánh cây chọc chọc, bảo đảm quần áo bị nhấn vào bùn đen, hủy thi diệt tích.
Làm xong hắn vỗ tay một cái, cười nói:
"Xong, đi thôi."
Ngô Củ thấy Tề Hầu chơi không còn biết trời đâu đất đâu.
Lén lút trộm đồ, đem vứt bỏ, còn dùng nhánh cây ấn xuống vũng bùn.
Chớ nhìn hắn cao to uy nghiêm, kỳ thực tính vẫn còn trẻ con.
Hai người trở về hành dinh, Tề Hầu còn dặn dò binh lính canh giữ chặt chẽ cửa ra vào.
Ngay cả buổi tối cũng nhất định phải trông coi nghiêm túc, để ngừa kẻ xấu chạy vào.
Binh lính vội vã nói:
"Dạ!"
Ngô Củ sao không biết trong lòng hắn có ý gì.
Khẳng định là vì hắn trộm quần áo Công tử Điêu, cho nên Công tử Điêu không thể lên bờ, không thể làm gì khác hơn là chờ đến tối mới trở về.
Buổi tối lén lút trở về để không bị ai nhìn thấy.
Thế nhưng Tề Hầu tăng cường canh phòng, thời điểm đó liền có trò vui để xem.
Tề Hầu lúc này mới tinh thần sảng khoái cùng Ngô Củ tiến vào lều dùng cơm trưa.
Qua buổi trưa, Triệu Gia trở lại.
Một đường mệt mỏi, hắn tiến vào mộ phủ, lập tức bẩm báo.
"Vương thượng, hướng nam không tới một ngày đi đường, xác thực có quân Bộc dựng trại!"
Quốc quân Ngạc quốc vừa nghe, liền vội vàng nói:
"Đúng đúng đúng.
Ta nói rồi, tuyệt đối không sai.
Ta đã thấy bọn chúng! Vương thượng, xin ngài cho ta một đội binh.
Bộc tộc cướp đốt giết hiếp Ngạc quốc, hôm nay là thời điểm ta báo thù.
Xin Vương thượng tác thành."
Ngô Củ nói:
"Vương thúc không nên gấp gáp.
Quả nhân gọi người đến thương nghị một chít, nếu có thể được, lập tức xuất binh."
Quốc quân Ngạc quốc liền vội vàng nói tốt.
Ngô Củ cho người đi thông báo tướng lĩnh đến mộ phủ.
Mọi người ngồi ở hai bên trái phải, bắt đầu nghiên cứu bản đồ.
Binh lính Bộc tộc dựng trại đóng quân, chỉ sợ là muốn đánh lén.
Bất quá đội ngũ kia ít, chỉ là có chút bí mật mà thôi, cũng không đáng sợ.
Triệu Gia nói:
"Vương thượng, Triệu Gia nguyện lĩnh mệnh đi!"
Bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài có người hô lớn:
"Hữu Tư Mã trở về rồi! Hữu Tư Mã trở về rồi!"
Mành lều bị vén lên, Yển Cưu một thân giáp đen từ bên ngoài đi vào.
Hắn vội vã bái kiến Ngô Củ, đem sự tình Ngạc quốc nói rõ một lần.
Bộc tộc quả nhiên tấn công vào kinh đô Ngạc quốc, dùng Ngạc quốc vận chuyển quân lương.
Ngô Củ suy tư một chút, nói:
"Triệu tướng quân trọng thương chưa lành, không thích hợp ra chiến trường.
Lần này xuất binh, quả nhân cho là Hữu Tư Mã đi thích hợp."
Triệu Gia vừa nghe, hít sâu một hơi, lại không có phản bác.
Mọi người tính toán kết hoạch xuất binh.
Hữu Tư Mã lĩnh binh đánh lén trại địch.
Quốc quân Ngạc quốc nhất định muốn tham gia, Ngô Củ cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là cho ông ta một tiểu đội.
HunhHn
Buổi tối hôm đó, quân đội liền phải lên đường, Ngô Củ ra cửa tiễn đưa.
Nào có biết vào lúc này phía trước một trận rối loạn, lập tức có tiếng cười to.
Người phía sau không biết chuyện gì xảy ra.
Kết quả là nhìn thấy một thực vật di động, bị ánh lửa chiếu rọi run rẩy, còn vẫn luôn rít gào.
Ngô Củ vừa nhìn, nhất thời nghĩ tới suýt nữa quên Công tử Điêu.
Công tử Điêu không có quần áo, ngâm mình ở trong hồ nước rất lâu.
Buổi trưa có mặt trời còn tốt, thế nhưng buổi chiều tối mặt trời lặn sẽ rất lạnh.
Công tử Điêu thật vất vả đợi đến ban đêm, cảm thấy ban đêm trời tối, khẳng định không có ai phát hiện hắn, âm thầm chạy về là được.
Thế nhưng trùng hợp tối hôm nay đại quân phải đi đánh lén trại người Bộc.
Công tử Điêu vừa vặn chạy tới cửa, kết quả là bị binh lính phát hiện.
Binh lính ban đầu cho là thích khách, thế nhưng nào có thích khách, nhất thời cười to.
Quốc quân Ngạc quốc vừa nhìn thấy, mặt mũi mất sạch, sắc mặt tái xanh.
Binh lính cười ha ha, quốc quân Ngạc quốc quát chói tai.
"Điên điên khùng khùng giống cái gì!? Còn không cút cho ta!"
Công tử Điêu vội vã chạy trối chết, xông vào hành dinh, căn bản không dám dừng lại.
Tề Hầu tâm tình rất tốt.
Làm chuyện xấu cảm giác chính là sảng khoái.
Ngô Củ đưa tiễn đội quân đi xong, liền cùng Tề Hầu về nghỉ ngơi.
Bởi vì Công tử Điêu xấu mặt, hai ngày nay đặc biệt an phận, không có bất kỳ hành động nào.
Đội quân đánh hành dinh Bộc tộc, không quá hai ngày, tiền tuyến đã có quân báo về rồi.
Một người lính nhanh chóng chạy vào, quỳ trên mặt đất, cao giọng nói:
"Báo!!!! Vương thượng! Tin chiến thắng! Tiền tuyến đại thắng! Hữu Tư Mã cùng quốc quân Ngạc quốc bắt tù binh người Bộc, đồng thời thu được rất nhiều vũ khí cùng thuyền!"
Mọi người vừa nghe, tất cả đều vô cùng vui mừng, chỉ là có Triệu Gia không thế nào vui.
Dù sao hắn từ lần trước chiến bại liền không có lại chính thức xuất chinh.
Ngô Củ lập tức nói:
"Tốt! Truyền lệnh xuống, nghênh tiếp đội quân chiến thắng trở về, bố trí tiệc mừng công.
Quả nhân muốn chúc mừng Hữu Tư Mã cùng Vương thúc!"
Tất cả mọi người vui mừng khôn xiết, lại bắt đầu bận túi bụi, chuẩn bị mừng công.
Triệu Gia từ mộ phủ đi ra, trên mặt cũng không có gì cao hứng.
Hắn chậm rãi đi ra khỏi hành dinh, đến rừng cây.
Triệu Gia khom lưng nhặt lên một cục đá, đột nhiên duỗi tay ném một cái.
"Vèo!"
Cục đá bay ra trực tiếp xuyên qua một chiếc lá trên nhánh cây.
Lá cây không có rơi xuống, thế nhưng ở giữa xuất hiện một cái lỗ to.
Triệu Gia lại khom lưng nhặt lên một cục đá, đặt ở trong lòng bàn tay ánh chừng một chút, nói:
"Còn đi theo, lá cây chính là kết cục của ngươi."
Triệu Gia nói, phía sau quả nhiên có âm thanh.
Liền nghe "sàn sạt", có người từ trong bụi cây đi ra, chính là Phong Thư.
Phong Thư cười híp mắt đi ra.
Cũng không có mất bình tĩnh, hắn chắp tay sau lưng, vẻ mặt đắc ý, cơ hồ là bước khoan thai mà đến.
"Phong Thư chỉ là muốn tới xem Tần công tử thế nào rồi."
Triệu Gia quay đầu lại liếc mắt nhìn Phong Thư, không nói gì.
Phong Thư đi vòng quanh Triệu Gia hai lần, cười nói:
"Ồ...!Phong Thư biết rồi.
Triệu tướng quân ghen tỵ, đúng không?"
Triệu Gia liền liếc mắt nhìn hắn.
Mặc dù không có nói chuyện, thế nhưng ánh mắt ác liệt rất nhiều.
Phong Thư vỗ tay một cái, cười nói:
"Xem Triệu tướng quân ánh mắt này, e rằng Phong Thư nói đúng rồi! Triệu tướng quân khẳng định đang nghĩ chính mình tiếng tăm lừng lẫy, ở Tần quốc là tướng quân bách thắng.
Mà Yển Cưu bất quá là người nửa hoang dã thôi, lại nhiều lần đoạt công đầu.
Vương thượng cũng không để cho mình xuất chinh, cả cái cơ hội cũng không cho, đúng hay không? Phong Thư nói rất đúng phải không? Tất cả đều đoán trúng?"
Triệu Gia sắc mặt càng khó coi, bởi vì Phong Thư nói đều đúng.
Triệu Gia cũng không phải đố kị Yển Cưu, chẳng qua là cảm thấy cánh tay của mình đã tốt, nóng lòng lập công để chứng minh sự tồn tại của bản thân.
Vậy mà lúc này Triệu Gia lại thất vọng rồi.
Phong Thư hoàn toàn không để ý sắc mặt Triệu Gia, vẫn cứ cười nói tiếp:
"Cơn giận này của Triệu tướng quân không nhỏ, cảm thấy không ít thiệt thòi, khó trách..."
Triệu Gia cuối cùng mở miệng, nói:
"Khó trách cái gì?"
Phong Thư một mặt tiện hề hề cười, nói:
"Khó trách ca ca ruột đem ngươi lưu đày tới Sở quốc.
Khó trách, khó trách, ca ca ngươi vẫn nhìn xa như vậy?"
Phong Thư chưa nói hết, còn muốn tiếp tục nói.
Thật vất vả tìm được cơ hội chế nhạo Triệu Gia.
Kết quả, Triệu Gia nổi giận, đột nhiên xông lên, nắm chắc cổ Phong Thư.
Phong Thư hoàn toàn không thể so sánh vóc người với Triệu Gia.
Hắn bị Triệu Gia bóp cổ nhấc lên trực tiếp đặt trên thân cây.
Phong Thư phút chốc bị va đập mạnh, cảm giác sẽ bị nội thương.
Lá trên cây hận không thể đều rơi xuống.
Triệu Gia sắc mặt lãnh khốc nói:
"Đừng tưởng rằng ngươi là Hàm Doãn Sở quốc ta sẽ không dám giết ngươi!"
Phong Thư sắc mặt trắng bệch, ho khan không ngừng, bấu cánh tay Triệu Gia.
Triệu Gia thấy Phong Thư muốn thở không nổi, hơi hơi thả lỏng một chút, không có dùng sức quá mức.
Dù sao Triệu Gia còn phải sống tiếp tại Sở quốc.
Nếu thật sự giết Hàm Doãn, vậy hắn cũng không sống yên.
Phong Thư được buông ra một ít, nắm lấy cánh tay Triệu Gia, dùng sức ho khan, nói:
"Khụ khụ!! Ta có ân tiến cử ngươi! Ngươi lại dám đối với ta không cung kính!?"
Triệu Gia chỉ là hơi buông lỏng ra một ít, cũng không có thả Phong Thư.
Lúc này vừa nghe, hắn lộ ra một nụ cười dữ tợn, nhíu mày.
Phong Thư cảm giác phía sau lưng hơi bị lạnh.
Liền nghe Triệu Gia nói:
"Không cung kính? Gia không phải lần đầu tiên đối với Hàm Doãn đại nhân không cung kính.
Hơn nữa..."
Hắn nói, mặt tiến đến gần một ít, nhỏ giọng nói:
"Hàm Doãn đại nhân tựa hồ thích Gia đối với ngài không cung kính."
Hắn nói, Phong Thư sợ hãi mở to hai mắt, nói:
"Ngươi...!Ngươi làm cái gì?"
Triệu Gia cười cười, nói:
"Hàm Doãn đại nhân từ hành dinh theo Gia ra đến đây, không phải là muốn cùng Gia làm việc đó?"
Phong Thư liền vội vàng nói:
"Ai muốn cùng ngươi làm việc đó.
Ngươi cút ngay cho ta! Nơi này là rừng cây."
Triệu Gia buông cổ Phong Thư, lại bưng kín miệng của hắn, nói:
"Suỵt! Gia tất nhiên biết nơi này là rừng cây.
Hàm Doãn đại nhân nếu la quá lớn, binh lính sẽ tới.
Gia cũng không chịu trách nhiệm đâu."
Đội ngũ Yển Cưu chiến thắng trở về, Ngô Củ bố trí tiệc khoản đãi công thần.
Sau hoàng hôn, bên trong hành dinh đèn đuốc sáng choang, rất náo nhiệt.
Ngô Củ giơ ly rượu lên, cười nói:
"Hôm nay quân Sở quốc có thể đánh bại người Bộc, bắt rất nhiều tù binh, thu được nhiều binh khí, hoàn toàn là công lao của Hữu Tư Mã cùng quốc quân Ngạc quốc.
Chư vị cùng Quả nhân nâng ly kính Hữu Tư Mã cùng quốc quân Ngạc quốc!"
Quốc quân Ngạc quốc liền vội vàng cười nói:
"Không không không, Vương thượng nói quá lời.
Ta cũng không ra lực gì, hết thảy đều là công lao Hữu Tư Mã.
Hữu Tư Mã dụng binh như thần, thật là làm người kính ngưỡng a!"
Mọi thứ lập tức giơ ly rượu lên, hướng về phía Yển Cưu cùng quốc quân Ngạc quốc chúc rượu.
Quốc quân Ngạc quốc tỏ ra rất khiêm nhường.
Trước đó Tề Hầu đóng giả nhạc công.
Bởi vì không ai dám tưởng tượng Tề Hầu sẽ đánh đàn, bởi vậy quốc quân Ngạc quốc cùng Công tử Điêu đều không nhận ra người nhạc công kia chính là Tề Hầu.
Công tử Điêu lần đầu tiên nhìn thấy Tề Hầu ở khoảng cách gần như vậy.
Hắn cảm thấy Tề Hầu rất tuấn mỹ, cao to, thậm chí có một sức hấp dẫn khó tả.
Công tử Điêu cảm thấy rung động.
Bất quá quốc quân Ngạc quốc muốn Công tử Điêu đi tiếp cận Sở Vương.
Dù sao Tề Hầu hiện tại đã thoái vị.
Hơn nữa Ngạc quốc là nước phụ thuộc Sở quốc, đương nhiên muốn Công tử Điêu đi lấy lòng Sở Vương.
Tề Hầu nhìn thấy Công tử Điêu liên tiếp nhìn sang, còn tưởng rằng hắn đang nhìn trộm Ngô Củ.
Dù sao Tề Hầu cùng Ngô Củ ngồi kề bên nhau.
Sắc mặt Tề Hầu khó coi, áp suất thấp, không cao hứng.
Ngô Củ ngồi ở bên cạnh hắn, rất nhanh liền nhận thấy được.
Bởi vì ngày hôm nay Tề Hầu không ăn, Ngô Củ kinh ngạc nói:
"Ngươi làm sao vậy? Là không thoải mái? Sao không ăn?"
Tề Hầu sau khi nghe, rất trắng trợn nói:
"Bởi vì không có món ngon Nhị ca làm."
Ngô Củ bất đắc dĩ liếc Tề Hầu, nói:
"Vậy cũng ăn một chút, đừng chỉ uống rượu.
Bụng rỗng uống rượu không tốt thân thể."
Ngô Củ quan tâm như vậy, mây đen trên đầu Tề Hầu liền bị thổi tan một ít.
Hắn cười nói:
"Nhị ca, Cô không có khẩu vị gì.
Hay là tan tiệc, ngươi làm chút đồ ăn ngon cho Cô được không?"
Ngô Củ nghĩ thầm.
Tề Hầu bình thường ăn rất nhiều, thỉnh thoảng không thấy ngon miệng cũng vừa hay, miễn cho ăn quá nhiều bỏ ăn.
Tề Hầu lại tội nghiệp nói:
"Nhị ca, ui da...!vết thương sau lưng lại đau."
Ngô Củ biết Tề Hầu bắt đầu giả đáng thương.
Vết thương sau lưng kia đã sớm khỏi, cả vẩy cũng rơi mất, căn bản không khả năng đau nữa.
Bất quá Ngô Củ xác thực cũng đau lòng.
Bởi vì lúc đó lúc nổ, Tề Hầu phản ứng đầu tiên chính là đem thân thể bảo vệ Ngô Củ.
Nếu hỏa dược uy lực mạnh hơn một chút, e rằng Tề Hầu sẽ bị thương nặng.
HunhHn
Ngô Củ thấy hắn đáng thương, không nhịn được nói:
"Được.
Đó là sau buổi tiệc, trước tiên ăn một ít đi."
Tề Hầu là được voi đòi tiên, giỏi vòi vĩnh, lập tức nói:
"Nhị ca, ngươi đút Cô."
Ngô Củ thiếu chút bưng cái đĩa úp lên mặt Tề Hầu, cắn răng nói:
"Đút cái gì, tự mình ăn, ngươi mấy tuổi rồi?"
Tề Hầu nói:
"Người ta nhỏ tuổi hơn Nhị ca đó."
Tề Hầu vừa nói như thế, Ngô Củ cảm giác ngực bị đâm.
Rõ ràng mình nhỏ tuổi hơn, thế nhưng thân thể này thật sự là làm ca ca!
Tề Hầu nhõng nhẽo đòi hỏi.
Ngô Củ không đút cho hắn, hắn sẽ không ăn.
Hắn vẫn luôn làm ầm ĩ như đứa bé không chịu lớn.
Ngô Củ không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là thừa dịp không ai chú ý liền đút cho Tề Hầu một miếng.
Tề Hầu đắc ý ăn.
Công tử Điêu đúng dịp thấy tình cảnh như vậy, liền biết Sở Vương cùng Tề Hầu quan hệ không bình thường.
Hai người kia vẫn luôn lén lút giở trò.
Hơn nữa hắn cũng đã từng nghe nói một ít lời đồn về Sở Vương cùng Tề Hầu.
Đã như thế, Công tử Điêu liền hiểu lầm Ngô Củ.
Dù sao Công tử Điêu còn nhìn thấy Ngô Củ cùng nhạc công hôn kịch liệt, hiện tại Ngô Củ lại cùng Tề Hầu ám muội, Công tử Điêu nhận định Ngô Củ là quốc quân hoa tâm..