Vô Củ

chương 274: ớt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Y tá bác sĩ vội vàng đẩy giường Ngô Củ đi ra ngoài, chuẩn bị cấp cứu.

Không ai đi quan tâm Ngô tiên sinh bị đánh đến ngồi sập xuống đất, máu mũi chảy đầy mặt.

Ngô tiên sinh bịt mũi, vô cùng chật vật, âu phục chỉnh tề dính đầy máu.

Ánh mắt Tề Hầu mù mịt, ông ta sững sờ cũng không dám ra ngoài, không dám lên tiếng.

Ngô tiên sinh không dám lên tiếng, sợ Tề Hầu lại đánh chính mình.

Còn nữa, bên trong dụng cụ truyền dịch còn có loại chất độc ông ta đưa vào, sợ bị người ta phát hiện được.

Vì vậy ông ta thừa dịp không ai chú ý, bưng lỗ mũi mình bỏ chạy.

Tề Hầu lo lắng nhìn bác sĩ y tá.

Những người kia đều ăn mặc phi thường kỳ quái, trắng toát như đồ tang.

Thế nhưng Tề Hầu đã không thời gian quản trang phục kỳ dị, bởi vì Nhị ca nhà hắn nằm ở trên giường sắc mặt tái nhợt, đã có chút rơi vào trạng thái nửa hôn mê.

Bác sĩ y tá rất mau đem Ngô Củ đẩy vào phòng cấp cứu.

"Rầm!"

Cửa phòng đóng lại, Tề Hầu sững sờ đứng ở bên ngoài, phút chốc không phản ứng kịp.

Đèn đỏ cửa phòng cấp cứu sáng lên, dọa Tề Hầu giật mình.

Không chỉ là vật kỳ lạ, còn có lửa bên trong.

Trước cửa phòng cấp cứu không có bao nhiêu người.

Bởi vì nơi này là phòng cấp cứu cùng phòng giải phẫu, không có nhiều bệnh nhân, chỉ có mấy người nhà bệnh nhân đang giải phẩu chờ ở bên ngoài.

Tề Hầu ngẩng đầu nhìn đèn đỏ phía trên cửa, động tác vừa nhanh vừa mạnh nắm cái tay cầm giống quai ấm trà "hình thù kỳ quái" lắc mạnh.

"Cạch cạch!!"

Nhưng mà kỳ quái chính là ngọn lửa màu đỏ không có bị dập tắt, trái lại giống bị cái gì bọc lại, lớp vỏ trong veo như nước.

Ngoài phòng cấp cứu có mấy người thân bệnh nhân đang chờ.

Thấy hắn trừng mắt, vẻ mặt kinh ngạc, có người lập tức thở dài lắc lắc đầu, nói:

"Anh bạn trẻ đừng có gấp, mau tới ngồi ghế đợi một chốc."

Tề Hầu vẻ mặt kinh ngạc nhìn ngọn lửa kỳ lạ vẫn còn sáng lên.

Trong lòng Tề Hầu kinh ngạc ngọn lửa dùng nước bao bọc lại không tắt, mà nơi này hết thảy cái nào cũng đều rất kỳ quái.

Dù sao Tề Hầu cũng là người từng trải, có kinh ngạc cũng không thể la to hoảng loạn.

Hắn đem kỳ quái đều đặt ở trong lòng, có loại cảm giác yên lặng xem biến đổi.

Tề Hầu chậm rãi đi tới, nhìn mấy người khác ngồi trên những kỳ quái, trong lòng ngờ vực.

Bất quá hắn cũng làm theo bọn họ, ngồi lên trên ghế "kỳ quái".

Bên ngoài phòng cấp cứu rất căng thẳng, không ai nói chuyện, không khí im ắng.

Cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu rốt cục mở ra.

Lập tức mấy người bác sĩ cùng y tá đem giường bệnh đẩy ra.

Ngô Củ sắc mặt tuy rằng còn rất trắng bệch, thế nhưng đã không giống vừa rồi tiều tụy, chỉ là đang ngủ.

Tề Hầu vừa thấy, lập tức xông tới, hô to một tiếng:

"Nhị ca!"

Bác sĩ nhíu nhíu mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nói:

"Đừng gọi, không biết không thể ồn ào sao.

May là cấp cứu kịp thời, bệnh nhân không có nguy hiểm, cần chăm sóc bồi dưỡng tốt.

Vết thương vừa nãy bị xé rách, người nhà các người chăm sóc bệnh nhân thế nào vậy."

Bác sỹ kia thao thao bất tuyệt, y tá đẩy giường bệnh đem Ngô Củ đưa trở về phòng.

Trên đường đi Ngô Củ vẫn mê mang, nửa ngủ nửa tỉnh, luôn cảm thấy có người ở bên tai gọi chính mình, chỉ là quá mệt mỏi, không mở mắt ra được.

Y tá đem Ngô Củ đưa trở về phòng bệnh, tiếp tục gắn vào các loại máy móc hỗ trợ.

Tề Hầu vẻ mặt khiếp sợ nhìn mấy "cô nương trẻ" táy máy tay chân với Nhị ca nhà hắn, làm hành động "không biết xấu hổ".

Cô nương vén lên y phục, đem một đống thứ kỳ kỳ quái quái gắng trước ngực Nhị ca, Tề Hầu thiếu chút nổi giận xông lên.

Nhị ca nhà hắn bị người thấy hết, còn bị sờ mò hết.

Vào lúc này, một người y tá nói:

"Bệnh nhân tình huống còn chưa ổn định, nếu như máy móc kêu lên, nhất định phải nhanh ấn chuông gọi chúng tôi.

Chúng tôi luôn có ý tá trực ban, biết không?"

Tề Hầu nghe không hiểu, đi lòng vòng trong phòng xem xét, cũng không có tìm được "chuông" ở nơi nào.

Hơn nữa chuông không phải dùng lay động sao, sao lại ấn, như vậy tay sẽ không đau sao? Còn máy móc làm sao sẽ kêu lên?

Y tá thấy Tề Hầu cao to đẹp trai, bộ dạng lại "ngu ngốc", khá là tiếc hận lắc lắc đầu, thở dài liền đi.

Tề Hầu nhìn thấy mấy cô nương trẻ rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nhanh chóng chạy đến trước giường bệnh, nắm chặt tay Ngô Củ, gọi.

"Nhị ca! Nhị ca!"

Ngô Củ còn đang ngủ, cũng không tỉnh lại.

Tề Hầu thấy đáy mắt Ngô Củ đều là bầm đen, sắc mặt có chút tái nhợt, liền không đành lòng đánh thức.

Chỉ là Tề Hầu trong lòng có rất nhiều rất nhiều nghi vấn, tràn ngập lồng ngực của hắn, cảm giác muốn nổ tung.

Ngô Củ vẫn ngủ, Tề Hầu không quấy rối, liền ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh.

Ngồi xuống, hắn lại phát hiện phía dưới có đồ vật, liền đứng lên cầm vật kia lên.

Tề Hầu không biết đó là một quyển sách.

Quyển sách rất dầy, có thể làm gạch, sách nói về quản lý.

Thời điểm Ngô Củ nằm viện cũng vẫn học tập, trước lúc giải phẫu xem sách này, vẫn luôn để ở trên ghế sa lon, cũng không có ai động vào.

Tề Hầu hiếu kỳ cầm quyển sách lên mở ra.

Sách bị hắn ngồi lên đè ép có một chút nếp gấp.

Chữ rất kỳ quái, Tề Hầu xem không hiểu, giống như xem Thiên Thư.

Nhưng mà nhìn chằm chằm một lúc, không biết chuyện gì xảy ra, trong đầu như có bản năng phản ứng chợt bắt đầu có thể đọc hiểu.

Tề Hầu đã không kịp tự hỏi mình tại sao biết những chữ này.

Quan trọng gây chú ý là nội dung trong sách.

Đây là một quyển sách nói về cách quản lý cấp cao, có rất nhiều bài học kinh nghiệm, nhiều ví dụ các nhà lãnh đạo từ cổ đại đến hiện đại vân vân...

Tề Hầu thấy một trang viết về Tề Hoàn Công, bá chủ đầu tiên thời Xuân Thu.

Tề Hoàn Công có chín người vợ, đủ các loại phong lưu, các loại xấu xa độc ác.

Sau khi trọng thần bên cạnh bệnh ốm chết, hắn ngông cuồng tự đại cỡ nào, lại bị nhốt ở trong cung bỏ đói đến chết.

Sau khi chết thi thể còn không có ai nhặt.

Mấy người con trai đánh nhau đến một mất một còn.

Thi thể Tề Hoàn Công có giòi bò ra ngoài, vân vân...

Ngô Củ mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Thấy giống nằm mơ, cảm giác mình trước khi hôn mê gặp được Tề Hầu, chỉ là có chút khó mà tin nổi.

Ngô Củ mở mắt, cổ họng rất đau, nhỏ giọng rên rỉ một tiếng.

Trước mắt hình như có bóng dáng mơ hồ, chớp chớp mắt mấy cái càng lúc càng rõ ràng hơn.

Phòng bệnh màu trắng, giường màu trắng, đây là đang ở hiện đại.

Nhưng mà Ngô Củ thật sự thấy được Tề Hầu.

Tề Hầu sống sờ sờ đứng ở trước mắt, cũng mặc đồng phục bệnh nhân.

Tề Hầu cao lớn đẹp trai, coi như mặc quần áo bệnh nhân cũng soái đến lóa mắt.

Ngô Củ phút chốc có chút mê man, vừa muốn mở miệng hỏi là chuyện gì xảy ra, liền nghe Tề Hầu lo lắng nói:

"Nhị ca, Cô cũng không có chín người phu nhân!"

Ngô Củ vốn mê man mở mắt, Tề Hầu đột nhiên không đầu không đuôi nói cái này, càng thêm mê mang.

Bất quá nhìn thấy gương mặt Tề Hầu lo lắng, liền thuận theo ánh mắt Tề Hầu thấy được tay hắn cầm quyển sách.

Quyển sách kia Ngô Củ vẫn đang xem, hơn nữa trước khi giải phẫu chính là xem trang đó.

Ngô Củ liền hiểu Tề Hầu đang nói cái gì.

Tề Hầu nóng lòng minh oan cho chính mình, hơn nữa còn có rất nhiều lời muốn hỏi Ngô Củ.

Dù sao hắn tỉnh lại đã rất nhiều "kinh hãi".

Ngô Củ vốn không có tinh thần gì, thế nhưng vừa nghe Tề Hầu "kể khổ", liền nhịn không được cười lên.

Tề Hầu nói khi Ngô Củ hôn mê, có mấy người mặc "đồ tang" đến, có cô nương trẻ sờ mó trên người Ngô Củ.

Ngô Củ vừa nghe cũng bối rối, rồi mới hiểu được đồ tang phục là đồng phục y tá, cô nương trẻ tất nhiên là y tá, sờ mó là bởi vì gắn vào thiết bị hỗ trợ giám sát.

Ngô Củ bị Tề Hầu làm cho tức cười.

Nhìn thấy Tề Hầu vẻ mặt vẫn chưa hết sợ hãi, chuyện này thật không dễ gặp.

Ở một phương diện khác, Ngô Củ trở về từ cõi chết, còn tưởng rằng không có cơ hội gặp Tề Hầu, nhưng mà không nghĩ tới vừa mở mắt Tề Hầu liền ở trước mặt mình.

Cái cảm giác này như mất mà tìm lại được.

Ngô Củ nắm lấy tay Tề Hầu, hoàn toàn không có khí lực gì, lại cầm lấy không buông, nói:

"Ta cho là nằm mơ.

Còn có thể nhìn thấy ngươi, thật sự quá tốt rồi."

Tề Hầu nghe giọng Ngô Củ suy yếu, vội vã đến gần, để Ngô Củ nắm lấy tay hắn, nói:

"Nhị ca, không phải nằm mơ.

Nhị ca ở nơi nào, Cô liền ở nơi đó."

Tề Hầu nói lời thâm tình chân thành, tiếng nói cũng trầm thấp khàn khàn, vô cùng gợi cảm mê người.

Nhưng mà hắn vừa mở miệng là xưng "Cô", phối hợp hoàn cảnh hiện đại có chút không phù hợp.

Ngô Củ suy nghĩ một chút, vỗ vỗ giường bệnh, ý bảo Tề Hầu ngồi ở mép giường.

Dù sao bọn họ đều ở hiện đại, Ngô Củ muốn giải thích cho Tề Hầu một chút tình huống trước mắt, còn có...!tình huống của chính mình.

Ngô Củ dự định thẳng thắn với Tề Hầu.

Tề Hầu nghe được sửng sốt một chút.

Nhị ca là người của mấy ngàn năm sau.

Do ở mấy ngàn năm sau, nói cách khác, Ngô Củ đã sớm đọc cái gọi là "lịch sử", rất rõ ràng Tề Hoàn Công có mấy phu nhân, cả Tề Hoàn Công chết thế nào cũng rõ ràng.

Tề Hầu liếc mắt nhìn sách trên tay mình, cảm giác thực sự không đất dung thân.

Ngô Củ thấy hắn không nói lời nào, liền nói:

"Ta cũng không phải có ý định lừa ngươi.

Chỉ là chuyện như vậy nói ra thực sự quá vô căn cứ."

Tề Hầu im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói:

"Nhị ca, khả năng cái này là duyên phận mà các ngươi nói."

Ngô Củ không hiểu ý Tề Hầu nói.

Ngô Củ đã thẳng thắn, Tề Hầu liền cười híp mắt nói:

"Quả nhiên là duyên phận.

Nếu không chúng ta không thể ở cùng một chỗ."

Tề Hầu cũng đem chuyện chính mình trọng sinh nói cho Ngô Củ.

Nếu như không phải bởi vì Tề Hầu trọng sinh, đối với hết thảy sớm biết rõ, cảm thấy Công tử Củ là đối thủ không đỡ nổi một đòn, cũng sẽ không dễ dàng buông tha Ngô Củ.

Ngô Củ nghe được trực tiếp từ miệng Tề Hầu liền sững sờ.

Không nghĩ tới Tề Hầu là trọng sinh, trong nháy mắt Ngô Củ cảm giác phía sau lưng có chút lạnh.

Sao càng nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh thế nào đó?

Tề Hầu lập tức nói:

"Nhị ca, cho nên Cô không có chín người phu nhân!"

Ngô Củ vừa nghe liền bật cười, nói:

"Hả, nói như vậy, sách lịch sử đều là nói bừa?"

Tề Hầu khẳng định:

"Tuyệt đối là nói bừa."

Ngô Củ giải phẫu xong vốn đang khôi phục, đã không có việc lớn gì.

Khi nguy hiểm được Tề Hầu cứu, trải qua cấp cứu, chỉ là vết thương có chút rách, hành động không tiện.

Cùng Tề Hầu nói chuyện phiếm, Ngô Củ cảm giác cũng không tệ lắm.

Đặc biệt là Ngô Củ vốn nghĩ mình về tới hiện đại, bên cạnh lại không còn gì cả.

Mà Tề Hầu đột nhiên hiện ra ở trước mặt, đây không thể nghi ngờ là một hạnh phúc bất ngờ.

Tâm tình Ngô Củ rất tốt, giống mây tan nhìn thấy mặt trời, cảm giác thân thể cũng khá hơn nhiều.

Hai người đã thẳng thắn với nhau.

Tề Hầu đối với tình huống của nơi này không biết gì cả, chuyện đầu tiên Ngô Củ cần làm là hướng dẫn Tề Hầu xưng hô, không thể nói "Cô".

Ngô Củ nói:

"Sao em cũng bị thương?"

Tề Hầu nghe cái này, liền nói:

"Cô...! Em cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Lúc tỉnh lại giống như có hai người bên cạnh, một người tên là chị Trương, một người khác tên là Trợ Lý."

"Phụt..."

Ngô Củ vừa định uống ngụm nước, kết quả bị Tề Hầu nói làm sặc.

Tề Hầu không biết cái gì là trợ lý, còn tưởng rằng người kia họ Trợ tên Lý.

Ngô Củ cười cảm giác vết thương lại xé rách.

Tề Hầu tuy rằng nhận biết chữ giản thể, thế nhưng hắn không nhớ rõ quá khứ thân thể này là ai, tên gọi là gì, làm cái gì, thậm chí trong nhà còn có ai, vân vân...

Ngô Củ nghe Tề Hầu không biết, nhất thời có chút đau đầu.

Bất quá may mắn Tề Hầu cũng là bệnh nhân ở bệnh viện này.

Ngô Củ nói Tề Hầu nâng tay lên.

Trên tay Tề Hầu có vòng đeo ghi thông tin bênh nhân, những người nhập viện điều trị nội trú đều có cái này.

Trên vòng đeo có mã hóa, khi đi kiểm tra chỉ cần quét mã là được rồi, vô cùng thuận tiện.

Trên vòng đeo có viết tên, tuổi tác, giới tính, nguyên nhân nhập viện, số phòng.

Khi y tá phát thuốc, đổi truyền dịch đều sẽ đối chiếu thông tin để tránh khỏi sai sót.

Ngô Củ nhấc tay Tề Hầu lên, nhìn chữ trên đó.

Họ tên: Lữ Bạch

Tuổi tác: tuổi

Giới tính: Nam

Nguyên nhân nhập viện: Đầu trọng thương.

Ngô Củ nhìn tên, nhất thời cảm thấy thực sự là đơn giản.

Tề Hầu ở Xuân Thu, họ Khương, thị Lữ, tên Tiểu Bạch.

Bây giờ đến hiện đại, hắn tên là Lữ Bạch cũng quá đơn giản.

Ở độ tuổi này...

Ngô Củ đột nhiên cảm thấy bị Tề Hầu gọi Nhị ca, áp lực trong lòng có hơi lớn.

Tề Hầu rõ ràng lớn hơn Ngô Củ hai tuổi.

Chỉ có những thông tin này, Tề Hầu cũng không biết chính mình là ai.

Ngô Củ liền nói hắn lấy máy tính bảng trên bàn tới cho mình, chuẩn bị lên mạng tra thông tin.

Không biết có thể tìm được cái gì có thể dùng hay không.

Tề Hầu nhìn cái gọi là máy tính bảng sáng lên, hoảng sợ.

Hắn cho là bị cháy vội vã bưng lên ly nước bên cạnh muốn giội.

Ngô Củ sợ hết hồn.

Máy tính bảng này tuy rằng không tính đắt tiền, thế nhưng bên trong đều là tư liệu dùng trong công việc.

Nếu thật sự đem nước giội lên máy tính bảng, công sức của Ngô Củ liền là không công.

Ngô Củ nhanh chóng bảo vệ máy tính của mình, Tề Hầu kinh ngạc nói:

"Nhị ca! Đừng để bị nóng! Sẽ bỏng!"

Ngô Củ sững sờ, lập tức bắt đầu cười ha hả, thực sự không nhịn được.

Dù sao Tề Hầu vẻ mặt thành thật lo lắng nói máy tính bảng sẽ làm bỏng chính mình, Ngô Củ cảm giác gặp được Tề Hầu thật sự là quá tốt, bệnh cũng khỏe hơn một nửa.

Ngô Củ cười nói:

"Không có chuyện gì đâu, sẽ không nóng, không tin sờ một cái xem?"

Tề Hầu ngờ vực giơ tay lên, chuẩn bị sờ một cái xem.

Hắn thăm dò để một ngón tay ở trên màn hình.

Sờ vào một cái phát hiện thật sự không có nóng, Tề Hầu liền chọc chọc mấy lần để xác nhận.

HunhHn Màn hình máy tính bảng của Ngô Củ một lúc đã đầy dấu tay.

Động tác của Tề Hầu không khác gì một con mèo lớn đùa nghịch.

Ngô Củ nói Tề Hầu ngồi ở một bên, còn mình lên mạng thăm dò điều tra về người tên Lữ Bạch.

Không ngờ tới nhập tên vào ô tìm kiếm thật sự có thể tra được về Lữ Bạch, địa chỉ weibo, tuổi tác, còn có ảnh chụp.

Ngô Củ vừa nhìn thấy liền khẳng định tuyệt đối là hắn.

Hắn chính là diễn viên, còn là tuyến nhân vật phụ của phụ của phụ.

Diễn viên vào nghề tuổi thì thực sự là quá lớn.

Người khác mười mấy tuổi đã vào nghề, hai mười tám tuổi thì có mười mấy năm tuổi nghề biến thành gạo cội.

Hai mươi tám tuổi nếu không nổi danh, đã sớm bị đào thải.

Cũng may Lữ Bạch ngoại hình tốt, hơn nữa nam không có mau già nua như nữ, bởi vậy mới tiếp tục lăn lộn trong vòng giải trí.

Lữ Bạch xác thực gia nhập giới giải trí rất sớm, tính ra cũng là "diễn viên gạo cội".

Lúc trước hắn cũng là diễn viên đảm nhiệm tuyến nhân vật thứ , có vai diễn lộ mặt trên phim truyền hình, bất quá sau đó liền mai danh ẩn tích.

Tất nhiên không phải là bởi vì rời vòng giải trí, có thể là đắc tội người nào đó, bị phong tỏa.

Lữ Bạch ở trong giới cho tới bây giờ đã hai mươi tám tuổi, càng ngày càng thụt lùi, cả tuyến nhân vật thứ cũng không được, đã lùi tới tuyến thứ , chỉ có thể làm thế thân, hoặc là nhân vật quần chúng không lộ mặt kiếm chút tiền.

Ngô Củ còn tìm ra được một ít tin tức mới vừa phát sinh mấy ngày trước.

Một đoàn làm phim xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Một diễn viên bị vật từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu.

Tại hiện trường có rất nhiều phóng viên, còn có camera ghi lại tình huống lúc đó.

Tuy rằng hình ảnh rất hỗn độn, thế nhưng Ngô Củ thấy diễn viên kia chính là Lữ Bạch.

Khó trách đầu Tề Hầu quấn băng gạc, thoạt nhìn bị thương không nhẹ.

Bất quá Tề Hầu tố chất thân thể tốt, dù cảm thấy choáng váng nhưng cũng có thể đánh cha ruột Ngô Củ một trận.

Sau đó hắn đã khôi phục bình thường, không bị ảnh hưởng gì, thật giống không có chuyện gì xảy ra.

Ngô Củ đột nhiên có chút đau đầu.

Dù sao Tề Hầu là bá chủ Xuân Thu, cũng không biết Tề Hầu có thể tiếp thu chính mình biến thành diễn viên hay không.

Ngô Củ tìm kiếm tin tức liên quan Lữ Bạch.

Tề Hầu ngồi ở bên cạnh rất buồn chán, liền đụng bên này một cái, sờ bên kia một chút, nói:

"Nhị ca, tôi đói bụng rồi."

Ngô Củ nghe hắn nói như vậy, lúc này mới nhớ tới sắp đến giờ ăn.

Ngô Củ không có người thân, người thân duy nhất là người cha muốn giết mình.

Ngô Củ nằm viện một mình, hết thảy đều là tự mình lo, cơm cũng tự mua ăn.

Do cơm bệnh viện không hợp khẩu vị, Ngô Củ đều là gọi điện thoại đặt thức ăn bên ngoài mang đến.

Bất quá Ngô Củ suy nghĩ một chút.

Tề Hầu mới đến đây, khả năng không có cách nào đi mua cơm, một công việc độ khó cao như vậy.

Trên người Ngô Củ có vết thương, cũng không cách nào xuống giường, bởi vậy nên chờ cơm bệnh viện đến.

Bệnh viện có bán cơm ba bữa một ngày, sẽ có xe chở cơm đi trong hành lang.

Bệnh nhân hay người nuôi muốn mua cơm ăn có thể cầm tiền đến hành lang mua.

Cơm đều là cơm hộp, cũng không phong phú, thế nhưng tốt xấu xem như hợp vệ sinh.

Ngô Củ tính thời gian, liền bắt đầu dạy Tề Hầu làm sao đi mua cơm, làm sao trả tiền.

Vừa vặn trong ví có lẻ tiền, không cần thói tiền, chỉ cần Tề Hầu cầm tiền đi ra ngoài giao cho người bán, cầm hai hộp cơm về là được.

Tề Hầu tuy rằng mới đến, thế nhưng vô cùng thông minh, lập tức gật đầu nói:

"Biết rồi biết rồi, Nhị ca yên tâm đi."

Ngô Củ nói:

"Đi mua cơm là được rồi, đừng có hiếu kỳ."

Tề Hầu bảo đảm đi bảo đảm lại tuyệt đối không hiếu kỳ.

Rất nhanh xe cơm đã đến, liền có thể ngửi được mùi thức ăn.

Mùi hương kia là hỗn hợp như mùi ở nhà bếp không tính là thơm ngon hấp dẫn, thế nhưng Tề Hầu đã đói bụng cồn cào, sớm đã không chịu nổi.

Hắn cầm tiền liền đi ra ngoài, nói:

"Nhị ca nghỉ ngơi, tôi đi trước."

Ngô Củ thấy Tề Hầu vui vẻ chạy ra ngoài, nhất thời có chút buồn cười.

Tề Hầu vẫn không thay đổi, quả nhiên nhìn thấy đồ ăn liền giống Đại Bạch.

Tề Hầu đến hành lang mua cơm.

Chỗ xe bán cơm đã xếp thành một hàng dài, Tề Hầu đứng ở phía sau khá xa.

Mấy người phía trước liên tục quay đầu lại nhìn hắn.

Dù sao Tề Hầu cũng cao to đẹp trai, có một loại cảm giác hạc đứng trong bầy gà.

Hơn nữa khuôn mặt xuất chúng kia như là minh tinh.

Phía trước có mấy cô gái trẻ xì xào bàn tán, quay lại nhìn hắn.

Mà lúc này trong mắt Tề Hầu chỉ có cơm tối.

Hắn đã đói bụng đến hai mắt phát sáng, nhìn chằm chằm mấy khay thịt.

Phía trước có mấy cô gái nhìn Tề Hầu vài lần, có một người lá gan khá lớn, xoay đầu lại hỏi:

"Anh đẹp trai ơi, anh tên là gì? Có thể trao đổi WeChat hay không?"

Tề Hầu nghe hỏi tên, theo bản năng giơ tay lên nhìn cái vòng trên cổ tay.

Lúc nãy Ngô Củ cũng tra thông tin thật lâu, bất quá còn chưa có nói cho Tề Hầu.

WeChat? Đó là cái gì?

Tề Hầu không lên tiếng.

Hắn tướng mạo cũng không phải loại thư sinh, vô cùng nam tính, không nói lời nào mím môi lộ ra dáng vẻ trầm tư, khiến người ta có chút sợ hãi.

Cô gái kia cho là Tề Hầu không muốn nói nhanh chóng liền quay đầu đi.

Mấy cô gái khác cười vui vẻ, nói:

"Đá phải tấm thép rồi! Ai cho cô tiếp cận!"

Chỉ một lúc người phía trước cũng đi hết.

Tề Hầu xếp hàng trong mười phút đã vô cùng sốt ruột, rốt cục cũng đến phiên hắn.

Tề Hầu dựa theo Ngô Củ dạy mà làm.

Ngô Củ giống như dạy trẻ mẫu giáo, cũng không phải gợi ý, bởi vậy nói hết sức rõ ràng.

Tề Hầu liền đem tiền trong tay giao cho dì bán cơm.

Bởi vì nhìn thấy đồ ăn tâm tình thật tốt, hắn không tiếc rẻ tươi cười, nói:

"Tiền vừa đủ hai hộp."

Dì bán cơm, một ngày ba lần bán cơm, mỗi lần đều lặp lại cùng một động tác: nhận tiền, thối tiền, bởi vậy vô cùng vô vị.

Cũng không có thái độ gì có thể nói, cũng không hòa ái dễ gần.

Đột nhiên nhìn thấy một chàng trai trẻ đẹp gợi cảm như Tề Hầu, còn nở nụ cười thật tươi, lễ phép lịch sự, dì bán cơm thiếu chút bị điện giật hôn mê.

Dì bán cơm nhanh chóng mỉm cười, chọn hai hộp đùi gà khá lớn nhét vào trong tay Tề Hầu, nói:

"Em trai thật là phong độ! Lần sau lại tới chỗ chị mua cơm nha, chị cho em thịt nhiều!"

Tề Hầu vừa nghe có thịt, đương nhiên gật gật đầu.

Hắn cầm hai hộp cơm liền rất vui mừng chuẩn bị trở về phòng bệnh.

Đang đi, Tề Hầu thình lình nghe có người hô to:

"Lữ ca! Lữ ca! Em có thể tìm được anh rồi!"

Tề Hầu vừa quay đầu liền thấy có người hô to xông lại.

Là cô gái tuổi không lớn lắm, nghe giọng nói hình như là là "trợ lý".

Cô gái vẻ mặt lo lắng xông lại, nói với Tề Hầu.

"Lữ ca! Anh chạy đi đâu! Làm em sợ muốn chết.

Em tìm anh rất lâu.

Lữ ca, chị Trương nổi giận rồi, anh..."

Hai câu cuối cùng âm thanh ép tới rất thấp, bất quá lời còn chưa nói hết, liền thấy một người phụ nữ khí thế hùng hổ đi tới.

Phỏng chừng chính là chị Trương trong truyền thuyết.

Chị Trương đã hơn bốn mươi tuổi, chăm sóc dưỡng da rất tốt, thế nhưng không phải người đẹp.

Xương gò má rất cao, vẻ mặt luôn cao có cay nghiệt.

Chị ta mặc váy ngắn lộ ra cặp chân lớn đi tất đen, mang giày cao gót.

Cổ áo khóe sâu, ngực lộ ra rất nhiều, hơn nữa còn mặc áo nâng ngực tạo cái khe, nhìn liền thấy đau đớn.

Tề Hầu vừa nhìn, nhất thời cảm giác đau đôi mắt.

Nữ nhân này mặc lộ liễu nhất trong tất cả người Tề Hầu gặp khi đến đây.

Những cô nương trẻ mặc tang phục hở cổ cũng đều không đáng là cái gì so với cái này.

Chị Trương đi tới, giọng sắc bén nói:

"Cậu giỏi lắm Lữ Bạch! Cậu chạy đi đâu? Cậu cũng biết tôi rất bận rộn mà, sao có thời giờ đi dỗ dành cậu! Chính cậu dốt nát đập phá đầu không nói, còn chạy loạn khắp nơi, cho tôi thêm phiền phức à? Tôi cho cậu biết, lần này tiền thuốc thang đều là cậu tự mình trả, công ty sẽ không quan tâm! Đừng tưởng rằng bị thương thì là cái gì ngon lắm.

Tôi phi! Hai ngày sau liền đi làm trở lại, đoàn phim cần người khẩn cấp đó! Đừng làm bộ làm tịch với tôi! Bị thương không làm nổi à, ai không chịu qua thương tổn!"

Chị ta nói chưa hết giận, còn trực tiếp hất hộp cơm trong tay Tề Hầu.

Tề Hầu không nghĩ tới người phụ nữ kia vừa mắng vừa động thủ.

Hộp cơm còn nóng, không cầm chắc, một chút liền bị đánh rơi trên đất.

Tề Hầu bị cơm nóng rơi trúng, trên mu bàn tay một chút liền đỏ lên.

"Lữ...!Lữ ca!"

Trợ lý vô cùng sốt ruột, vội vã ngăn cản chị Trương, nói:

"Chị Trương, Lữ ca bị thương, chị đừng..."

Trợ lý còn chưa nói hết, chị Trương phẫn nộ liền hướng về phía trợ lý vung tay lên, tựa hồ muốn tát tai.

Chỉ là tay còn chưa hạ xuống, chị ta liền đột nhiên lảo đảo vài bước.

Chị ta bị Tề Hầu hất ra.

Chị Trương sao có sức mạnh bằng Tề Hầu.

Tề Hầu quả thực một thân quái lực.

Chị Trương đánh vào "thiết bản" liền lùi lại vài bước, chân đi giày quá cao, lảo đảo liền ngã.

Giày cao gót bị gãy.

"A!"

Chị Trương hét lên một tiếng, vô cùng chật vật.

Váy vốn là rất ngắn, ngã xuống đất quả thực lộ hàng.

Bên cạnh còn có thật nhiều nam bệnh nhân, chỉ chỉ trỏ trỏ chị Trương.

Chị Trương bị mất mặt, từ dưới đất bò dậy, mắng to.

"Con mẹ nó, xem mày có bản lãnh gì? Tao có thể cho mày đời này không cơm ăn! Mày biết không! Tao cho mày cả thế thân cũng không làm được!"

Chị ta nói, đá rơi giày cao gót, liền muốn vọt qua liều mạng cùng Tề Hầu.

Bộ dạng một người đàn bà chanh chua đánh nhau.

Trợ lý kinh hãi, vội vã đẩy Tề Hầu, nói:

"Lữ ca, Lữ ca, anh đi trước đi, đi nhanh đi."

Tề Hầu không đi, trái lại lạnh lùng đứng tại chỗ.

Hắn tính khí quen làm quân vương, sao có thể chịu người khác sỉ nhục, còn là không có lý do gì sỉ nhục.

Tề Hầu đứng tại chỗ, bên cạnh rất nhiều người xem trò vui, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Vừa lúc đó, thình lình có người lớn tiếng hỏi.

"Chuyện gì xảy ra?"

Âm thanh từ sau truyền đến.

Một người bệnh trẻ tuổi từ trong phòng đi ra.

Bước đi rất chậm, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhíu mày biểu tình vô cùng không vui.

Chính là Ngô Củ.

Ngô Củ nghe phía bên ngoài có âm thanh ồn ào, còn có người gọi Lữ Bạch.

Ngô Củ không yên lòng, nhanh chóng xuống giường, đi ra ngoài xem xem.

Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ đi ra, đi nhanh tới, đỡ lấy Ngô Củ, nói:

"Nhị ca, ra đây làm gì?"

Ngô Củ vừa ra tới, chị Trương khóc lóc om sòm liền lúng túng, vẻ mặt kinh ngạc.

Chị ta trước tiên nhìn Ngô Củ, lại nhìn Tề Hầu, sau đó lại nhìn Ngô Củ.

Tề Hầu gọi Ngô Củ là "Nhị ca", nhất thời sắc mặt chị Trương cứng ngắc.

Gương mặt chị Trương vặn vẹo, lập tức nhanh chóng nhặt giày cao gót tròng vào.

Sửa lại một chút tóc của chính mình, kéo kéo váy ngắn, giống như lật mặt nạ, chị Trương lấy giọng một chút, liền nói:

"Ngô tiên sinh...!Ngài, ngài sao cũng ở đây, thực sự là trùng hợp."

Ngô Củ năm nay hai mươi sáu tuổi.

Chớ nhìn thấy là còn tuổi trẻ, thế nhưng đã là nổi danh trong giới thương nhân.

Ngô Củ làm quản lý cấp cao cho công ty thực phẩm lớn nhất nhì thành phố.

Là quản lý giỏi, hơn nữa tuổi trẻ tài cao, bởi vậy không ít lần xuất hiện trên báo tài chính và tạp chí kinh tế.

Tuy rằng không thể so với hào môn thế gia, nhưng là nhân tài mới xuất hiện, có thể nói thanh niên ưu tú.

Chị Trương quản lý diễn viên, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm.

Từ nhỏ ôm mộng làm minh tinh, mà bởi vì nhan sắc không đủ, không làm được diễn viên, cuối cùng chị Trương đổi nghề làm người quản lý.

Chỉ có điều trong tay chị ta không có người nổi bật, nhiều nhất là diễn viên hạng , còn lại đều là người không tên tuổi.

Lữ Bạch đã từng là người kiếm tiền nhiều nhất dưới trước chị Trương.

Kỳ thật chị Trương là quản lý không có tên tuổi.

Đoàn làm phim nơi Lữ Bạch đang tham gia, nhà đầu tư lớn nhất đúng lúc là công ty Ngô Củ.

Bởi vậy chị Trương mới biết Ngô Củ.

Ngô Củ vừa đi ra, chị Trương liền lúng túng, chỉnh lý y phục, còn nhìn trộm Ngô Củ.

Tề Hầu nhìn cơm tán loạn trên đất tức giận không muốn nói.

Lúc này còn nhìn thấy bà cô xấu xí liếc mắt đưa tình với Nhị ca nhà hắn trong lòng phẫn nộ dâng cao, đôi mắt muốn phun lửa ra ngoài.

Ngô Củ căn bản không để ý cơm trên đất.

Dù sao chỉ là hai hộp cơm, đổ thức ăn rất lãng phí, thế nhưng Ngô Củ quan tâm tay Tề Hầu.

Trên tay, trên người Tề Hầu đều là cơm và rau, trên mu bàn tay đỏ một mảnh.

Ngô Củ vội vàng dùng giấy ăn lau tay Tề Hầu.

Tề Hầu vừa nhìn thấy, lập tức nói:

"Nhị ca, nóng rất đau."

Mu bàn tay đỏ lên, có thể không đau sao?

Ngô Củ luôn luôn quan tâm bạn trai, rất cưng chiều Tề Hầu.

Bây giờ nhìn thấy Tề Hầu bị thương, Ngô Củ cũng nổi giận, lạnh lùng nói:

"Trương tiểu thư, không biết em trai tôi làm sao đắc tội chị?"

Chị Trương vừa nghe, trong nháy mắt bối rối.

Lữ Bạch là em trai Ngô Củ? Cái này không thể nào!

Lữ Bạch tuy rằng đẹp trai, thế nhưng thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh rất trầm ổn.

Tuy rằng tuổi không già, thế nhưng chắc chắn nhìn sẽ không trẻ.

Mà Ngô Củ khuôn mặt thư sinh, chỉ hai mươi sáu, tuyệt đối không già hơn Lữ Bạch.

Lúc này Ngô Củ lại nói Lữ Bạch là em trai, chị Trương ngây ra một chút.

Bất quá rất nhanh đã phản ứng lại, khẳng định không phải người thân.

Dù sao cũng không có chút nào giống nhau, nhất định là quan hệ quy tắc ngầm trong vòng giải trí.

Đừng nói Ngô Củ trẻ măng nhận Lữ Bạch làm em kết nghĩa, coi như là nhận làm con nuôi cũng được, chỉ cần có tiền là được.

Chị Trương lăn lộn trong vòng giải trí nhiều năm như vậy, tiền không kiếm được, người không nâng hồng, bất quá sự tình lung ta lung tung nhìn thấy rất nhiều.

Trong nháy mắt chị ta liền hiểu lầm Ngô Củ muốn bao dưỡng Lữ Bạch.

Trợ lý cũng là bối rối, không biết Lữ ca còn có chỗ dựa lớn như vậy.

Chị Trương lập tức lắp bắp nói:

"Chuyện này...!Chuyện này...!Đây là hiểu lầm."

Ngô Củ tuy rằng vẫn là Ngô Củ, thế nhưng tốt xấu đã nhiều năm làm Sở Vương, bởi vậy khí chất không giống xưa.

Ngô Củ chỉ là nhàn nhạt cười, nói:

"Trương tiểu thư, là hiểu lầm thì tốt nhất.

Tôi không hy vọng có hiểu lầm như vậy một lần nữa, chỉ hiểu chứ?"

"Vâng vâng vâng!"

Chị Trương lập tức đáp ứng, quả thực biết vậy chẳng làm, vội vàng hướng Tề Hầu cười nói:

"Lữ ca! Lữ ca, là tôi xúc động.

Anh xem anh tổn thương ở đầu, sao không cố gắng nghỉ ngơi, còn chạy tới chạy lui.

Tôi cũng là lo lắng cho Lữ ca, bởi vậy nhất thời kích động, mới nói không biết lựa lời.

Mong Lữ ca đừng tính toán."

Tề Hầu tuy rằng không muốn cùng chị ta tính toán, thế nhưng có chuyện này nhất định muốn tính toán, đó chính là cơm tối trên đất.

Tề Hầu chỉ vào cơm trên đất nói:

"Chị làm đổ cơm tối của tôi, còn có cơm của Nhị ca, chuyện này làm sao đây?"

Ngô Củ đang dùng khí thế tổng tài bênh vực Tề Hầu, chính là cho Tề Hầu thể diện.

Kết quả Tề Hầu vừa mở miệng liền nói ăn, Ngô Củ thiếu chút trợn trắng, ho khan một tiếng.

Chị Trương còn tưởng rằng Ngô Củ ho khan là giục chính mình, liền vội vàng nói.

"Tôi...!Tôi...!Như vậy đi, tôi đi mua hai phần ăn tối, để người đưa lại đây cho hai người.

Như vậy...!Như vậy có được không?"

Tề Hầu cười lạnh một tiếng, bổ sung.

"Thịt nhiều."

Ngô Củ rốt cục không nhịn được, liên tục ho khan vài tiếng, nói:

"Nếu là hiểu lầm thì cứ như vậy đi.

Lữ Bạch sinh bệnh, công tác từ chối hết đi, còn nữa...!Trương tiểu thư, tôi không hy vọng chị đối với em trai tôi có thành kiến gì."

"Vâng vâng vâng! Ngô tiên sinh, sao có thể nói như vậy chứ."

Chị Trương luôn tươi cười, cúi người nhận lỗi liền đi.

Ngô Củ toàn thân suy yếu, chờ chị Trương đi, có chút đứng không vững.

Tề Hầu lập tức đem Ngô Củ ôm ngang lên.

May mà Ngô Củ mặc quần áo bệnh nhân, hơn nữa sắc mặt tái nhợt, không thì ở đây nhiều người vây xem như vậy bị ôm kiểu công chúa cũng đủ mất mặt.

Tề Hầu đem Ngô Củ vào phòng bệnh, trợ lý cũng đi theo vào, nói:

"Lữ ca, anh làm em sợ muốn chết.

Chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi, em nghĩ đến anh đã xảy ra chuyện gì."

Lữ Bạch trước đây là diễn viên hạng cũng có người phụ tá.

Trợ lý này theo hắn đã lâu, chỉ là Ngô Củ biết hỏi Tề Hầu trợ lý là ai, Tề Hầu khẳng định cũng không trả lời được.

Vì để tránh cho lúng túng, Ngô Củ liền tự mình hỏi.

Trợ lý gọi là Miêu Hâm, rất chịu khó, cũng thành thật.

Cô ấy theo Lữ Bạch đã một thời gian.

Bởi vì Lữ Bạch không nổi danh, cũng luôn bị chị Trương quở trách.

Ngô Củ nói:

"Cô về trước đi, trong lúc nằm viện Lữ Bạch ở cùng tôi.

Cô cũng mệt về nghỉ mấy ngày cho thật tốt."

Miêu Hâm vừa nghe, đương nhiên vui vẻ.

Một mặt là bởi vì có thể nghỉ ngơi, mặt khác thì lại là bởi vì Ngô tiên sinh nhìn rất lợi hại.

Miêu Hâm sống không tốt, luôn luôn bị chị Trương khinh bỉ, tức cũng không thể nói ra được, trong lòng cũng không thích chị Trương.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện một nhân vật "lớn" Ngô tiên sinh làm chỗ dựa cho Lữ ca, Miêu Hâm tất nhiên là vui rồi.

Miêu Hâm thật vui vẻ cảm ơn Ngô Củ.

"Lữ ca, vậy em đi về trước.

Khi nào anh xuất viện gọi điện thoại cho em, em tới đón anh."

Tề Hầu qua loa gật gật đầu, bởi vì hắn nghe không điện thoại là gì.

Điện thoại có lỗi gì sao phải gọi đến?

Lẽ nào chị Trương tên là Trương Điện Thoại? Hay là phải đánh chị Trương, Miêu Hâm mới đến cùng đi?

Trong khi Tề Hầu một mặt hồ đồ, Ngô Củ đã đi đưa tiễn Miêu Hâm.

Miêu Hâm thụ sủng nhược kinh.

Ngô tiên sinh không chỉ là nhân vật lớn, hơn nữa còn bình dị gần gũi, còn đưa tiễn cô đến cửa phòng bệnh, còn cười vui vẻ.

Ngô Củ trở vào liền thấy Tề Hầu còn mê man.

Ngô Củ nói:

"Nhanh đi tắm rửa, trên người em dính cơm rau.

Đổi bộ quần áo sạch, sau đó bôi thuốc lên tay.

Mu bàn tay của em đã đỏ rồi."

Tề Hầu thấy Ngô Củ quan tâm chính mình, cười híp mắt thò qua hôn một cái lên trán Ngô Củ.

Ngô Củ sững sờ, trong nháy mắt có chút đỏ mặt.

Vốn tái nhợt không có huyết sắc hai má chậm rãi đỏ ửng, dáng dấp kia thậm chí có mấy phần ngây ngô.

Tuy rằng hai người đã kết hôn, nhưng về hiện đại, Ngô Củ lần đầu được Tề Hầu hôn, hơn nữa chính là ôn nhu hôn trán.

Ngô Củ không chịu được Tề Hầu ôn nhu tiến công.

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Được, Nhị ca nhanh đi nằm, tôi đi tắm, rất nhanh liền trở lại."

Ngô Củ được Tề Hầu ôm đến trên giường nằm.

Tề Hầu liền tiến vào buồng tắm.

Phòng bệnh độc lập, bên trong có buồng tắm, bất quá không có bồn tắm, chỉ có vòi hoa sen.

Ngô Củ mặc dù đã thành người có tiền, thế nhưng đã từng sống khổ, ở bệnh viện cũng không có gì quá chú ý.

Ngô Củ nằm ở trên giường, nhìn Tề Hầu đi vào buồng tắm mới nhớ tới Tề Hầu là người cổ đại.

Hắn chắc chắn sẽ không biết dùng đồ vật trong buồng tắm.

Ngô Củ vội vã xuống giường, muốn đi giải thích cho hắn một chút.

Kết quả vừa lúc đó, thình lình nghe âm thanh hủy diệt liên tiếp, cũng không biết trong buồng tắm xảy ra chuyện gì.

HunhHn

Ngô Củ sợ đến mau chóng tới đẩy ra cửa phòng tắm.

Còn chưa thấy rõ bên trong chuyện gì xảy ra, liền bị nước phun ướt đẫm cả người, thiếu chút biến thành lạnh xuyên tim.

"Roẹt roẹt roẹt!"

Đèn trên trần buồng tắm chớp nháy, không ngừng lập loè.

Xà phòng trên bồn rửa mặt bị cắn thành hai phần.

Vòi sen rơi trên sàn, bởi vì còn phun nước không ngừng quăng qua quật lại nhảy tưng tưng, giống như Đại Bạch chơi tung hoa.

Bình sữa tắm mở ra, đang chảy không ngừng.

Khăn tắm cũng ném trên đất.

Không chỉ như vậy, còn có chiến tích lừng lẫy hơn.

Tề Hầu chỉ vào chiếc gương bị nát vụn, vẻ mặt hoảng sợ nói:

"Nhị ca! Đột nhiên có thêm Cô!"

Tề Hầu vốn đã tự xưng "tôi" rất trôi chảy, kết quả căng thẳng liền quên mất, thuận miệng vẫn là Cô.

Chiếc gương nát bét, bị đập một cái lỗ lớn, từ chính giữa nứt lan ra, trên đất còn có mảnh vụn.

Ngô Củ nhìn trên đất, còn có thể nhìn thấy đạo cụ Tề Hầu dùng hành hung cái gương, là một chai dầu gội đầu.

Ngô Củ thấy cảnh này, quả thực đã không biết mình nên khóc hay cười, hay là nên nổi giận.

Cái gương treo tường còn vỡ vụn, mảnh vỡ không ngừng rơi xuống.

Ngô Củ nhanh chóng nói:

"Mau ra đây, đừng để mảnh thủy tinh ghim vào ngươi!"

Ngô Củ đứng ở bên ngoài, không dám đi vào.

Bên trong vòi hoa sen còn phun nước.

Ngô Củ có vết thương trên người không thể dính nước, bởi vậy chỉ có thể với tay kéo Tề Hầu.

Ngô Củ đưa ra tay, Tề Hầu liền "sợ hãi" vì nhìn thấy trong gương lại xuất hiện một Nhị ca.

Hắn lập tức kinh ngạc hô to:

"Hai Nhị ca!"

Tề Hầu không phải chưa từng soi gương.

Chỉ là thời đại của hắn đều là gương đồng đánh bóng không nhìn thấy rõ ràng chân thực như gương thủy tinh.

Bởi vậy Tề Hầu còn tưởng rằng là vu thuật.

Ngô Củ bất đắc dĩ lôi Tề Hầu ra, kiểm tra một chút xem hắn có bị thương hay không.

Giúp Tề Hầu thay đổi y phục, sau đó Ngô Củ ấn chuông gọi y tá tới.

Y tá đến, không quản Ngô tiên sinh là ai, đem hai người trách cứ một trận.

Bởi vì buồng tắm bị phá hoại rất thảm hại, y tá không thể làm gì khác hơn là đổi phòng cho bọn họ, chờ sáng sớm ngày mai lại tìm người đến sửa chữa buồng tắm.

Tề Hầu nghe y tá không ngừng trách cứ, chỉ cảm thấy đói bụng muốn chết.

Chờ y tá đi, chị Trương cũng mang bữa tối tới, Tề Hầu vội vàng dọn bữa tối ra, hai người chuẩn bị ăn cơm.

Ngô Củ cũng đói bụng lắm.

Vốn không phải rất đói, thế nhưng Tề Hầu phá hủy quá thể, phút chốc sốt sắng cao độ khiến Ngô Củ cảm giác thể lực tiêu hao không còn, cần bổ sung một ít đồ ăn.

Hiện đại đồ ăn nhiều gia vị hơn cổ đại.

Đồ ăn từ tiệm cơm đến, không nói vệ sinh như thế nào, nhưng mùi vị nhất định là không tệ.

Chị Trương vì lấy lòng Ngô Củ, cũng là bỏ ra vốn lớn, tổng cộng gọi tám món đồ ăn đủ các loại, có khô có canh, có lẩu cay Tứ Xuyên, có xá xíu, có vịt quay vân vân...

Nước lẩu có màu đỏ vô cùng đẹp mắt.

Tề Hầu chưa từng ăn ớt, nhìn thấy màu sắc kia cảm thấy rất đẹp.

Không thể chờ đợi được nữa, hắn gắp một đũa.

Ngô Củ vừa ngẩng đầu liền thấy Tề Hầu gắp một trái ớt, không kịp nói chuyện, trơ mắt nhìn Tề Hầu đem trái đỏ trực tiếp bỏ vào trong miệng, dũng cảm nhai.

Tề Hầu ăn đồ ăn luôn luôn dũng cảm.

Ngô Củ biết như thế, thậm chí nghe được âm thanh nhai ớt của Tề Hầu.

Lập tức liền thấy Tề Hầu trừng to hai mắt, khuôn mặt chậm rãi đỏ lên, đôi mắt còn giống như có nước trào dâng.

Tề Hầu che miệng, đột nhiên đứng lên, chạy vào buồng tắm.

Ngô Củ lo lắng hắn sẽ phá hủy buồng tắm, vội vã cùng xông vào.

Liền thấy Tề Hầu ôm sọt rác ói, không chỉ như vậy, hai mắt lưng tròng, rất giống một con Husky lớn.

Ngô Củ sững sờ, nói:

"Cay khóc?"

Tề Hầu phun ra, nhanh chóng che con mắt của chính mình.

Tề Hầu cũng không muốn khóc, thế nhưng nước mắt sinh lý chảy xuống.

Hắn cảm giác có lửa đốt trong miệng, cảm thấy rất khổ.

Ngô Củ thấy Tề Hầu che mắt, nhịn không được bật cười.

Tề Hầu ói quả ớt, súc miệng lại súc miệng, lúc sau mới khá hơn một ít.

Hắn dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm Ngô Củ, nói:

"Nhị ca lại cười nhạo tôi."

Ngô Củ vội vã nén cười, nói:

"Không có, không có.

Ngoan, Tiểu Bạch ngoan, không khóc nha, ca ca thổi cho em một chút."

Ngô Củ không có thành ý, dù sao Tề Hầu bộ mặt thấy mà thương.

Dáng dấp yếu đuối, còn nước mắt lưng tròng, thực sự quá đáng yêu, cũng không giống bình thường.

Ngô Củ đương nhiên phải trêu chọc một phen.

Tề Hầu hết sức tức giận, Ngô Củ rõ ràng đang cười nhạo hắn.

Vì vậy Tề Hầu nhanh chân đi tới.

Ngô Củ không phát hiện Tề Hầu khí thế hùng hổ, một chút liền bị Tề Hầu ôm eo, còn chưa có kịp phản ứng, miệng cũng chặn lại, đương nhiên là môi Tề Hầu.

Môi Tề Hầu ấn lên, cảm giác rất chân thực, mang theo quen thuộc lan tràn ra.

Ngô Củ tìm được kích thích xa cách gặp lại.

Ngô Củ định cùng Tề Hầu hôn môi.

Môi lưỡi hai người đụng vào, Ngô Củ đột nhiên cảm giác cay nóng từ trong khoang miệng Tề Hầu lan tràn tới.

"Thật là cay..."

Ngô Củ nhanh chóng đẩy Tề Hầu ra.

Tề Hầu lại không tha, đem đầu lưỡi của mình đưa vào, nhất định phải cùng lưỡi Ngô Củ quấn lấy nhau.

Ngô Củ cũng cảm nhận được độ cay kinh khủng.

Không biết là loại ớt gì mà cay đến mức này.

Tề Hầu đã súc miệng, trong miệng lại vẫn cay như thế.

Ngô Củ bị Tề Hầu hôn đỏ mặt lên, một nửa là do cay.

Tề Hầu ôm Ngô Củ, cười híp mắt nói:

"Nhị ca không khóc."

Ngô Củ tức giận gần chết.

Tề Hầu lại dám ngấm ngầm giở trò..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio