Đấu Kỳ đem chuyện năm đó nói ra, trong lòng tốt xấu thư thản một ít, rất nhanh liền rời đi.
Ngô Củ tiễn chân Đấu Kỳ.
Tề Hầu chậc lưỡi, tựa hồ còn đang nhấm nháp vị chao, nói.
"Không nghĩ tới phụ thân ngang hông của ngươi làm nhiều chuyện đuối lý như vậy.
May mà...!Cô không có làm gì hổ thẹn, Nhị ca ngươi yên tâm đi."
Tề Hầu nói khoác không biết ngượng.
Ngô Củ liếc xéo hắn.
Tề Hầu có một loại cảm giác bị hiểu rõ nhìn thấu, cũng không biết tại sao.
Tề Hầu cũng không biết Ngô Củ là xuyên qua.
Ngô Củ từng đọc sách sử.
Tề Hoàn Công không chỉ là một trong bá chủ thời Xuân Thu, hắn còn có tiếng là tra nam hoa tâm.
Hắn có vị phu nhân thê thiếp vô số.
Tề Hầu thừa nhận đời trước hắn xác thực phóng túng.
Là một bá chủ, Tề Hầu dã tâm cao.
Hắn cảm thấy binh quyền, tài bảo, mỹ nhân trong thiên hạ đều là của mình, bởi vậy rất vô độ.
Bất quá sau đó Tề Hầu chết thảm, cũng đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều.
Hậu cung đông đúc, có bao nhiêu người là thật tâm đối xứng tốt với hắn, đơn giản là vì binh quyền, tài bảo của hắn.
Khi hắn không còn gì cả không có ai quan tâm hắn.
Tề Hầu muốn cũng không phải thứ đó.
Hắn có cơ hội làm lại một lần, dã tâm càng thêm bành trướng.
Hắn muốn đã không phải là binh quyền cùng tài bảo, mà là thật lòng.
Tề Hầu thấy Ngô Củ liếc xéo mình, ho khan một tiếng, có chút chột dạ nói:
"Nhị ca, làm sao vậy?"
Ngô Củ cười một tiếng, nói:
"Xem có phải Tề Công là tra nam từ trong xương."
Tề Hầu liền ho khan một tiếng, đưa tay ôm eo Ngô Củ.
Đem người mang tới trong lòng, hắn dùng giọng nói tình cảm nhất, có sức mê hoặc nhất nói:
"Trong lòng Cô chỉ có một mình Nhị ca, vĩnh viễn cũng sẽ không đổi."
Hắn nói, liền muốn cúi đầu ngậm môi Ngô Củ.
Ngô Củ nhanh chóng nghiêng đầu trốn một chút, vô cùng ghét bỏ nói:
"Đi súc miệng, toàn mùi chao."
Tề Hầu trong nháy mắt bị đả kích.
Dù sao một gương mặt tuấn mỹ vô song, khiến người trong thiên hạ đều đổ xô tới, cũng phô ra chân tình sâu sắc như vậy, Nhị ca lại ghét bỏ hắn.
Tề Hầu sinh oan ức, nói:
"Nhị ca, ngươi ghét bỏ Cô, Cô rất thương tâm."
Ngô Củ lườm hắn một cái.
Tề Hầu nói:
"Có thể ghét bỏ Cô, cũng chỉ có một mình Nhị ca."
Ngô Củ ngờ vực nói:
"Đó là bởi vì người khác chưa từng thấy ngươi ăn thôi?"
Tề Hầu liền bị nghẹn, cảm giác không có gì để nói.
Nhị ca nói rất có đạo lý.
Ngô Củ hạ lệnh khao thưởng ba quân, Phàn Sùng an bài lương thảo cùng quân lương, đưa đi Phụ Sơn.
Đồng thời Tần quốc cũng chuẩn bị bắt đầu phát binh thảo phạt Dung quốc.
Vân quốc phái tới sứ thần, Ngô Củ lại kiên quyết từ chối cho vào thành, trực tiếp đuổi trở về.
Người Vân quốc tuy rằng vô cùng tức giận, thế nhưng vào lúc này không dám lên tiếng, mặt mày xám xịt liền đi.
Rất nhanh, Tần quốc đã bắt đầu tấn công Dung quốc.
Sở quốc chờ đem Tây Nhung đánh đuổi khỏi Phụ Sơn, sau đó từ Phụ Sơn một đường đánh chính diện Dung quốc.
Sở quốc cùng Tần quốc một chính diện một từ mặt tây, còn đều là binh mạnh, tất nhiên có thể một lần hành động bắt lấy Dung quốc.
Ngô Củ đang chờ tin tức tốt của Lư Tập Lê, chuẩn bị để Lư Tập Lê cùng Tần quốc hợp lực.
Trận đầu báo cáo thắng lợi, sau đó Lư Tập Lê không tin tức.
Khiến cho người lo lắng chính là, không chỉ là Lư Tập Lê không có tin tức, đội quân phái đưa lương thảo cùng quân lương cũng không có tin tức.
Không biết sao, đột nhiên mất liên lạc cùng Dĩnh thành, không có tin gì báo cáo trở về, cũng không biết lương thảo đã tới chưa.
Ngô Củ ngày hôm đó cũng ở Lộ Tẩm cung vào triều sớm, nhưng không thấy Đại Tư Mã Phàn Sùng, Ngô Củ nói:
"Đại Tư Mã ở đâu?"
Tả Tư Mã Cơ Trịnh nhanh chóng đứng ra nói:
"Hồi bẩm Vương thượng, vừa mới vào triều, đột nhiên có cấp báo từ biên quan.
Đại Tư Mã khả năng chậm trễ một chút, rất nhanh sẽ đến đây."
Hắn vừa nói như thế, mọi người nhìn về Cơ Trịnh, tựa hồ đoán được nguồn gốc cấp báo.
Bây giờ có thể nói là cấp báo, tất nhiên là từ chiến trường Phụ Sơn, hoặc là chiến trường Tần quốc cùng Dung quốc.
Nhóm sĩ phu đa số suy đoán theo chiều hướng tốt, nói
"Tất nhiên là Phụ Sơn lại có tin chiến thắng đưa tới."
"Đúng đấy, người Tây Nhung căn bản không đỡ nổi một đòn."
"Dung quốc lần này tuyệt đối xong.
Có Tần quốc trợ giúp, trận này không đáng nhắc tới."
Nhóm sĩ phu đang nói, có tiếng bước chân vội vàng.
Phàn Sùng từ bên ngoài vội vội vàng vàng đi vào.
Tất cả đều tập trung nhìn Phàn Sùng.
Mọi người tràn đầy phấn khởi chờ Phàn Sùng báo tin vui.
Nào ngờ Phàn Sùng trong tay cầm một quyển da dê, sắc mặt đen như đáy nồi cháy.
Mọi người vừa thấy, nhất thời trong lòng đều "lộp bộp", đột nhiên cảm thấy sự tình khả năng không đơn giản.
Ngô Củ nhìn Phàn Sùng đi tới, nói:
"Đại Tư Mã, là tin báo quân đội Phụ Sơn?"
Phàn Sùng lập tức chắp tay nói:
"Đúng vậy, vừa mới rồi Sùng nhận được cấp báo Phụ Sơn.
Là..
Là Đại tướng quân thỉnh cầu trợ giúp."
"Cái gì?"
"Thỉnh cầu trợ giúp?"
"Không phải người Tây Nhung đã sợ?"
"Chuyện gì xảy ra? Đột nhiên như vậy?"
Quần thần liền trở nên huyên náo, tất cả đều lấy làm kinh hãi.
Bây giờ trước mắt Tần quốc phát binh thảo phạt Dung quốc, Vân quốc chủ động cho Tần quốc mượn đường, mà Lư Tập Lê mang theo Lư Dương Song đánh bại người Tây Nhung.
Tin chiến thắng truyền về khiến mọi người đều vui sướng.
Mọi người căn bản không có nghĩ đến tình huống đang tốt đẹp, Lư Tập Lê đột nhiên phát cấp báo thỉnh cầu trợ giúp.
Ngô Củ cũng hơi kinh ngạc, nói:
"Cụ thể chuyện gì?"
Phàn Sùng liền vội vàng nói:
"Vương thượng, đội quân xuất phát từ Dĩnh thành vận chuyển quân lương cùng khao thưởng ba quân...!đảo chính."
Khó trách Phàn Sùng mặt đen.
Nguyên do là như vậy.
Đội ngũ vận chuyển rất nhiều lương thảo khao thưởng cùng quân lương từ Dĩnh đô đi Phụ Sơn, trên đường tướng quân đã làm phản, đầu phục người Tây Nhung.
Không chỉ như vậy...
Phàn Sùng nói:
"Quân đảo chính cùng người Tây Nhung trong ứng ngoài hợp, quân ta bị đánh bại, lui binh mười dặm.
Đồng thời...!Đồng thời...!Tì tướng quân Lư Dương Song bị bắt."
Phàn Sùng vừa nói như thế, nhất thời tất cả mọi người trở nên ồn ào.
Kết quả này mọi người hoàn toàn không nghĩ tới.
Bọn họ rõ ràng đánh thắng trận, kết quả lại bị phản bội.
Đội ngũ mang đồ quân nhu tiếp tế lương thảo cùng quân lương đã phản bội.
Lư Tập Lê căn bản không biết tướng lĩnh kia đã đầu phục người Tây Nhung.
HunhHn Lúc đó Lư Tập Lê nhận được tin báo nói là đội ngũ vận chuyển lương thực bị Tây Nhung mai phục, có thương vong, thỉnh cầu trợ giúp.
Lư Tập Lê không nghi ngờ, liền lập tức phái tì tướng quân Lư Dương Song đi trợ giúp, hộ tống đội lương thảo.
Căn bản không biết có trò lừa, Lư Dương Song dẫn người đi tiếp ứng.
Bất quá đội ngũ lương thảo không có bị mai phục, mà đội quân của Lư Dương Song bị bọn họ mai phục.
Lư Dương Song bị thương nặng, bị người Tây Nhung bắt làm tù binh.
Tướng quân kia tiếp tục vận chuyển lương thảo đến hội họp cùng Lư Tập Lê.
Lư Dương Song đi vài ngày chưa có trở về, cũng không có tin tức, Lư Tập Lê rất lo lắng.
Tuy rằng Lư Dương Song võ nghệ cao cường, thế nhưng là người mới ra đời, căn bản còn chưa có kinh nghiệm.
Hắn đánh thắng trận, trong lòng kiêu ngạo, dễ bị người mưu hại.
Đội ngũ vận chuyển quân lương đến, Lư Tập Lê đi nghênh tiếp, nhưng không nhìn thấy Lư Dương Song.
Lư Tập Lê vội vã đi hỏi tướng quân.
Hắn khóc sướt mướt nói bọn họ nửa đường gặp phải Tây Nhung mai phục, Lư Dương Song bị bắt làm tù binh, rất nhiều binh sĩ chết trận.
Lư Tập Lê vừa nghe liền lo lắng.
Hắn là người từng trải nên hiểu rõ tình cảnh của tù bình.
Lư Tập Lê bởi vì là quý tộc Lư quốc, năm đó Sở quốc muốn thu phục Lư quốc mới hậu đãi Lư Tập Lê.
Lư Tập Lê coi như may mắn.
Mà Lư Dương Song bây giờ rơi vào tay người Tây Nhung sẽ có kết quả gì không cần nói.
Đó không phải là chết, mà là sống không bằng chết.
Huống chi Lư Dương Song là tì tướng quân, ở trong quân đội địa vị không thấp.
Người Tây Nhung nhất định phải dằn vặt hắn, ép hắn nhận tội.
Lư Tập Lê trong lòng hỗn loạn, không biết lúc đó là tâm tình gì, cảm giác tim muốn nổ tung, khoang ngực tràn ngập lửa giận.
Lư Dương Song tiến vào quân doanh anh dũng giết địch, luôn cùng ăn cùng ở với các binh sĩ, rất được các binh sĩ kính yêu.
Mọi người vừa nghe đều sục sôi lên, chuẩn bị giết Tây Nhung cứu ra Lư Dương Song.
Bọn họ không biết đội vận chuyển lương thực có âm mưu.
Buổi tối hôm đó doanh trại lại bị "người mình" đánh lén, lương thảo cùng quân lương bị đốt sạch sẽ, binh mã bị tàn sát.
Lư Tập Lê mang binh phản kháng.
Tuy rằng cứu không ít quân Sở, nhưng lương thảo của bọn họ không kịp cứu.
Tướng quân vận chuyển lương thực sớm có dự mưu, đã phá hoại những vật dụng chứa nước dự trữ trong doanh trại.
Khi đó muốn tìm nước suối cứu hoả là chuyện không thể nào.
Lư Tập Lê mang binh lui lại, liền bị người Tây Nhung giáp công.
Quân phản loạn cùng người Tây Nhung đã sớm cấu kết rồi, hai mặt giáp công đội quân Lư Tập Lê.
Đội quân Lư Tập Lê cố hết sức phá vòng vây, lui mười dặm một lần nữa đóng trại.
Nhưng mà bây giờ tình huống rất nguy cấp, bởi vì bọn họ không nhận được khao thưởng cùng quân lương, lương thực vốn có cũng bị đốt sạch sẽ.
Các binh sĩ liều mạng chỉ cứu được một ít lương thực, nhưng mà không đủ ăn, ăn không đủ no, làm sao đánh giặc.
Lư Tập Lê viết công văn báo nguy, cho người cố gắng càng nhanh càng tốt đưa tin về Dĩnh thành.
Hắn thỉnh cầu tiếp tế quân lương, đồng thời phái viện binh cho bọn họ liều chết cùng người Tây Nhung.
Một trận chiến báo thù tướng sĩ đã hi sinh, đồng thời cứu Lư Dương Song.
Ngô Củ nhìn công văn, sắc mặt cũng không tốt, rất âm trầm, thật giống nổi mưa bão bất cứ lúc nào.
Phàn Sùng lập tức quỳ xuống đất, nói:
"Sùng quản lý thất trách.
Trong quân xuất hiện kẻ phản bội, hao binh tổn tướng, khiến Sở quốc hổ thẹn.
Xin Vương thượng trách phạt!"
Quần thần nghe Phàn Sùng báo cáo, tất cả đều ngây ra.
Khi hắn quỳ, mới có người phản ứng, lập tức trách móc nhưng không phải nói Phàn Sùng.
"Theo tiểu nhân nhìn thấy, không phải Đại Tư Mã có lỗi.
Nói không chừng Lư tướng quân chính là mật thám.
Nếu như không phải như vậy, quân Sở làm sao có khả năng bại triệt để như vậy?"
"Đúng đấy.
Vương thượng, bây giờ không thể viện binh cho Lư tướng quân.
Hay triệu hồi hắn, phái tướng quân khác đi tiền tuyến."
Ngô Củ nghe quần thần ồn ào, khủng hoảng, chỉ trích lẫn nhau, trong lồng ngực như có lửa đang thiêu đốt.
Ngô Củ bỏ qua lời dị nghị của mọi người, nâng đỡ Lư Tập Lê làm chủ tướng.
Nếu Lư Tập Lê thất bại, đám sĩ phu kia càng được thế lấn tới.
HunhHn
Ngô Củ híp mắt, nói:
"Dựa theo ý chư vị, nếu không tiếp viện Lư tướng quân, tướng sĩ Sở quốc phải làm sao? Mặc kệ không quản? Chẳng phải là khiến bách tính Sở quốc thất vọng?"
Mọi người bàn luận, nhất thời có chút kinh hoảng, không biết nói như thế nào cho phải.
Nếu bọn họ không có cách nào đánh đuổi người Tây Nhung, như vậy thì không có cách nào cùng Tần quốc hợp tác.
Tần quốc một mình tấn công Dung quốc, coi như binh lực mạnh mẽ cũng rất khó một lần hành động đánh hạ được Dung quốc.
Thời điểm đó Tần quốc chống đỡ lâu, không gặp viện binh Sở quốc, rất có thể bội ước triệt binh, như vậy Sở quốc lại tứ cố vô thân.
Tình thế bây giờ rất khó khăn.
Ngô Củ trầm giọng nói:
"Nếu triệu hồi Lư tướng quân, các vị cảm thấy ai có thể đảm đang nhiệm được!?"
Tất cả mọi người không ai trả lời.
Nói thật ra, bọn họ không có người nào am hiểu về cách đánh của người Tây Nhung, cũng không nắm chắc phần thắng.
Chỉ có Triệu Gia hiểu biết về người Tây Nhung nhất trong những người có mặt tại đây.
Dù sao Tần quốc cùng người Nhung mấy đời đối đầu.
Thế nhưng Triệu Gia lại phải đi Tần quốc, cùng Tần quốc từ mặt tây công kích Dung quốc.
Tất cả mọi người rơi vào trầm mặc, Lộ Tẩm cung phút chốc liền yên tĩnh, có thể nghe tiếng hít thở rõ ràng.
Vừa lúc đó, thình lình vang lên tiếng cười, có một giọng nói trầm thấp từ ngoài điện truyền vào.
"Cô đến đánh một trận!"
Ánh mắt của mọi người đều tụ tập tại cửa điện Lộ Tẩm cung.
Ngô Củ cũng ngẩng đầu nhìn.
Một nam nhân thân hình cao lớn, nhanh chân từ bên ngoài đi vào.
Hắn mặc hướng bào Tề quốc, vóc người cường tráng, có phong độ vương giả.
Dù bị mọi người nhìn chằm chằm, hắn vẫn bình tĩnh nhanh chân đi vào.
Mọi người nhìn thấy, lập tức liền ồn ào lên.
Dĩ nhiên đó là Tề Hầu!
Tề Hầu đi vào, đến giữa điện liền dừng lại, chắp tay nói:
"Tề quốc cùng Sở quốc đời đời giao hảo.
Bây giờ Sở quốc gặp nạn, Tề quốc tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cô mặc dù bất tài, thế nhưng đối với người Nhung vẫn có biết một chút.
Nếu Sở Vương không chê, có thể để cho Cô thử một lần."
Mọi người đều nhìn chằm chằm Tề Hầu, hết sức kinh ngạc.
Dù sao Tề Hầu là quốc quân Tề quốc tiền nhiệm, coi như hiện tại không làm quốc quân, thế nhưng địa vị cũng có giảm.
Tề Hầu đột nhiên đứng ra xin ứng chiến, xác thực ngoài ý muốn.
Tề Hầu xác thực có kinh nghiệm đánh người Nhung, bất quá thật ra là kinh nghiệm đời trước.
Đời này kinh nghiệm nhiều nhất là đối phó người Địch.
Đời trước thời điểm Tề quốc phát triển lớn mạnh, đã không vừa lòng chỉ xưng bá phía đông, vì vậy bắt đầu mở rộng địa bàn.
Hắn nhiều lần trợ giúp các nước chư hầu chống lại người Nhung người Địch.
Nổi tiếng nhất là chiến dịch giữ Hình cứu Vệ.
Rất nhiều quốc gia bởi vì Tề quốc hùng hồn cứu viện mà dồn dập quy thuận, dồn dập hưởng ứng.
Có thể nói Tề Hầu trở thành bá chủ cũng không phải chỉ dựa vào tài lực lớn, võ lực mạnh, mà còn dựa vào những quốc gia khác ủng hộ.
Tuy rằng Tề Hầu đời này chưa có kinh nghiệm đánh người Nhung, nhưng đời trước hắn không biết bao lần tự mình xuất chinh đánh đuổi người Nhung.
Khiến người Nhung người Địch nghe tiếng Tề Hầu đã sợ mất mật.
Bởi vậy Tề Hầu có tự tin cũng không phải là nhất thời mạnh miệng.
Nhóm sĩ phu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó bắt đầu cân nhắc, có ngườinói:
"Chuyện này...!Tề Công tuy rằng một mảnh thiện ý, nhưng mà...!Nhưng đây là chuyện Sở quốc.
Tề Công cũng không phải là người nước Sở, hình như...! cùng Tề Công..."
Nhóm sĩ phu nói như vậy, Ngô Củ còn sợ Tề Hầu đột nhiên nói hắn là nam chủ Sở quốc.
Bất quá sự thực chứng minh, chuyện làm nũng Tề Hầu chỉ có làm với Ngô Củ.
Trước mặt người khác thì không thể làm nũng, mà là tạo áp lực cùng thị uy.
Tề Hầu cười híp mắt quay đầu nhìn sĩ phu kia, nói:
"Thứ cho Cô nói thẳng, tướng quân vận chuyển đồ quân nhu phản bội kia là người nước Sở phải không? Cô nghe nói còn là người Sở chính tông đó."
Hắn vừa nói như thế, sĩ phu kia nhất thời cứng họng.
Tề Hầu nói rất đúng, tướng quân kia là người nước Sở thế nhưng vẫn phản bội Sở quốc.
Sĩ phu không dám nói nữa, Tề Hầu ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Củ, nói:
"Sở Vương, kịp thời quyết đoán!"
Ngô Củ híp mắt nhìn chằm chằm Tề Hầu đứng ở giữa điện, eo thân ưỡn lên đến mức thẳng tắp, một thân vương giả.
Người Tây Nhung dối trá, Ngô Củ cũng không phải là không tin Tề Hầu, mà lo lắng.
Nếu Tề Hầu có chuyện bất trắc, không chỉ là chuyện cá nhân Tề Hầu, còn dính líu quan hệ Tề quốc cùng Sở quốc.
Ngô Củ nhìn chằm chằm Tề Hầu một lúc lâu, đột nhiên nói:
"Tốt, Tề Công trượng nghĩa cứu viện, Sở quốc vô cùng cảm kích.
Nếu Tề Công tự mình xuất chinh, Sở quốc đương nhiên phải biểu đạt kính trọng đối với Tề quốc.
Quả nhân nguyện cùng Tề Công xuất chinh, thảo phạt Tây Nhung."
Quần thần thiếu chút vỡ tung.
Không chỉ là quần thần, Tề Hầu giật nảy mình, vội vã muốn nói chuyện, bất quá Ngô Củ không cho hắn cơ hội này, lập tức nói:
"Đại Tư Mã, cấp tốc chuẩn bị, Quả nhân muốn đích thân xuất binh, trợ giúp Lư tướng quân."
Phàn Sùng nhìn thấy ánh mắt kia, lập tức chắp tay nói:
"Vâng, Vương thượng!"
Ngô Củ cho tan triều, trực tiếp đi về tiểu tẩm cung.
Quần thần đi về Chính Sự Đường tiếp tục thương thảo tiến hành tiếp viện.
Tề Hầu tựa hồ có hơi sốt ruột, cũng không để ý lễ nghi, trực tiếp nhanh chân xông lên bậc thang.
Sau đó dưới con mắt mọi người, hắn đuổi theo Ngô Củ tiến vào tiểu tẩm cung.
Tề Hầu đi ở phía sau, nói:
"Nhị ca, ngươi tại sao lại muốn thân chinh? Ngươi mới trở về không bao lâu, phải tọa trấn Dĩnh đô mới phải."
Ngô Củ xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Tề Hầu.
Tề Hầu vừa mới rồi trên điện rất uy nghiêm, dúng phong độ vương giả.
Bây giờ đột nhiên dáng vẻ đó biến mất, hắn đặc biệt chân chó nhìn Ngô Củ.
Ngô Củ quay đầu lại, duỗi tay nắm cằm Tề Hầu, nói:
"Cho phép Tề Công thân chinh, không cho phép Quả nhân thân chinh sao?"
"Tất nhiên không phải ý này.
Cô chỉ là lo lắng cho Nhị ca.
Lần này người Tây Nhung thế tới hung hăng, huống chi Phụ Sơn tình huống không tốt, Nhị ca..."
Hắn nói, liền bị Ngô Củ ngắt lời.
"Cũng là bởi vì tình huống không tốt, Quả nhân mới muốn đi theo.
Ta cũng lo lắng cho ngươi."
Tề Hầu vừa nghe, trong nháy mắt liền muốn bay lên.
Vốn gương mặt tuấn mỹ vô cùng, lại lộ ra rạng ngời như vậy càng chói mắt, quả thực không thể nhìn thẳng.
Hắn ôm chặt Ngô Củ, hôn một cái nơi khóe miệng, nói:
"Không nghĩ tới Nhị ca cũng có thể nói lời ngọt ngào lưu loát như thế? Được, Nhị ca cùng Cô đi, chúng ta đem người Tây Nhung đánh cho tè ra quần."
Ngô Củ cười, nói:
"Không nghĩ tới Tề Công nói chuyện thô lỗ như thế."
Tề Hầu cười nói:
"Cô nói chuyện so với đánh trận ôn nhu hơn nhiều."
Ngô Củ chuẩn bị thân chinh, đồng thời lệnh Phàn Sùng phái người cố gắng càng nhanh càng tốt chạy tới ấp gần Phụ Sơn, hạ lệnh phái ra lương thảo khẩn cấp trợ giúp Phụ Sơn.
Bây giờ từ Dĩnh thành đưa lương thảo đi coi như cố gắng càng nhanh càng tốt, nước xa cũng không có cách nào cứu lửa gần, căn bản không kịp.
Bởi vậy Ngô Củ trước hết để cho ấp bên cạnh phái ra lương thảo cứu tế, sau đó sẽ phái đại quân tiếp viện.
Đội ngũ của Ngô Củ rất nhanh liền xuất phát.
Sở Vương thân chinh, chủ tướng dĩ nhiên là Tề Công.
Đấu Kỳ không yên lòng, nhất định muốn làm Tả Sử.
Trong quân cũng thiếu một Tả Sử, bởi vậy Ngô Củ liền nhận Đấu Kỳ.
Bây giờ đội ngũ này thanh thế mạnh mẽ.
Dù sao Sở Vương thân chinh, chủ tướng chính là Tề Công, mà Tả Sử là Mạc Ngao Đấu Kỳ.
Đội ngũ này vừa nói ra liền làm người nghe vỡ mật.
Ngô Củ dẫn quân Sở xuất phát, tiến về Phụ Sơn.
Thanh thế vô cùng lớn nên người Nhung ở Phụ Sơn cũng nghe được Sở quốc có viện quân.
Bởi vậy không dám lỗ mãng, quân Nhung liền lui về Phụ Sơn, không dám tùy tiện đông tiến.
Đội ngũ số lượng không ít, thế nhưng cũng không dám lười biếng, một đường như cuồng, không có mấy ngày đã tới gần Phụ Sơn.
Bây giờ Lư Tập Lê đóng trại tại Phụ Sơn, mọi người xa xa liền thấy được hành dinh.
Hành dinh rất đơn sơ rách nát, điều kiện vô cùng gian khổ, thế nhưng trinh sát không ít.
Đội ngũ Ngô Củ còn chưa tới cửa, ngay lập tức liền bị trinh sát phát hiện.
Có binh lính nhanh chóng đi ra kiểm tra, đều khiếp sợ mở to hai mắt, vội vã quỳ xuống nói:
"Bái kiến Vương thượng! Bái kiến Tề Công! Ti tướng không nghĩ tới viện quân nhanh như vậy đã đến!"
Ngô Củ nói:
"Quân ở bên ngoài, không cần chú ý những lễ nghi này.
Nhanh đứng lên, tiến đến quân doanh thôi."
Tướng lĩnh nhanh chóng dẫn Ngô Củ cùng mọi người tiến vào quân doanh.
Mọi người đều là một đường phong trần mệt mỏi, thế nhưng không dám nghỉ ngơi.
Ngô Củ nói:
"Triệu các tướng lĩnh tụ tập tại mộ phủ.
Quả nhân muốn nghe tình huống cụ thể Phụ Sơn bây giờ."
Tướng lĩnh nhanh chóng nói:
"Dạ! Ti tướng lập tức đi."
Ngô Củ cùng Tề Hầu, còn có Tả Sử Đấu Kỳ, cùng Vĩ Lã Thần bốn người tiến vào mộ phủ.
Mộ phủ vô cùng đơn sơ, không có sắp đặt chỗ ngồi.
Có một tấm bản đồ, mặt trên cắm rất nhiều thứ, thoạt nhìn thường được nghiên cứu.
Ngô Củ đi vào ngồi xuống.
Một đường bôn ba xác thực mệt mỏi, bất quá quân cơ không thể lỡ, chờ sau khi hiểu rõ tình huống, nghỉ ngơi không muộn.
Tề Hầu thân là chủ tướng, lập tức đi tới xem xét tỉ mỉ bản đồ.
Mành lều nâng lên, rất nhiều tướng lĩnh từ bên ngoài đi vào.
Tất cả đều chỉnh tề, quỳ xuống làm lễ cùng Ngô Củ và Tề Hầu.
Ngô Củ quét mắt nhìn những tướng lãnh, rồi nhìn Tề Hầu một cái, không hẹn mà cùng nhíu mày, lập tức nói:
"Lư tướng quân ở đâu? Vì sao không gặp Lư tướng quân?"
Vừa nghe nói, chư vị tướng lĩnh biểu tình cũng thay đổi.
Có khi là phẫn hận, có khi là tiếc hận, có phức tạp, còn có lắc đầu than thở, không biết là có ý gì.
Ngô Củ ban đầu cho là Lư Tập Lê xảy ra chuyện.
Chẳng lẽ là bất hạnh chết trận? Chỉ có điều có tướng lãnh ánh mắt phẫn hận, tựa hồ không giống.
Bây giờ trong quân doanh không có chủ tướng Lư Tập Lê, cũng không có tì tướng Lư Dương Song.
Phó tướng không thể làm gì ngoài kiên trì, chắp tay nói:
"Hồi bẩm Vương thượng, Lư tướng quân...!hôm qua...!Hôm qua đã đi theo địch rồi!"
"Cái gì!?"
Đừng nói là Ngô Củ kinh ngạc, Đấu Kỳ cũng kinh ngạc vô cùng.
Trước đây hắn chỉ nói Ngô Củ cẩn thận Lư Tập Lê, nào có biết biến thành thật.
Lư Tập Lê đi theo địch?
Vừa nghe Đấu Kỳ cũng không tin.
Nếu Lư Tập Lê thật sự có tâm phản, như vậy sẽ không nuôi con Vũ Vương mười sáu năm.
Qua nhiều năm như vậy, Lư Tập Lê chỉ là kìm nén, oán hận, cũng không để lộ ra.
Đấu Kỳ không dám tưởng tượng, Lư Tập Lê ở thời điểm mấu chốt này đi theo địch.
Một tướng lĩnh nói:
"Vương thượng! Là thật! Lư Tập Lê đi theo địch, đầu phục người Tây Nhung! Mọi người tận mắt nhìn thấy, chính xác vô cùng.
Ti tướng cũng không nghĩ tới Lư tướng quân là người như vậy!"
Có rất nhiều tướng lĩnh vô cùng phẫn hận, như máy hát bật mở, có người nói:
"Lư tướng quân có phải là giả ý đi theo địch không? Dù sao Lư tướng quân mang theo chúng ta thoát trùng vây.
Khi đó nguy hiểm biết bao, vì cứu lương thực cánh tay cùng hai má tướng quân đều bỏng.
Nếu Lư tướng quân đi theo địch, theo lý mà nói trước đó vài ngày liền đi theo địch không phải càng tốt hơn?"
"Đúng đấy, ta cũng tin tưởng Lư tướng quân."
Phút chốc trong quân doanh có chút ồn ào.
Ngô Củ nhíu nhíu mày, nói:
"Chuyện Lư tướng quân tạm thời chớ tranh cãi.
Làm phiền các vị tướng quân trước tiên nói tình huống Phụ Sơn."
Các tướng lĩnh vừa nghe nói như vậy, lập tức đều hưởng ứng.
Mọi người tụ lại bên cạnh bản đồ, đem tình trạng tiền tuyến nói rõ.
Tướng quân vận chuyển đồ quân nhu làm phản thế nào, Lư Dương Song bị bắt ra sao, Lư Tập Lê làm sao cứu lương thảo, mang theo quân thoát khỏi trùng vây, ở chỗ này dựng hành dinh, tất cả đều nói rõ ràng.
Ngô Củ càng nghe càng cảm thấy ngờ vực.
Các tướng sĩ đều nói Lư Tập Lê liều mạng mang theo binh lính thoát khỏi trùng vây, vì cứu lương thảo còn bị bỏng hai má cùng cánh tay, đem lương thảo nhường cho các binh sĩ ăn.
Lư Tập Lê như vậy lại đột nhiên ở thời điểm quân cứu viện sắp sửa đến đầu hàng người Tây Nhung?
Tề Hầu nhìn bản đồ, nói:
"Người Tây Nhung ở đỉnh núi này đã lâu.
Mấy ngày nay bọn họ đã đủ thời gian thăm dò rõ ràng đất đai hình dáng Phụ Sơn.
Còn kéo dài thêm, chúng ta rất khó có cơ hội phản công."
Tề Hầu vừa nói như thế, thật giống một kiếm chọt trúng tim của mọi người.
Các tướng lĩnh trong lòng cũng lo lắng.
Tuy rằng Phụ Sơn là của Sở quốc, nhưng bây giờ Tây Nhung đã đổi khách làm chủ, chiếm lĩnh Phụ Sơn, còn đánh quân Sở xuống Phụ Sơn.
Cứ như vậy, chiến tuyến càng dài, phần thắng lại càng nhỏ.
Tất cả mọi người nhìn Tề Hầu.
Tề Hầu vẫn chưa nói hết, còn nói:
"Tướng quân vận chuyển đồ quân nhu phản quốc đi theo địch, lương thực Sở Vương khao thưởng ba quân cũng đã đưa về trong tay Tây Nhung.
Mà quân ta lương thảo mất rất nhiều, cho dù Cô cùng Sở Vương vận chuyển lương thảo lại đây, nhưng tuyệt đối không đủ hậu thuẫn chính điện chống lại người Tây Nhung."
Mọi người nghe, nhất thời bị đả kích, trong nháy mắt ủ rũ, không ai nói lời nào.
Tuy rằng bọn họ thấy Tề Hầu nói thực sự mất hứng, thế nhưng từng chữ thấy máu, vô cùng đúng trọng tâm.
Ngô Củ híp mắt nói:
"Không thể chính diện chống lại, liền phải tốc chiến tốc thắng..."
Tề Hầu gật đầu nói:
"Cô nói chính là cái ý này."
Ngô Củ đã lệnh ấp gần đây đưa tới lương thảo.
Nhưng mà ấp lương thực dự trữ cũng có hạn, còn phải bảo đảm hoạt động, căn bản không khả năng đem hết thảy lương thực đưa tới Phụ Sơn cho các binh sĩ ăn.
Các binh sĩ bây giờ có được lương thảo, bất quá là cứu tế, cũng ăn không nổi mấy ngày, có thể nói là điều kiện gian khổ.
Điều kiện như vậy mà đối thủ của bọn họ là người Tây Nhung tài sản phong phú.
Ngày trước người Tây Nhung bắt Lư Dương Song làm tù binh, đồng thời lấy lương thực Ngô Củ hạ mệnh lệnh đưa tới khao thưởng ba quân.
Một số lượng lớn lương thực đủ bọn họ ăn rất lâu.
Hơn nữa người Tây Nhung vốn có lương thực dồi dào.
Tình huống không thể lạc quan.
Ngô Củ nói.
"Chư vị có ý kiến gì không?"
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm bản đồ, trầm mặc không nói.
Tề Hầu gõ gõ bản đồ, nói:
"Cô đột nhiên nghĩ đến biện pháp Nhị ca yêu thích."
Ngô Củ nghiêng đầu nhìn hắn, nói:
"Là biện pháp gì?"
Tề Hầu cười lạnh một tiếng, nói:
"Dùng gậy ông đập lưng ông."
Tất cả mọi người ngờ vực nhìn Tề Hầu.
Ngô Củ lại đột nhiên nói:
"Đốt lương thảo?"
Tề Hầu gật gật đầu, mọi người giờ mới hiểu được biện pháp Tề Hầu nói là cái gì.
Bây giờ người Tây Nhung không có sợ hãi là vì bọn họ lương thực phong phú.
Hơn nữa bởi vì lương thực phong phú người Tây Nhung càng không dám liều lĩnh.
Binh chưa nhúc nhích, lương thực đi trước.
Lương thảo là hậu thuẫn to lớn nhất từ xưa đến nay trong đánh trận.
Nếu không có lương thảo, khỏi nói đánh trận.
Bởi vậy Tề Hầu kiến nghị rút củi dưới đáy nồi, thiêu hủy lương thực người Tây Nhung.
Đánh lén kho lúa của bọn họ ở Phụ Sơn, chấm dứt mối lo về sau.
Mất lương thảo, người Tây Nhung tất nhiên sẽ hướng đến Dung quốc mượn lương thực.
Thế nhưng Dung quốc hiện tại cùng Tần quốc giao chiến, căn bản không rãnh cho người Tây Nhung lương thảo.
Cứ như vậy, người Tây Nhung liền bị ép rút đi.
Ngô Củ cũng đồng ý biện pháp Tề Hầu.
Phó tướng lại có chút khó khăn, nói:
"Vương thượng, Tề Công, không dối gạt hai vị.
Ngày hôm trước thời điểm Lư tướng quân chưa đi theo địch, cũng từng nghĩ tới biện pháp này, chỉ là..."
Ngô Củ kinh ngạc nói:
"Lư tướng quân cũng từng nghĩ tới?"
Phó tướng gật đầu nói:
"Vâng, đã nghĩ tới, chỉ là không thể thực hiện.
Từ khi quân ta rút khỏi đỉnh Phụ Sơn, bên trên núi đều là binh lính Tây Nhung trú binh.
Bọn họ giỏi về du kích, tới không hình đi không bóng, trên đất đều là cạm bẫy.
Phụ Sơn thế núi phức tạp, dễ thủ khó công, quân ta đánh lén mấy lần, thế nhưng cũng không thành công, căn bản...!Căn bản chưa tìm thấy kho lúa! Không biết người Tây Nhung đem kho lúa thu xếp ở nơi nào.
Không có mục tiêu, chuyện này...!Vậy làm sao có thể đốt lương thảo?"
Ngô Củ nghe, suy tư, cũng không có lập tức nói chuyện.
Ngô Củ tựa hồ rơi vào trầm tư, nhìn chằm chằm bản đồ vùng núi, không biết đang suy nghĩ gì.
Vào lúc này, một tướng sĩ đứng ở bên cạnh chắp tay nói:
"Vương thượng, ti tướng có lời muốn nói cùng Vương thượng.
Bây giờ Lư Tập Lê đã đi theo địch, nếu hắn đem vị trí quân ta đóng trại nói cho Tây Nhung, như vậy chẳng mấy chốc người Tây Nhung sẽ đánh lại đây.
Thời điểm đó Vương thượng cùng Tề Công liền nguy hiểm.
Xin Vương thượng sớm có dự định, di chuyển trại!"
Ngô Củ nghe hắn nói, đột nhiên tỉnh lại, giơ tay lên, nói:
"Không, không di chuyển trại, để người Tây Nhung tìm đến."
Ngô Củ vừa nói như thế, người trong doanh trướng hai mặt nhìn nhau, không biết Ngô Củ là có ý gì, đều là một bộ nghĩ mãi mà không ra.
Ở một nơi khác.
"Báo!! Đại tướng quân Sở quốc, Lư Tập Lê giải đến!"
Một đội binh lính Tây Nhung áp giải một người cao to hai tay bị trói, binh khí cũng bị tịch thu.
Mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, hắn yên lặng đi về phía trước.
Hắn bị giải từ dưới núi đi vào hành dinh Tây Nhung trên Phụ Sơn.
Trong hành dinh lửa trại sáng ngời, tiếng cười nói tràn ngập.
Các binh sĩ vây quanh lửa trại, cười nói uống rượu.
Rượu giội vào lửa phát ra âm thanh thật lớn, thế lửa như một con rồng phóng lên trời, rống giận, tiếng rống cùng tiếng cười to.
Lư Tập Lê chậm rãi đi về phía trước.
Mắt cụp xuống nhưng mà dư quang vẫn có thể nhìn thấy chung quanh.
Rượu binh lính Tây Nhung uống chính là rượu Sở quốc, giội vào lửa cũng là rượu thu được từ Sở quốc.
Thức ăn rượu thịt kia vốn là quân lương khao thưởng ba quân Sở quốc.
Lư Tập Lê một đường đi tới, các binh sĩ Tây Nhung lập tức dừng cười, tất cả đều chú ý Lư Tập Lê.
Lư Tập Lê như không nhìn thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, trong doanh trướng đi ra một người cao to, nói.
"Lư tướng quân đại giá quang lâm, còn không mau mời Lư tướng quân tiến vào?!"
Hắn nói, binh lính sau lưng lập tức xô đẩy Lư Tập Lê.
Nhưng không ngờ rằng Lư Tập Lê thân hình cao lớn, rất vững vàng, như cây mọc ra rễ đứng trên mặt đất.
Binh sĩ đẩy một cái, tay suýt nữa bị thương.
Lư Tập Lê cười lạnh một tiếng, nói:
"Tập Lê là tới quy hàng, không phải tới làm tù binh."
Hắn cao giọng nói, liền vang lên tiếng vỗ tay, lập tức một giọng nói từ trong lều truyền ra.
"Cho mời Lư tướng quân."
Lư Tập Lê lúc này mới trực tiếp đi vào lều.
Trong doanh trướng, các tướng lĩnh Tây Nhung đang ngồi uống rượu nhìn Lư Tập Lê.
Lư Tập Lê đứng ở giữa lều để mọi người đánh giá.
Chủ tướng Tây Nhung cười nói:
"Lư tướng quân là tới quy hàng?"
"Đúng vậy."
Có tướng lĩnh Tây Nhung khác nói.
"Tướng quân, đừng tin chuyện hoang đường của hắn.
Bọn họ kinh người, quỷ kế đa đoan, không có nửa câu nói thật."
Một người khác nói:
"Đúng đó tướng quân.
Ta nghe nói tù binh bị bắt cách đây không lâu là tì tướng Sở quốc, cũng chính là con trai của Lư Tập Lê.
Nói không chừng Lư Tập Lê là vì cứu con trai mới giả ý quy hàng!"
"Là đúng đấy."
Trong lúc nhất thời trong doanh trướng ồn ào.
Lư Tập Lê cười to hai tiếng, tựa hồ cười vô cùng vui vẻ.
Tướng lĩnh Tây Nhung nói.
"Lư tướng quân, vì sao cười?".
truyện tiên hiệp hay
Lư Tập Lê nhàn nhạt nói:
"Tập Lê cười là bởi vì các vị tướng quân ở đây không biết rõ Tập Lê.
Nói sai rồi, bởi vậy Tập Lê mới cười."
"Ồ? Sai sao?"
Lư Tập Lê hai tay tuy rằng bị trói, thế nhưng không có vẻ yếu thế, lạnh lùng nói:
"Một là Tập Lê cũng không phải người Sở.
Tập Lê chính là hậu duệ Lư quốc.
Người Sở diệt Lư quốc, nuốt non sông của ta, Tập Lê hận không thể ăn thịt, uống máu chúng!"
Mấy người Tây Nhung hai mặt nhìn nhau, nhìn Lư Tập Lê.
Lư Tập Lê còn nói:
"Thứ hai, Lư Dương Song...!không phải con trai ta."
Tướng lĩnh Tây Nhung cười, nói:
"Hả, hắn là Lư thị, ngươi cũng là Lư thị, hắn không phải con trai của ngươi, vậy hắn là ai?"
Lư Tập Lê vừa muốn mở miệng, tướng lĩnh Tây Nhung lại giơ tay lên, ngăn lại hắn, nói với phó tướng.
"Đi, đem tì tướng quân Sở quốc mời đến đây."
Ánh mắt Lư Tập Lê hơi dao động một chút.
Phó tướng đi ra ngoài, rất nhanh liền nghe binh lính ồn ào, lập tức tiếng bước chân tới.
Mành lều bị vén lên, một bóng người bị đẩy mạnh vào, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Lư Tập Lê cúi đầu vừa nhìn thấy chính là Lư Dương Song.
Lư Dương Song máu me khắp người, tất nhiên là bị cực hình.
Hắn tựa hồ thoi thóp, bị đẩy vào, té lăn trên đất, đã hôn mê bất tỉnh.
Lư Tập Lê nhìn Lư Dương Song, rất nhanh liền đưa mắt dời, chỉ là dừng lại ngắn ngủi phút chốc.
Tướng lĩnh Tây Nhung quan sát vẻ mặt của Lư Tập Lê, nói:
"Đánh thức tì tướng quân Sở quốc."
"Ào!!!"
Phó tướng tiện tay đem rượu trực tiếp giội trên mặt Lư Dương Song.
"Khụ...!"
Lư Dương Song bị sặc tỉnh lại, cùng lúc đó thân thể không ngừng co giật.
Trên người đều là vết thương, dính rượu khổ không thể tả.
Đôi mắt đỏ đậm, run rẩy dây khóa phát ra âm thanh loảng xoảng.
Lư Dương Song tỉnh lại nghe tiếng cười của người Tây Nhung.
Nào có biết mở mắt ra đầu tiên hắn nhìn thấy là Lư Tập Lê.
HunhHn
Lư Dương Song bị hành hạ còn nửa mạng, bây giờ tỉnh giọng khàn khàn không ra hình thù gì, cũng không có khí lực, suy yếu nói:
"Phụ thân!"
Lư Tập Lê cũng không nhìn hắn.
Tướng lĩnh Tây Nhung cười nói:
"Lư tướng quân, ngài có thể nói."
Lư Tập Lê nhàn nhạt nói:
"Lư Dương Song cũng không phải là con trai ta."
Dương Song trong tai đều là âm thanh ong ong, nghe như thế đầu muốn nổ tung, giãy dụa muốn bò dậy.
Bất quá hắn bị trói, bị hành hạ không còn sức bò dậy, chỉ là suy yếu nói:
"Phụ thân...!Ngài...!Ngài nói cái gì?"
Lư Tập Lê không nhìn hắn, nói tiếp:
"Lư Dương Song chính là nghiệt chủng Vũ Vương lão tặc cùng tông muội của hắn sinh ra.
Ông trời bởi vì như vậy mà phẫn nộ, bởi vậy Lư Dương Song sinh ra đôi mắt tàn tật.
Hắn không phải con ta.
Vũ Vương lão tặc vì che giấu chuyện xấu đem tông muội gả cho ta, vô duyên vô cớ bắt ta giúp hắn nuôi nghiệt chủng.
Tướng quân nói đi, nhục nhã như vậy đặt ở trên đầu, ai nguyện ý trung thành Sở quốc?"
Lư Dương Song nghe Lư Tập Lê nói, mở to hai mắt, phút chốc con ngươi đỏ chót.
Hắn có chút không thể tin tưởng co quắp trên mặt đất, nói:
"Phụ thân? Ngài..."
Lư Dương Song còn chưa nói hết, Lư Tập Lê đạp một cái.
Lư Dương Song vốn bị trọng thương, bị đạp suýt nữa phun máu, co rúc ở trên đất, thân thể run lẩy bẩy.
Tướng lĩnh Tây Nhung nghe, híp mắt, không có nói chuyện.
Lư Tập Lê mặt đều là phẫn hận, gân xanh nhảy ra.
Như Đấu Kỳ nói, Lư Tập Lê tình cảm sâu sắc, mà Vũ Vương cùng tông muội hợp lực cho hắn đội mũ xanh rất lớn, còn để hắn giúp bọn họ nuôi con hơn mười sáu năm.
Lư Tập Lê ánh mắt rất đáng sợ, trên người tràn ngập khói mù.
Ánh mắt kia tràn đầy phẫn hận, cừu hận không phải giả.
Lư Tập Lê trầm giọng nói:
"Tập Lê chịu nhục nhiều năm như vậy.
Bây giờ Sở Vương thân chinh, tính thời gian hôm nay đã cùng quân Sở quốc dưới Phụ Sơn hội hợp.
Tập Lê biết địa điểm quân Sở trú binh, Tập Lê phản Sở, e rằng Sở Vương sẽ thay đổi nơi trú binh.
Chậm sẽ không kịp, liền để Tập Lê làm tiên phong, giúp tướng quân phân ưu, dẫn dắt các tướng sĩ đánh quân doanh Sở quốc, giết bọn họ không còn manh giáp, bắt giữ Sở Vương, cắt từng mảng từng mảng thịt trên người bọn họ!"
Tướng lĩnh Tây Nhung nheo mắt lại, tựa hồ rất thưởng thức quyết tâm của Lư Tập Lê, cười cười, vỗ lên nói:
"Nói thật hay, nói thật hay.
Chỉ có điều...!Lư tướng quân đã quy hàng một lần.
Lần thứ nhất quy hàng là Lư quốc quy hàng Sở quốc, lần thứ hai quy hàng là chúng ta.
Cái này...!Chung quy phải có biểu thị chúng ta mới có thể tin ngươi."
Hắn nói, chậm rãi đứng lên rút kiếm của phó tướng.
Mũi kiếm đột nhiên vung một cái, nhắm thẳng vào cổ Lư Tập Lê.
Kiếm sắc bén tại cổ, Lư Tập Lê cũng không nhúc nhích, mắt cũng không chớp mắt một cái.
Tướng lĩnh Tây Nhung cũng không hề động thủ, chỉ là cười ước lượng kiếm trong tay.
Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lư Dương Song co quắp trên mặt, nói:
"Giết nghiệt chủng mà ngươi nói, ta liền phái binh mã cho ngươi đi đánh lén doanh trại quân Sở, để ngươi báo thâm cừu đại hận."
Lư Tập Lê lông mày cau lại, lạnh lùng nhìn kiếm trong tay tướng lĩnh Tây Nhung.
Hắn đột nhiên giơ tay lên bắt bội kiếm.
Binh lính Tây Nhung lập tức đề phòng nhìn hắn.
Lư Tập Lê tiếp nhận bội kiếm, tay xoay một chút.
Mũi kiếm hướng xuống chỉ vào mặt Lư Dương Song.
Lư Dương Song máu me khắp người co quắp trên mặt đất.
Hắn nhìn chằm chằm mũi kiếm Lư Tập Lê.
Hai mắt có chút thất thần, con ngươi đỏ chót chảy xuống dòng nước mắt.
Nước mắt từ khóe mắt trượt xuống dưới.
Ánh mắt kia gần như tuyệt vọng, giọng khàn khàn nói:
"Phụ thân...".