Vô Củ

chương 298: tay ngô củ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần này hội nghị cũng coi như là gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.

Mọi người đã bị sợ, Cao Hề quyết định chiêu đãi.

Tề Hầu vì biểu đạt vãn bối cung kính, đã đứng ra thanh toán chi phí, vì vậy ai cũng thật cao hứng đi ăn, chuẩn bị uống đến say mới thôi.

Hôm nay tuy rằng mạo hiểm một chút.

Thế nhưng nói thật, nhìn thấy Khương Chử cùng Khương Văn Hinh vẻ mặt đó, thực sự là ai cũng sảng khoái muốn chết.

Tất cả mọi người nghe ra Dịch Nha có thù với Khương Chử.

Hơn nữa Khương Chử còn nghĩ Dịch Nha là gián điệp của mình.

Nói chung chính là Dịch Nha xếp đặt bẫy Khương Chử, Khương Chử hiện tại phỏng chừng tức bể phổi.

Thì ra ngày ấy Tề Hầu nhìn thấy Dịch Nha gặp Khương Chử, Ngô Củ liền cùng Tề Hầu tìm đến Thấp Bằng, đem sự tình nói cho Thấp Bằng.

Khương Chử định dùng ảnh Thấp Bằng cùng Dịch Nha uy hiếp Thấp Bằng, muốn hắn ra phiếu phản đối.

Chuyện này bị Ngô Củ cùng Tề Hầu biết được, đương nhiên phải sớm tính toán.

Vốn định dùng một ít thủ đoạn lôi kéo Dịch Nha, xúi giục một chút.

Nào có biết, kỳ thực căn bản không cần thiết xúi giục.

Dịch Nha có con trai gọi là Địch Nhi, điểm này Ngô Củ cùng Tề Hầu biết.

Hơn nữa đứa con trai này không là con ruột, là hắn nhận nuôi.

Dịch Nha nuôi Địch Nhi không phải giàu có, thế nhưng cũng rất tốt.

Có một lần Dịch Nha tan làm trễ, không thời gian đi nhà trẻ đón Địch Nhi.

Nhà trẻ cách nhà cũng gần, Địch Nhi liền nói với ba ba mình có thể tự về nhà.

Vì vậy Địch Nhi một mình đi về nhà.

Nào có biết trên đường liền gặp kẻ say rượu.

Hắn vô duyên vô cớ bắt nạt, Địch Nhi rất sợ, muốn chạy trốn, kết quả bị tên say rượu đánh mạnh.

Địch Nhi bị chấn thương, may có người tốt đưa vào bệnh viện.

Dịch Nha nghe báo tin này rất suy sụp.

Hắn chạy tới bệnh viện thấy mặt Địch Nhi toàn là máu, một con mắt không nhìn thấy.

Tên say rượu đã bỏ trốn, không thấy hình bóng.

Một đứa bé bị một người đàn ông say đánh trọng thương, chuyện này rất nhanh liền truyền ra.

Hơn nữa vừa vặn gần đó có camera giám sát ghi hình.

Hình ảnh bị người ta đưa lên internet.

Không phải rất rõ ràng, không nhìn thấy mặt người gây án, thế nhưng tình cảnh rất rõ ràng.

Đứa bé đáng thương luôn luôn chạy trốn, đặc biệt thảm.

Chuyện này ở trên mạng lập tức tạo thành sóng lớn.

Rất nhiều người tìm tới giúp đỡ Dịch Nha, quyên tiền cho Địch Nhi trị mắt.

Người say rượu, kỳ thực chính là Khương Chử.

Khương Chử sau đó thấy được video, sợ chuyện này phát triển quá lớn.

Để tránh khỏi mình bị lôi ra ánh sáng, cho nên hắn giả mù sa mưa tìm gặp Dịch Nha, làm người tốt giúp đỡ Địch Nhi trị liệu.

Khương Chử cho là Dịch Nha không biết, bởi vậy tội phạm lắc mình biến hóa thành nhà từ thiện, còn đắc chí lên truyền thông.

Khương Chử giả mù sa mưa tìm việc cho Dịch Nha, chính là trợ lý của Khương Thấp Bằng.

Khương Thấp Bằng tuy rằng còn trẻ, thế nhưng tại công ty Khương gia nắm giữ vị trí cao.

Khương Chử cũng kiêng kỵ hắn, muốn tìm người gián sát Thấp Bằng, vừa vặn coi trọng Dịch Nha, để Dịch Nha đi nằm vùng.

Dịch Nha vẫn luôn đem chuyện này để ở trong lòng.

Hắn biết mình không có cách nào vạch trần Khương Chử.

Hơn nữa coi như đem chuyện này công bố, Khương Chử cũng có các mối quan hệ xử lý, thời điểm đó Khương Chử càng trắng trợn không kiêng dè, cũng không cần chịu trách nhiệm.

Bởi vậy Dịch Nha một mực chờ đợi cơ hội.

Hắn đang chờ Khương Chử gieo gió gặt bão, trơ mắt nhìn mình không còn gì cả.

Thấp Bằng cũng không biết chuyện Địch Nhi.

Hắn chỉ biết là Dịch Nha có con trai luôn luôn nằm viện.

Bởi vì Địch Nhi nằm viện, Thấp Bằng đã mấy lần bỏ qua Dịch Nha.

Dịch Nha ngày hôm nay rất vui vẻ, Khương Chử rốt cục rơi đài.

Hắn uống hơi nhiều, đã có chút say liền đem chuyện Địch Nhi nói ra.

Mọi người vừa nghe đều cảm thấy Khương Chử căn bản không phải người.

Lúc trước chuyện người đàn ông say đánh đứa nhỏ, mọi người đều cảm thấy đáng thương.

Bây giờ biết Khương Chử là hung thủ, trở nên căm giận.

Cao Hề nói:

"Lần này có thể thuận lợi xô ngã Khương Chử, Tiểu Dịch cũng là công thần.

Chuyện con trai cậu không cần phải lo, nếu như trong nhà không đủ tiền, trực tiếp nói cho chúng tôi.

Còn chuyện đổi giác mạc, chúng tôi cũng có thể tận lực hỗ trợ."

Thấp Bằng nghe nói về Địch Nhi cũng giật mình.

Hắn không nghĩ tới Dịch Nha vẫn luôn chịu nhục.

Dịch Nha nói xong liền đi phòng vệ sinh.

Thấp Bằng ngồi tại chỗ, không biết có nên đuổi theo hay không.

Hắn cảm thấy Dịch Nha không quá ổn, có thể là nhớ lại chuyện khi đó.

Hắn muốn đuổi theo an ủi, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.

Còn nữa chính là...

Thấp Bằng cũng không biết con trai Dịch Nha không phải con ruột.

Hắn cảm thấy Dịch Nha có con rồi, chính mình còn làm loại chuyện kia, vừa có lỗi với Dịch Nha, cũng có lỗi với đứa bé.

Hơn nữa hắn thấy có lỗi với vợ Dịch Nha.

Quả thực hắn không bằng cầm thú.

Tề Hầu thấy Thấp Bằng cúi đầu, liền nhỏ giọng nói:

"Chờ cái gì, đuổi theo đi."

"Hả?"

Thấp Bằng hơi kinh ngạc.

Tề Hầu nhìn vẻ mặt của hắn, thở dài.

Quả nhiên Thấp Bằng vẫn là Thấp Bằng, thật là không có thay đổi!

Tề Hầu nói:

"Xoắn xuýt cái gì chứ.

Con trai Dịch Nha không phải là con ruột hắn.

Nếu không theo người ta, có thể sẽ hối hận đó."

Thấp Bằng vừa nghe, đôi mắt sáng lên.

Hắn đứng dậy, đẩy cửa nhanh chân đuổi theo.

Mọi người thấy đều sững sờ.

Thấp Bằng lao ra khỏi phòng tiệc, đi đến nhà vệ sinh.

Dịch Nha đang rửa mặt, mắt hắn có chút đỏ.

Thấp Bằng đi vào, nhanh chóng lấy khăn giấy đưa tới, nói:

"Lau đi."

Dịch Nha giật mình, nhanh chóng lau lau mặt của mình, nói:

"Tiên sinh, ngài cũng tới rửa tay?"

Thấp Bằng gãi gãi đầu, nói:

"Tôi...!Tôi là tới xem cậu một chút.

Tôi không quá yên tâm, cậu đừng khổ sở."

Dịch Nha nhìn thấy Thấp Bằng cái dáng vẻ kia, cười cười, nói:

"Tiên sinh ngày hôm qua không phải là thái độ này."

Hắn vừa nói như thế, Thấp Bằng lúng túng, mặt đỏ lên, liền vội vàng nói:

"Không! Xin lỗi, ngày hôm qua tôi...!tức quá.

Lúc đó, tôi...!Tôi xin lỗi cậu, xin lỗi."

Nghĩ tới ngày hôm qua, Thấp Bằng đúng là rất tức giận.

Hắn còn tưởng rằng Dịch Nha thật sự là do Khương Chử phái tới, hơn nữa vì Khương Chử không tiếc ngủ cùng mình.

Trong lòng ghen tức, bởi vậy hắn nói lời quá đáng.

Thấp Bằng nói năng lộn xộn, luôn xin lỗi.

Dịch Nha cười cười, nói:

"Tiên sinh không cần nói xin lỗi.

Tôi biết tiên sinh không có ý đó.

Tuy rằng tôi đi theo tiên sinh không lâu, thế nhưng cũng biết tiên sinh là người tốt."

Thấp Bằng gãi gãi sau đầu, nói:

"Tiểu Dịch...!tôi muốn hỏi một chút.

Cậu...!kết hôn chưa? Con trai cậu..."

Dịch Nha nói:

"Tôi chưa kết hôn.

Địch Nhi không phải con ruột của tôi, là con một người bạn.

Bạn tôi bệnh qua đời, đem Địch Nhi giao cho tôi.

Tôi và Địch Nhi vẫn luôn sống nương tựa vào nhau."

Hắn vừa nói như thế, Thấp Bằng thở phào nhẹ nhõm.

Dịch Nha cười nói:

"Tiên sinh, ngài hỏi cái này làm cái gì?"

Thấp Bằng liền lúng túng, nói:

"Tôi..."

Hắn "tôi" rất lâu, cuối cùng cắn răng nói:

"Tôi muốn theo đuổi em."

Dịch Nha hơi kinh ngạc, ánh mắt lập tức tối lại, nói:

"Tiên sinh...!Ngài là quản lý cấp cao trong công ty Khương gia, còn có tiền đồ rất tốt, không cần thiết làm lỡ vì người như tôi.

Tôi bất quá là...! một người không chừa thủ đoạn nào."

Thấp Bằng nghe nói như vậy, đi tới, ôm chặt lấy Dịch Nha.

Dịch Nha lấy làm kinh hãi.

Thế nhưng dựa vào lòng ngực Thấp Bằng cực kỳ an tâm, có một loại cảm giác không muốn rời đi.

Thấp Bằng ôm Dịch Nha, nói:

"Tôi sẽ không bỏ rơi em.

Tôi yêu em.

Nếu như em đối với tôi cũng có tình cảm, xin cho tôi một cơ hội.

Dù là bất cứ trường hơp nào, tôi cũng sẽ không vì tiền đồ mà từ bỏ em.

Nếu như chỉ có từ bỏ Tiểu Dịch mới có thể có lợi ích, không có cũng được."

Dịch Nha nghe có chút buồn cười, nhẹ giọng nói:

"Tiên sinh, ngài cũng nói lời tình cảm như vậy."

Hắn vừa nói như thế, Thấp Bằng thấy có chút xấu hổ, nói:

"Tôi không phải là miệng lưỡi trơn tru."

Dịch Nha ôm lại Thấp Bằng, nói:

"Tôi tin tiên sinh."

Thấp Bằng phút chốc cao hứng đến bối rối, cúi xuống hôn đỉnh đầu Dịch Nha hai lần, nói:

"Thật sao? Quá tốt rồi! Tôi thật hạnh phúc."

Thấp Bằng nói, còn nói:

"Đúng rồi, cuối tuần có việc gì không, nếu như không có chuyện gì..."

Dịch Nha còn tưởng rằng Thấp Bằng muốn hẹn hò mình, nào có biết Thấp Bằng cười nói:

"Chúng ta đi bệnh viện thăm Địch Nhi."

Dịch Nha bật cười.

Tuy rằng cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi, thế nhưng cùng đi thăm Địch Nhi cũng không tồi.

Địch Nhi cần đổi giác mạc, luôn ở trong bệnh viện xếp hàng.

Dịch Nha rất bận, cho nên thuê một người hộ lý chăm sóc bé.

Địch Nhi ngoan ngoãn ở bệnh viện, mỗi ngày Dịch Nha đều sẽ tới, cuối tuần ở lại cùng Địch Nhi.

Ngô Củ nghe nói chuyện Địch Nhi rất tức giận.

Dù sao đời trước Địch Nhi là con nuôi Ngô Củ.

Đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu như vậy bây giờ bị mù một mắt, Ngô Củ đau lòng muốn chết.

Ngô Củ muốn tìm người hỗ trợ.

Vừa vặn Tề Hầu thời gian làm nghệ sĩ cũng có chút giao thiệp, Địch Nhi chẳng mấy chốc đã được phẫu thuật.

Thấp Bằng nghe nói Ngô Củ cùng Tề Hầu hỗ trợ cho Địch Nhi được giải phẫu, rất cảm kích.

Lần này Thấp Bằng đặc biệt quyết tâm, đã biến thành liều chết trung thành Tề Hầu.

Địch Nhi giải phẫu rất thành công, đang trong quá trình hồi phục.

Dịch Nha mấy ngày nay có thời gian là chạy đến bệnh viện.

Bất quá công ty Khương gia đang trong giai đoạn chuyển giao, bởi vậy thời gian cũng không có nhiều.

Ngô Củ tương đối rảnh, bởi vậy chuẩn bị đi bệnh viện thăm Địch Nhi.

Vừa vặn, Tề Hầu không đóng phim, trừ quảng cáo không có làm cái gì khác.

Phong Thư đang xem xét nhận kịch bản cho Tề Hầu, nghe nói là phim điện ảnh.

Có mấy kịch bản để lựa chọn, Phong Thư còn chưa có quyết định.

Tuy rằng bây giờ Tề Hầu đã được chọn làm chủ Khương gia, bất quá vẫn chưa chính thức nhậm chức.

Khương gia cần tổ chức một bữa tiệc mời người trong giới, công bố chủ nhân mới, như vậy xem như là chính thức ra mắt.

Bởi vậy thời gian Tề Hầu cũng là tranh thủ lúc rảnh rỗi.

Tề Hầu liền theo Ngô Củ đến thăm Địch Nhi, vừa vặn tại cổng bệnh viện liền gặp được Thấp Bằng cùng Dịch Nha.

Hai người cũng là tranh thủ nghỉ trưa lái xe lại đây, ở một chút sẽ rời đi.

Mọi người cùng nhau đi vào bệnh viện, vào thang máy, lên phòng bệnh.

Địch Nhi trước đây ở phòng bệnh nặng.

Dịch Nha không có nhiều tiền, Địch Nhi nằm viện lâu như vậy, tiền sắp hết.

Lương tháng của Dịch Nha không chống đỡ nổi, mà Khương Chử giúp đỡ bất quá là làm màu, tiền cũng không đủ.

Hiện tại đã tốt rồi, Thấp Bằng đổi phòng bệnh tốt cho Địch Nhi, còn có người chăm sóc riêng.

Miễn cho Địch Nhi tuổi còn nhỏ, hơn nữa mắt chưa nhìn thấy, sinh hoạt không thể tự gánh vác.

Địch Nhi đã giải phẫu còn dán băng gạc, bác sĩ nói rất thành công, còn đang quan sát.

Mọi người ra khỏi thang máy, chưa đi bao xa, liền nghe âm thanh huyên náo.

Có thật nhiều người đang vây xem trước cửa một phòng bệnh.

Đến gần nhìn là phòng bệnh của Địch Nhi.

Bọn họ nhanh chóng đi tới, không biết có phải là Địch Nhi xảy ra cái gì hay không.

Có một đứa bé trai, cũng không phải Địch Nhi, khoảng chừng bảy tám tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, bộ dạng thông minh lanh lợi.

Cánh tay của đứa bé trai gãy xương bó bột treo trên cổ, lại đang đánh người.

Đứa bé vênh mặt đắc ý đánh người, hơn nữa người bị đánh là người phụ trách chăm sóc Địch Nhi.

Bây giờ là giờ cơm trưa, hộp cơm mở ra nằm dưới đất, còn có thật nhiều cơm trên người chăm sóc.

Đứa bé vừa đạp người kia, vừa nói:

"Đánh người xấu! Liền đánh người xấu! Như thế nào!"

Nhiều người ở bên cạnh, có y tá, có bác sĩ, còn có bệnh nhân, dồn dập chỉ chỉ trỏ trỏ, thế nhưng không ai đi lên ngăn cản.

Ngô Củ vừa nhìn thấy đứa bé trai cũng không kinh ngạc, bởi vì đứa bé hung hăng đánh người này Ngô Củ quen.

Người quen cũ này là một trong năm phụ tá đắc lực của Tề Hoàn Công, Đại Tư Nông Ninh Thích.

Đứa bé đánh người chăm sóc Địch Nhi, người bên cạnh không có ai ngăn cản, chỉ đứng xem.

Ngô Củ vừa thấy bối rối.

Tuy rằng Ninh Thích có chút nghịch ngợm, thế nhưng cũng không đến nỗi hung hăng như thế.

Vừa lúc đó, cửa phòng bệnh ló ra một cái đầu nhỏ, là Địch Nhi.

Bé Địch Nhi một con mắt có băng gạc, bám cửa phòng bệnh, rụt rè nói:

"Anh Ninh Thích, em...!em sợ."

Bé nói, đứa bé trai lập tức dừng động tác đánh người, lập tức chạy tới, đem Địch Nhi che chở ở phía sau.

Ngô Củ vừa nhìn thấy quả nhiên là Địch Nhi.

Địch Nhi không khác trước kia, khoảng bốn năm tuổi, nho nhỏ, đáng yêu, mũm mĩm.

Một bên mắt che băng gạc thoạt nhìn Địch Nhi càng là vô hại.

Lúc này con mắt còn lại lã chã ướt át, nước mắt lưng tròng, khiến người nhìn cảm thấy đặc biệt đau lòng.

Ninh Thích xông tới, đem tiểu Địch Nhi che chở ở phía sau, còn đối với người kia nói:

"Người xấu này, tôi lại nhìn thấy chú bắt nạt Địch Nhi, tôi liền đạp chết chú!"

Ninh Thích nói chuyện rất khí thế người chăm sóc nghe run lập cập.

Vào lúc này thấy được Dịch Nha, hắn vội vã xông tới tố cáo.

"Tôi mỗi ngày nhọc nhằn khổ sở chăm sóc con anh, chỉ nhận của anh mỗi ngày mấy trăm đồng, căn bản không đủ, còn phải bị con anh cùng đứa bé hung dữ này đánh đập.

Anh nói anh bồi thường thế nào cho tôi đây! Bây giờ còn làm bẩn người tôi, anh nói gì đi, có phải là xem thường người làm công! Chúng tôi làm công không có nhân quyền à!"

Ninh Thích một tay chống eo, cười lạnh nói:

"Kẻ ác đi cáo trạng trước.

Rõ ràng là chú bắt nạt Địch Nhi.

Chú thừa dịp người khác không ở đây, liền đánh Địch Nhi, ăn cơm của em ấy, để cho em ấy đói bụng.

Chú cho rằng không ai biết sao!"

Dịch Nha vừa nghe liền đau lòng muốn chết.

Hắn nghe nói hộ lý bạc đãi bệnh nhân các loại, cho nên cố ý mời một "người đàng hoàng".

Nào có biết người đàng hoàng này đối xử con hắn thật tệ.

Người chăm sóc lập tức nói:

"Không có, không có, không có.

Đừng nghe nó nói bậy.

Hiện giờ mấy đứa nhỏ hay nói dối lừa người, đặc biệt đáng trách, mưu mô còn nhiều hơn người lớn!"

Ninh Thích cười nói:

"Mưu mô xác thực nhiều hơn chú, bởi vì chú ngốc đó! Chính mình ngốc còn không thừa nhận.

Đừng cho tôi chỉ là trẻ con, cũng chỉ biết khóc nhè mà đi tố cáo, nên cho chú khóc thật rồi!"

Ninh Thích nói, từ trong túi lấy ra điện thoại di động, sau đó ấn hai lần, mở một video với âm thanh rất to.

Trong video chính là người chăm sóc đang đánh bé Địch Nhi.

Bé Địch Nhi mới vừa làm xong giải phẫu, nằm ở trên giường bệnh, nói mình có chút khát nước, xin chú chăm sóc cho mình nước.

Người kia đang chơi điện thoại di động, liền nói:

"Khát cái gì khát, khát liền uống nước tiểu đi!"

Thái độ rất hung hăng, miệng còn mắng, lời thô tục.

Hắn oán giận Dịch Nha cho tiền ít, công việc quá mệt mỏi, muốn hắn chăm sóc đứa bé nghịch ngợm vân vân...

Khi y tá đi tới kiểm tra phòng bệnh, hắn không có cách nào, liền đứng lên rót một ly nước nước sôi trong bình thủy.

Nước nóng khói bốc lên cuồn cuộn, liền đưa Địch Nhi uống.

Địch Nhi nói quá nóng uống không được.

Y tá vưa đi, hắn liền đem nước hất ở trên người Địch Nhi.

May là có chăn, tình cảnh đó thực sự làm người nhìn thấy giật mình.

Mọi người đều kêu lên.

"Ôi!"

Nếu như không phải có chăn, Địch Nhi khẳng định toàn thân đều phải bị bỏng.

Không chỉ như vậy, còn có cái khác.

Người chăm sóc không cho Địch Nhi ăn cơm, cướp đi tất cả đồ ăn ngon, chỉ đưa đồ thừa cơm trắng cho Địch Nhi ăn, vừa ăn vừa chửi ăn cứt ăn cứt, giơ tay liền đi đánh mặt Địch Nhi.

Ngô Củ xem mà phổi muốn nổ.

Thấp Bằng kích động nhất, bước lên túm cổ người chăm sóc.

Người chăm sóc không nghĩ tới Ninh Thích còn nhỏ lại thông minh như vậy, còn quay video.

Mặc dù là lén lút quay, góc nhìn rất kỳ quái, thế nhưng hình ảnh rất rõ ràng, mấu chốt là nhân vật chính không biết mình bị quay hình.

Người chăm sóc bị doạ muốn chết, liền vội vàng nói:

"Không không không.

Giả...!giả...!đừng tin nó, là giả!"

Dịch Nha nhanh chóng ngăn cản Thấp Bằng muốn đánh người, nói:

"Đừng đánh hắn, miễn cho hắn cắn ngược lại anh một cái."

"Đúng đúng đúng, không thể đánh người, không thể đánh người!"

Dịch Nha lạnh lùng nói:

"Tôi không để cho người khác đánh anh là bởi vì không muốn tay họ bị ô uế, anh chờ bị tố cáo đi."

Người chăm sóc lập tức nói:

"Anh...!anh cho rằng anh là ai, tôi không sợ!"

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"À, chúng tôi không phải ai, nói ra anh cũng nghe không hiểu.

Nói chung nhanh đi về chuẩn bị luật sư, miễn cho thua quá thảm."

Người chăm sóc cong đuôi chạy trốn, căn bản không dám dừng lại.

Dịch Nha mau chóng tới, ôm lấy Địch Nhi, nói:

"Địch Nhi, để ba xem con một chút, con nơi nào bị bỏng? Con sao không nói cho ba?!"

Địch Nhi có chút đáng thương ôm cổ Dịch Nha, bi bô nói:

"Ba ba mỗi ngày đều rất mệt, Địch Nhi không muốn để cho ba ba lo lắng."

Dịch Nha càng là đau lòng không thôi, nói:

"Địch Nhi ngốc."

Mọi người vội vàng kiểm tra Địch Nhi một chút, không có bị bỏng, chỉ là phía sau lưng hơi hơi đỏ một chút.

Địch Nhi nói:

"Không có chuyện gì, anh Ninh Thích bôi thuốc cho Địch Nhi rồi!"

Mọi người lúc này mới một lần nữa chú ý tới Ninh Thích.

Ninh Thích bộ dáng ông cụ non, xem ra cũng là nằm viện, mặc đồ bệnh nhân, tay băng treo trên cổ, thoạt nhìn là gãy xương.

Ninh Thích vô cùng tự hào ngẩng cổ, nói:

"Địch Nhi chính là quá dễ bắt nạt phụ.

Không sao cả, anh bắt được hắn!"

Nói xong, còn tự hào vỗ vỗ bộ ngực mình.

Vào lúc này đột nhiên có người nói:

"Ninh Thích! Tiểu tổ tông của tôi ơi! !"

Mọi người nghe âm thanh quay đầu lại nhìn.

Có người đến, người kia xông lại nói:

"Tổ tông ơi! Em tại sao lại chạy ra ngoài, mau trở về phòng, cẩn thận gãy xương sai vị! Thời điểm đó em sẽ phải nằm viện lâu hơn.

Em ngoan ngoãn nằm bệnh viện mấy ngày.

Mấy công việc rất gấp, cũng bởi vì em gãy xương phải bỏ mấy hợp đồng quảng cáo.

Em biết mất bao nhiêu tiền không?"

"Hừ! Không quan tâm, ta không quan tâm, nằm viện thật buồn chán.

Tôi chính là muốn vận động."

Ngô Củ vừa nghe, càng là ngây ra.

Thì ra Ninh Thích là người có lai lịch lớn, là ngôi sao nhỏ.

Bây giờ giới giải trí, ngôi sao nhỏ tuổi nổi bật nhất là Ninh Thích.

Ninh Thích ra mắt rất thành công, tuy rằng tuổi còn nhỏ thế nhưng thành tích đáng nể, hơn nữa rất khó mời.

Ninh Thích dựa vào phòng bệnh Địch Nhi không đi, nhất định muốn chơi cùng Địch Nhi.

Trợ lý Ninh Thích cũng không có cách nào, đặc biệt lúng túng xin lỗi mọi người.

Nhìn kỹ lại, trong phòng đều là người có mặt mũi, sẽ không hại Ninh Thích, trao đổi một chút giao thiệp cũng tốt.

Bữa trưa của Địch Nhi đã không còn, Ngô Củ gọi điện thoại mua một phần cơm trưa đến.

Rất nhanh cơm trưa liền đưa tới.

HunhHn Ninh Thích nói mình chưa ăn cơm trưa, đói bụng rồi, muốn ăn cơm của Địch Nhi.

Trợ lý muốn mang cơm đến cho Ninh Thích, Ninh Thích liền nói không cần, nhất định muốn cướp cơm của Địch Nhi, cái khác không ăn.

Trợ lý Ninh Thích lúng túng muốn chết, cảm giác người trong phòng này không trêu chọc nổi, Ninh Thích còn cố tình muốn chọc.

Bất quá bé Địch Nhi đặc biệt tri kỷ, nâng bữa trưa của mình lên, nói:

"Em không ăn được nhiều như vậy, anh Ninh Thích cũng ăn đi!"

Nói xong chủ động đem hộp cơm đưa Ninh Thích.

Ninh Thích ôm tay gãy xương, bắt đầu dùng kỹ năng diễn xuất, nói:

"Ai ui! Ai ui...!Cánh tay của anh đột nhiên đau quá, không thể cầm, ăn không được cơm, đói bụng chết, làm sao bây giờ?"

Bé Địch Nhi nhìn thấy Ninh Thích "không ốm mà rên", căng thẳng muốn chết, quan tâm nói:

"Vậy...!Vậy làm sao bây giờ!? Anh Ninh Thích không được chết."

Bé nói còn muốn khóc, mắt to nước long lanh, rất gấp.

Ngô Củ không nhìn nổi, trừng mắt.

Ninh Thích nói:

"Vậy em đút anh đi, anh ăn no sẽ không chết rồi."

Bé Địch Nhi nhanh chóng gật gật đầu, múc một muỗng cơm, nhét vào miệng Ninh Thích.

Ninh Thích nhếch miệng, đắc ý ăn cơm trắng.

Kết quả Địch Nhi lại múc một muỗng cơm, lại một muỗng, lại một muỗng, lại một muỗng cơm...

Ninh Thích trợn trắng, chống nạnh nói:

"Em sao chỉ cho anh ăn cơm trắng, em có phải là bắt nạt anh!"

Bé Địch Nhi hoảng rồi, nhanh chóng múc một muỗng dưa muối, trực tiếp nhét vào miệng Ninh Thích.

Ninh Thích còn đắc ý ăn, kết quả mặn rồi.

"Phèo phèo phèo."

Bé Địch Nhi còn chưa có ăn, bởi vậy không biết đó là dưa muối, còn tưởng rằng là sợi khoai tây.

Mắt to chớp chớp, vô tội nhìn Ninh Thích.

Ninh Thích nhìn mắt to, liền không còn giận.

Đừng thấy Ninh Thích bắt nạt Địch Nhi, thế nhưng thời khắc mấu chốt vẫn là rất nhường Địch Nhi.

Hai đứa liền chia phần cơm trưa, còn ăn say sưa ngon lành.

Dịch Nha cũng không dám lại tìm người chăm sóc, quyết định tự mình chăm sóc Địch Nhi.

Bác sĩ kiểm tra nói bé Địch Nhi chỉ mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi.

Ngô Củ cùng Tề Hầu ở bệnh viện đến buổi chiều liền đi.

Dù sao Địch Nhi còn rất yếu, không thể thăm bệnh lâu.

Bởi vì Ngô Củ tướng mạo hiền lành nói chuyện cũng nhẹ nhàng, bởi vậy bé Địch Nhi thích chơi cùng Ngô Củ.

Thấy Ngô Củ phải đi, bé vẫy tay nói:

" Chú Ngô bye bye!"

Ngô Củ thiếu chút bị sự đáng yêu làm chết ngất, cười híp mắt nặn nặn hai má Địch Nhi, nói:

"Bye bye.

Chờ mấy ngày nữa con xuất viện, chú tới đón con có được hay không?"

Bé Địch Nhi dùng sức gật đầu, nói:

"Dạ!"

Bé Địch Nhi đặc biệt ngoan ngoãn, còn đưa Ngô Củ đến cửa phòng bệnh.

Đem so sánh, Ninh Thích nhảy nhót giống con khỉ, hiếu động không thành thật.

Ngô Củ cùng Tề Hầu rời bệnh viện.

Người Khương gia gọi điện thoại tìm Tề Hầu, nói là muốn gặp hắn để chuẩn bị quần áo mặc ở bữa tiệc, còn có một chút công việc muốn cùng Tề Hầu thương lượng.

Hai người ra cổng bệnh viện, Ngô Củ liền lái xe đưa Tề Hầu đi công ty Khương gia, rất nhanh liền phải bận rộn.

Tề Hầu đến công ty Khương gia xem tiến trình công việc.

Chỉ là thiệp mời còn chưa có phát đi, nhưng danh sách khách đã định rồi.

Âu phục làm riêng cho Tề Hầu đã xong.

Nói chung các hạng mục công việc đã bắt đầu thu xếp.

Tề Hầu cũng dần dần bắt đầu bận túi bụi, cũng ít xuất hiện trước công chúng.

Tề Hầu những ngày qua không có xuất hiện, thế nhưng lại lên hot search.

Tề Hầu cũng không biết chuyện gì xảy ra, hay là người khác đăng tải gì về hắn.

Thì ra là bị chụp ảnh trộm rồi!

Bối cảnh chính là gần bệnh viện Địch Nhi nằm.

Lúc đó bãi xe bệnh viện đầy, Ngô Củ đậu xe ở bãi xe tòa nhà bên cạnh.

Khi bọn họ đi ra lấy xe không nghĩ tới bị paparazi chụp trộm.

Tề Hầu đã trang bị đầy đủ.

Bởi vì là trời thu, hắn mặc áo khoác dài, cổ áo còn dựng lên, mang kính râm, dù như vậy vẫn là bị nhận ra.

Tấm hình kia là lúc hai người vào trong xe.

Tề Hầu vừa mở cửa xe vừa cùng Ngô Củ nói cười, thật giống trò chuyện vui vẻ.

Bức ảnh thoạt nhìn rất bình thường, nhưng mà trùng hợp bên cạnh bệnh viện có khách sạn, vị trí Ngô Củ đổ xe vừa vặn có thể nhìn thấy cửa khách sạn.

Vì vậy hai người lên xe chuẩn bị rời đi, liền bị paparazi nói thành chuẩn bị xuống xe tiến vào khách sạn.

Phần nội dung phía dưới ảnh còn viết có người nhìn thấy Lữ Bạch đi cùng một nhân vật có quyền thế trong giới giải trí.

Hai người xuống xe liền đi vào khách sạn, mãi cho đến sáng sớm mới thân mật rời đi.

Hư hư thực thực chuyện Lữ Bạch đã được kim chủ bao dưỡng lan truyền.

Tấm hình đăng tải đã thu hút sự chú ý đông đảo.

Bởi vì Ngô Củ đã ngồi vào trong xe, trong hình không có thấy tay Ngô Củ, chỉ là lộ một bên mặt.

Dù lộ một bên mặt nhưng rất nhiều người nhìn thấy xong đều có thể vạch ra tên.

Một chút liền đoán được nhân vật này là giám đốc mới của công ty giải trí Thiệu thị, Ngô Củ.

Lữ Bạch lên rất nhanh, hơn nữa gần đây phim truyền hình rất được yêu thích sự chú ý càng tăng cao.

Từ trước đã có người nghi ngờ phía sau Lữ Bạch có kim chủ.

Tất cả mọi người suy đoán là phú bà, không nghĩ tới paparazi đưa ra hình một người đàn ông.

Weibo của Tề Hầu bị tấn công dồn dập.

Kẻ chống đối :

"Khó trách lên nhanh như vậy, thì ra là được bao dưỡng!

Kẻ chống đối :

"Hơn nữa còn là bị đàn ông bao dưỡng! Thực sự là buồn nôn!"

Kẻ chống đối :

"Thời đại này thực sự là không gì không có.

Tôi đã tự hỏi một diễn viên thế thân sao lại đổi mệnh nhanh như vậy, còn có thể diễn vai chính?"

Kẻ chống đối :

"Thực sự là buồn nôn! Cút khỏi giới giải trí đi!"

Ngô Củ cũng nhìn thấy ảnh trên Weibo.

Bởi vì trong hình rất rõ ràng, Tử Thanh đã đem tin cho Ngô Củ xem.

Ngô Củ nhìn bức ảnh ngược lại không cảm thấy có cái gì sai, chỉ là nội dung bài viết này quá lệch lạc.

Còn nói bọn họ đi uống rượu, thuê phòng, sáng ngày hôm sau mới ra ngoài.

Thật giống chính mắt thấy được, nói huyên thuyên đảo lộn trời đất.

Ngô Củ xem một chút bình luận.

Không biết có phải Tề Hầu gần đây quá đỏ, nên có người ghen tỵ hắn hay không, bởi vậy có một đám người chống đối điên cuồng bình luận nội dung méo mó.

Cuộc chiến của kẻ chống đối cùng những người hâm mộ đã phát triển đến không thể ức chế nỗi.

Nội dung liên quan cơ hồ đều chiếm lĩnh vị trí hàng đầu.

Ngô Củ cảm thấy chuyện này tiếp tục như vậy khả năng ảnh hưởng không tốt đối với Tề Hầu, liền để Tử Thanh đi đến chỗ gần bệnh viện một chuyến.

Đối diện bãi xe vừa vặn có cửa hàng hoa, Ngô Củ nhớ cửa hàng đều có camera giám sát.

Tử Thanh đi hỏi ông chủ cửa hàng có thể trích xuất hình ảnh cho bọn họ hay không.

Quả nhiên cửa hàng hoa có camera.

Xe của Ngô Củ đậu lệch một bên ống kính, cũng vừa vặn thấy rõ tình huống.

Ông chủ cửa hàng hoa cũng rất phối hợp, đem video giao cho bọn họ.

Ngô Củ lựa một đoạn, chính là khi Ngô Củ cùng Tề Hầu đi ra khỏi bệnh viện, lên xe rời đi, nội dung giống hình ảnh paparazi đưa ra.

Vì vậy công ty đem cái video này công bố ra.

Weibo chính thức đem video công bố ra, đám người chống đối quả thực không đỡ nổi một đòn, một chút liền bị làn sóng đẩy ngã.

Cái gì xuống xe tiến vào khách sạn, tất cả đều là nói mò.

Rõ ràng là từ bệnh viện đi ra, lên xe rời đi.

Lời đồn chưa đánh đã tan.

Rất nhanh bình luận chống đối liền bị vùi dập.

Loại paparazi không có chuyện gì tìm việc làm, rất nhanh liền bị người mắng máu chó phun có vòi.

Nhưng mà Ngô Củ không nghĩ tới cung cấp video tương đối hoàn chỉnh, động tác Ngô Củ cùng Tề Hầu lên xe rõ ràng toàn bộ, vì vậy tay Ngô Củ...!lộ diện.

Ngô Củ bận bịu cả ngày, buổi chiều rốt cục hết bận, chậm rãi xoay người mở Weibo.

Chuẩn bị xem chuyện của Tề Hầu thế nào rồi, kết quả Ngô Củ phát hiện Weibo của mình bị tấn công.

HunhHn

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, thư và bình luận một đống lớn!

Weibo Ngô Củ căn bản là bóng ma, chỉ dùng theo dõi hoạt động của Tề Hầu, không hình ảnh, không đăng bài, lúc này lại rất đông người vào.

Người qua đường A:

"A a a a a a a Nhị ca! ! !"

Người qua đường B:

"Nhị ca! Nhị ca! ! Có phải là Nhị ca không?!"

Người qua đường C:

"Nhị ca lộ diện a a a a a!"

Người qua đường D:

"Gào gào, Nhị ca đẹp như tranh! ! Tuy rằng video chỉ có một bên gò má, thế nhưng thật đẹp như tranh ngao ngao!"

Người qua đường E:

"Sao Nhị ca không đăng Weibo, không có ảnh chụp, thật muốn xem Nhị ca chính diện! !"

Người qua đường F:

"Nhị ca, Nhị ca, tôi là người hâm mộ Nhị ca!"

Ngô Củ phút chốc bối rối.

Cái gì? Nhị ca? Bọn họ làm sao phát hiện! ?

Lại xem bình luận...

Người qua đường Giáp:

"Gào gào gào gào tay Nhị ca! ! Đẹp như tranh!"

Người qua đường Ất:

"Tay tay tay! ! Tay Nhị ca! ! Trong video càng đẹp hơn a a a a a!"

Người qua đường Bính:

"Nhị ca! ! Diện mạo chắc càng đẹp hơn đi!"

Người qua đường Đinh:

"Gào gào Nhị ca là người lãnh đạo trực tiếp của ông xã.

Tôi yêu thích thể loại nhân viên đè sếp!"

Kẻ chống đối :

"Vốn là quan hệ lợi dụng thôi.

Lữ Bạch không phải là ôm cái đùi lớn sao.

Coi như làm sáng tỏ hai người chưa đi vào khách sạn, cũng không nhất định bình thường không có vào khách sạn.

Nói không chừng vẫn là loại quan hệ không muốn bị phát hiện.

Dù sao Lữ Bạch ôm cái đùi lớn là có thật!"

Người qua đường Mậu:

"Lầu trên còn chưa đánh răng súc miệng sao! ? Gặp người liền phun mùi hôi, sao không đi đánh răng đi!"

Người qua đường Kỷ:

"Đúng đó!"

Ngô Củ nhức đầu không thôi, làm sao lại lớn chuyện vậy, bị người phát hiện.

Bất quá may là Weibo không có thông tin, bởi vậy chỉ là lộ một cái gò má mà thôi, mặt vẫn được bảo vệ.

Ngô Củ đang phiền muộn, Tề Hầu liền gọi điện thoại tới, cười nói:

"Này, Nhị ca, nghe nói nổi tiếng rồi hả?"

Ngô Củ lườm một cái, nói:

"Đúng đó, người hâm mộ còn nhiều hơn cậu!"

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Dĩ nhiên, dù sao Nhị ca nhà tôi đẹp như tranh vẽ mà."

Ngô Củ nghe hắn nói cái này, liền biết Tề Hầu đã xem qua Weibo, nhất thời bất đắc dĩ cực kỳ.

Tề Hầu cười nói:

"Nhị ca, phía bên này xong việc, tôi tới đón nha."

Ngô Củ suy nghĩ một chút.

Tề Hầu đến đón mình? Chẳng lẽ tự mình tới? Dù sao Tề Hầu không biết lái xe, nếu như tự mình đi, chính là dùng phương tiện giao thông công cộng.

Ngồi xe buýt nhất định sẽ gây nên rối loạn.

Đứng đón xe phỏng chừng ách tắc đường.

Ngô Củ còn một giờ đồng hồ mới tan tầm.

Tề Hầu nhất định muốn tới đón, Ngô Củ cũng hết cách rồi, liền nói:

"Cậu cẩn thận, đừng lại bị paparazi chụp ảnh trộm."

Tề Hầu cười nói:

"Biết rồi.

Tôi có thể chỉ cùng Nhị ca truyền scandal."

Ngô Củ:

"..."

Không biết Tề Hầu khi nào sẽ đến, trên đường có chút kẹt xe.

Ngô Củ vừa vặn tan làm rồi, liền chuẩn bị xuống lầu lấy xe, một hồi sẽ cùng Tề Hầu về nhà.

Trên đường thuận tiện ghé siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn về nhà.

Ngô Củ nghĩ như thế, liền gọi điện cho Tề Hầu, hỏi hắn đang ở đâu.

Tề Hầu nhận điện thoại nhanh, nói:

"Tôi vừa tới, trên đường kẹt xe quá nghiêm trọng, đã ở dưới lầu.

Nhị ca nhanh xuống dưới, liền ở tại cửa tòa nhà."

Ngô Củ "ừ ừ" hai tiếng, đi vào thang máy, vẫn đang nói:

"Tối hôm nay muốn ăn cái gì?"

Rất nhanh đã xuống lầu.

Ngô Củ vừa nói chuyện điện thoại với Tề Hầu vừa đi ra bên ngoài.

Không biết chuyện gì xảy ra, ở cửa chen chúc người.

Nhân viên tiếp tân ngống cổ nhìn ra phía ngoài.

Nơi này là công ty giải trí, bởi vậy nhìn thấy minh tinh nhiều lắm, mấy nhân viên tiếp tân đều từng va chạm xã hội, rất ít lộ ra biểu tình hiếu kỳ.

Ngô Củ chen ra ngoài, liền nghe giọng Tề Hầu cười nói:

"Ừm...!Muốn ăn Nhị ca."

Mặt Ngô Củ đỏ lên, liền nghe Tề Hầu nói:

"Tôi nói thật."

Nhưng mà tiếng nói này hai lần, Ngô Củ lấy điện thoại di động ra, giật mình ngẩng đầu nhìn.

Vốn cho là Tề Hầu tại bãi đậu xe, nào có biết Tề Hầu đứng ở cửa ra vào, không chỉ như vậy...

Tề Hầu một thân tây trang màu đen, tóc tai chải vuốt rất tỉ mỉ.

Vóc người rất cao to, khuôn mặt đẹp, trang phục sang trọng, cho cảm giác như một quý tộc.

Hormone quả thực bùng phát muốn nổ tung.

Một tay cắm ở túi quần tây, tay còn lại cầm điện thoại di động, để ở bên tai nói chuyện, thế nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Ngô Củ.

Phải nói ánh mắt nhu tình như nước.

Ngô Củ lấy làm kinh hãi.

Tề Hầu bình thường không thích mặc âu phục, không nghĩ tới hôm nay mặt ra dáng như thế, thoạt nhìn có giá trị không nhỏ.

Ngoại trừ trang phục trên người có giá trị không nhỏ, phía sau Tề Hầu là một chiếc xe màu đen.

Nhìn logo xe liền biết giá tiền không ít, huống hồ còn là bản giới hạn.

Một luồng khí bá đạo tổng tài nồng nặc xông thẳng đến.

Ngô Củ sững sờ nhìn Tề Hầu, trong lúc nhất thời không phản ứng.

Tề Hầu tắt điện thoại di động, đi tới, cười híp mắt tự mình mở cửa xe cho Ngô Củ.

"Nhị ca, lên xe đi."

Trong xe còn có tài xế, nói:

"Thiếu gia, về nhà sao ?"

Tề Hầu ngồi vào, gật gật đầu.

Ngô Củ còn chưa có phản ứng lại, xe đã di chuyển, liền vội vàng nói:

"Cái gì? Về Khương gia?"

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Bên kia chuẩn bị gần như đầy đủ, có thể vào ở.

Dẫn Nhị ca đi xem nhà mới của chúng ta."

Ngoại trừ Ngô Củ không phản ứng kịp, đám người chống đối cùng paparazi trên Weibo cũng không phản ứng kịp.

Khi bọn họ quay đầu trở lại, bắt đầu mắng Tề Hầu ôm cái đùi lớn, tin tức chấn động đã đánh úp.

Ôm cái đùi lớn?

Đừng nói giỡn!

Bởi vì ngôi sao đang lên Lữ Bạch ôm cái đùi lớn mà đám người chống đối nói, chính là ông chủ mới của Khương gia, mới nhậm chức.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio