Vô Củ

chương 34: thề non hẹn biển

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cử Công sắc mặt cứng đờ đến cực điểm. Ngô Củ lại chỉ là cười cười, thực nhẹ nhàng nói:

"Sao vậy? Cử Công đã gặp qua sứ thần Lỗ quốc, nên không mời Củ tiến vào điện ngồi sao?"

Cử Công vừa nghe trên mặt biểu tình đen giống đáy nồi cháy, lo lắng nhìn trái nhìn phải chung quanh rồi nhìn người đi theo Công tử Củ.

Thời đại này đeo kiếm còn chưa phải tượng trưng địa vị, mà là tự bảo vệ mình. Nói cách khác ai cũng có thể mang kiếm. Hơn nữa yết kiến quốc quân nếu không có được hạ lệnh cấm cũng không cần giải kiếm.

Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng võ nghệ xuất chúng, từng thống soái ba quân, là anh hùng kiệt xuất đương thời. Bên hông hắn là bội kiếm, hơn nữa một thân Hắc Giáp uy thế.

Thiệu Hốt trước khi vào triều lại là danh kiếm nổi tiếng trên giang hồ. Hắn bốn tuổi tập kiếm, bội kiếm cũng không rời khỏi người, lúc này đã duỗi tay để ở trên kiếm, biểu tình phi thường sắc bén ngạo mạn, một bộ muốn bức vua thoái vị.

Còn có Tào Mạt thân hình cao lớn vạm vỡ.

Phía sau Tào Mạt là một người mặc y phục đen cúi đầu, thoạt nhìn cũng là người có võ nghệ.

Mà Cử Công thì sao, trong điện lúc này chỉ có tự nhân hầu hạ cùng Nữ Tửu, cũng không có thị vệ. Bọn thị vệ đều ở bên ngoài đại điện chờ. Hơn nữa Cử Công là uống rượu, cho nên căn bản không có mang kiếm. Thấy thế nào cũng không thể đánh bừa, chỉ có thể dùng chính sách dụ dỗ, Cử Công lập tức cười tủm tỉm nói:

"Tề Công tử nói lời này làm gì? Mau mời vào, mau ngồi."

Cử Công nói, một khuôn mặt cười giống dưa chuột héo. Nữ Tửu nhanh đứng lên thối lui đến một bên.

Ngô Củ cười tủm tỉm đi vào, ngồi vào chỗ. Nhìn thoáng qua đã biết rõ còn cố hỏi.

"Cử Công buổi sáng đã có yến tiệc, đây là mở tiệc chiêu đãi thần thánh phương nào?"

Cử Công sắc mặt cứng đờ, ngay sau đó ha ha cười nói:

"Cô biết Tề Công tử tới, tất nhiên có dự kiến trước, mở tiệc chiêu đãi Tề Công tử."

Ngô Củ gật gật đầu, đầu tiên là cười tủm tỉm chắp tay nói:

"Vậy liền đa tạ Cử Công."

Ngô Củ cười rộ lên bộ dáng thập phần ôn hòa. Bởi vì trên người còn mang theo thương tích, thoạt nhìn sắc mặt càng trắng. Môi hồng nhợt nhạt càng thêm đơn bạc suy nhược. Bộ dáng này vừa mong manh vừa tinh tế.

Cử Công vừa thấy Công tử Củ cười, tức khắc không phân nam bắc. Hơn nữa vừa uống xong rượu nên có điểm choáng váng, cũng liên tục nhìn Ngô Củ cười.

Cử Công nghĩ Công tử Củ bất quá là người yếu thế, so với chính mình tọa trấn Cử quốc mà nói vẫn là trẻ nhỏ, nói dăm ba câu là đuổi đi rồi, nếu vận khí tốt còn có thể vui thích một phen. Sau đó lại tống cổ sứ thần Lỗ quốc. Đến lúc đó giúp Tề quốc đánh Lỗ quốc, giúp Lỗ quốc đánh Tề quốc, như vậy liền có thể ngồi không ngư ông đắt lợi. Ngồi chờ hai hổ tranh chấp, Cử quốc liền không phí chút lực biến thành quốc gia đệ nhất phía đông.

Cử Công nghĩ chuyện tốt đẹp mà vui vẻ, liền nghe Công tử Củ khẩu khí đột nhiên lạnh như băng nói:

"Cử Công chính là lấy cơm thừa canh cặn, thức ăn người khác đã dùng qua tới chiêu đãi người Tề quốc?"

Cử Công còn đang đắm chìm ở trong mộng đẹp do mình dệt ra, thình lình bị ném một quả bom. Bị oanh tạc đến trong óc rung động ầm ầm, vẻ mặt nghệch ra.

Ngô Củ nhân cơ hội nói:

"Củ nghe nói hôm qua buổi tối Cử Công triệu kiến sứ thần Lỗ quốc, chẳng lẽ là vẫn uống đến buổi sáng. Rồi lại đem cơm thừa canh cặn của sứ thần Lỗ quốc đẩy cho Củ dùng sao?"

Cử Công tức khắc trên đầu đều là mồ hôi lạnh. Mồ hôi chảy ròng ròng xuống, Cử Công vội vàng xua tay nói:

"Không không không, tại sao lại như vậy, tuyệt đối không phải như vậy, Tề Công tử nhiều lo lắng."

Ngô Củ cười nói:

"Đúng không? Củ thật ra nhiều lo âu. Chẳng qua trước khi Củ phụng mệnh đi sứ, quả quân từng nhiều lần dặn dò Củ, sứ thần Lỗ quốc đều âm hiểm xảo trá, nhìn thấy Tề quốc tới cùng Cử Công nói chuyện, tất nhiên cũng muốn chặn ngang một đòn. Nếu Cử Công là người kiên quyết, chúng ta liền hoà đàm. Nếu Cử Công hai mặt, chỉ lo làm người hoà, muốn cố thủ tiện lợi, chúng ta cũng không cho tiện lợi, vậy liền không nói chuyện!"

Cử Công trong nháy mắt mặt mũi trắng bệch. Là người dễ dàng ra mồ hôi, bởi vì thân mình béo, đặc biệt là ngày mùa hè, mặt Cử Công luôn đỏ giống cua bị luộc chín. Hiện giờ vừa nghe Công tử Củ nói, thế nhưng mặt Cử Công không tự chủ được chuyển sang trắng. Tuy rằng Công tử Củ nói là dặn dò, nhưng như dùng đao đâm sau lưng Cử Công, một nhát một nhát đều chọc tới xương cốt.

Cử Công tốt xấu gì cũng là vua của một nước, sắc mặt trở nên u ám. Ngô Củ tất nhiên xem mặt đoán ý. Mọi người ở đây thay Ngô Củ vuốt mồ hôi, sợ Cử Công sẽ làm khó dễ. Ngô Củ lại cười ôn nhu, nói:

"Đương nhiên, Củ lúc ấy liền hỏi quả quân, sao lại như thế? Cử quốc là quốc gia lớn phía đông, có lễ nghi. Cử Công càng là một người nổi danh, dù tính chỉ là hiệp nghị miệng cũng sẽ quyết tuân thủ, tuyệt không phải loại thất tín bội nghĩa vô sỉ bỉ ổi! Có phải thế không, Cử Công?"

Cử Công càng nghe càng là mồ hôi đầm đề. Công tử Củ mắng một trận, vừa thất tín bội nghĩa vừa vô sỉ bỉ ổi, kết quả Cử Công còn không thể làm khó dễ, chỉ là gật đầu nói:

"Phải phải phải, Cử quốc rất giữ chữ tín."

Ngô Củ cười tủm tỉm nói:

"Vậy là được."

Ngô Củ nói xong, phất phất tay. Thiệu Hốt ở phía sau lập tức một tay ấn ở trên thân kiếm, đột nhiên đứng lên. Cái này làm Cử Công sợ tới mức mặt không còn chút máu, run nói:

"Đây...... Đây là... muốn làm cái gì?"

Ngô Củ cảm thấy buồn cười, phất phất tay. Thiệu Hốt liền đi tới, quỳ gối trước mặt, đem một quyển da dê đặt ở trên bàn, sau đó lui xuống, trở lại chỗ cũ.

Cử Công lúc này mới chậm rãi phun ra một hơi, cúi đầu nhìn, thế nhưng là một phần minh thư.

Ngô Củ cũng không cho Cử Công có thời gian xem minh thư, duỗi tay để ở trên minh thư. Bàn tay trắng nõn, ngón tay mảnh khảnh thon dài. Móng tay được tu bổ mượt mà hơi có chút hồng hồng. Còn có một đoạn cổ tay tinh xảo lộ ra khỏi tay áo bào trắng. Cơ hồ đôi mắt Cử Công bị chọc mù lòa. Suýt nữa Cử Công chảy ra nước dãi.

Ngô Củ mỉm cười với Cử Công, nói:

"Trước đó vài ngày, Cử Công cùng Củ đã nói miệng về minh ước, hiện giờ Củ liền phải về Tề quốc, nên cố ý đưa tới minh thư thỉnh Cử Công dùng máu thề, không thay đổi!"

Cử Công đang thưởng thức tay Ngô Củ, đột nhiên nghe nói dùng máu thề, tức khắc hoàn hồn, nhìn cuộn da dê. Trong lòng Cử Công không muốn vì sứ thần Lỗ quốc ở cách vách. Mà Công tử Củ muốn cùng nhỏ máu thề, chuyện này trăm triệu lần không được.

Ngô Củ nhìn biểu tình Cử Công biến hóa, cười tủm tỉm nói:

"Như thế nào? Cử Công còn có cái gì băn khoăn sao? Vài ngày trước không phải đã nói xong, Cử quốc cùng Tề quốc lập minh ước, cùng tấn công Lỗ quốc. Nếu thành công, ba trăm dặm lãnh thổ biên giới Lỗ quốc giáp Dương quốc đều là của Cử Công."

Cử Công vừa nghe, trong lòng lại bắt đầu ngứa. Mà tránh ở chỗ tối, sứ thần Lỗ quốc trong lòng tức khắc giống con thỏ, vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, còn có chút thấp thỏm bất an.

Cử Công ác độc, một mặt cùng Lỗ quốc hoà đàm, mặt khác đã thương lượng cùng kẻ địch thôn tính Lỗ quốc!

Ngô Củ tất nhiên biết sứ thần Lỗ Quốc nghe lén. Chính là cố ý nói to cho sứ thần Lỗ quốc nghe. Dù không thể liên minh cùng Cử Công, nhưng sứ thần Lỗ quốc khẳng định trong lòng có khúc mắc, cũng sẽ không cùng Cử Công hợp tác.

Thấy Cử Công mím môi, tựa hồ trầm tư suy nghĩ, Ngô Củ cười nói:

"Cử Công vì sao khó xử? Chẳng lẽ thật sự giống lời đồn đãi, Cử Công đã cùng Lỗ quốc nói xong minh ước?"

"Không không không!"

Cử Công liên tục xua tay, nói:

"Không phải như vậy, chỉ là...... chỉ là......"

Cử Công trên trán đều là mồ hôi. Lúc này Ngô Củ từ trong tay áo lấy ra một con dao nhỏ tinh xảo, đặt ở trên bàn, cười tủm tỉm nói:

"Nếu Cử Công đồng ý, vậy liền nhỏ máu trên da dê, dùng máu thề đi?"

Cử Công nhìn Công tử Củ tươi cười, lần đầu tiên cảm thấy có chút hàn ý thấu xương. Đang ngày mùa hè mà từ gáy lạnh đến đỉnh đầu, còn muốn rùng mình. Cử Công đột nhiên minh bạch vì cái gì Tề Hầu để Công tử Củ đi sứ Cử quốc. Bởi vì Công tử Củ thật là biết cách ăn nói. Đánh một gậy cho một quả táo đỏ, nói đến người ta á khẩu không thể trả lời được.

Ngô Củ cười khanh khách nhìn Cử Công, nhẹ giọng gọi.

"Cử Công?"

Ngô Củ gọi một tiếng, suýt nữa khiến Cử Công kêu lên, tức khắc đầu óc hóa ngốc. Một trận kích động khiến Cử Công lập tức nắm lên dao nhỏ.

Thề thì thề. Hiện giờ thiên hạ đều có minh ước cùng Chu Thiên tử, bất quá cũng là hôm nay minh ước, ngày mai xé bỏ thôi, có cái gì khó chứ?

Cử Công nghĩ thông suốt điểm này lập tức nhẹ nhàng hơn nhiều, thưởng thức nụ cười xinh đẹp, nói:

"Được được được, Cô liền cùng ngươi lập minh ước!"

Hắn nói xong dùng dao nhỏ cát ở trên một ngón tay, sau đó đem máu ấn lên da dê, sau đó còn ha ha cười một tiếng, nói:

"Như thế nào?"

Ngô Củ lập tức cầm lấy da dê, cười nói:

"Cử Công thật sự rất sảng khoái. Vậy là tốt rồi, liền thỉnh Cử Công tuân thủ lời hứa, giết sứ thần Lỗ quốc đi."

"Cái gì!?"

Trong nháy mắt Cử Công hóa ngốc, kỳ quái nhìn Ngô Củ, tựa như xem kẻ điên. Ngô Củ cũng nhỏ máu lên tấm da dê, cười nói:

"Ý, Cử Công không thấy rõ minh ước sao?"

Cử Công tức khắc da đầu căng thẳng. Mới vừa rồi chỉ xem tay Công tử Củ, lại bởi vì đã uống rượu, tuy rằng còn không đến say nhưng đã không có quá tỉnh táo, lực chú ý cùng phân tích cũng không có tốt như bình thường. Tất nhiên không có chú ý điều khoản trong minh ước, còn tưởng rằng giống như đã nói vài ngày trước. Hơn nữa Công tử Củ vẫn luôn bức bách, cho nên Cử Công vội vàng liền đồng ý minh ước.

Hiện giờ vừa nghe, lại cúi đầu nhìn, thế nhưng Cử Công thấy thật sự có một điều là phải giết sứ thần Lỗ quốc trong minh ước.

Điều này là do Tào Mạt nghĩ ra. Toàn bộ điều khoản ghi trên da dê cũng là Tào Mạt viết. Tào Mạt nói nếu không khiến cho Cử Công chém sứ thần Lỗ quốc, chọc giận Lỗ Công, như vậy rất khó tưởng tượng Cử Công sẽ không mặt ngoài một bộ, sau lưng là một bộ.

Cái này gọi là bức phải hòa.

Nhất định phải bức đến động đao!

Ngô Củ cười tủm tỉm nói:

"Cử Công, làm sao vậy?"

Cử Công lại nhìn thấy Công tử Củ cười, hoàn toàn không có cảm giác tê dại, chỉ cảm thấy đáng sợ giống rắn độc.

Ngô Củ lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, nói:

"Củ biết, tất nhiên là Cử Công nơi này không có kiếm, Thấp Bằng, Thiệu Hốt."

"Có!"

"Thiệu Hốt ở đây!"

Hai người thực vinh quang lên tiếng, Ngô Củ còn cười tủm tỉm nói:

"Đem bảo kiếm dâng Cử Công chậm rãi tuyển chọn."

Mấy sứ thần Lỗ Quốc vừa nghe, sợ tới mức đã hồn phi phách tán, muốn chạy trốn. Vốn dĩ chỉ là tới Cử quốc nhặt dưa, không nghĩ tới thế nhưng rước lấy họa sát thân.

Ngô Củ từ đại điện đi ra, sắc mặt đã trở nên có chút trắng bệch, trên trán đều là mồ hôi, âm thầm dùng tay lau một chút, nhanh bước nhanh ra khỏi Cử cung. Vừa ra cửa cung điện, Ngô Củ suýt nữa trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất.

"Công tử!"

"Đại Hành Nhân!"

Liên tiếp vài người hô to. Tề Hầu phản ứng nhanh nhất, mắt thấy Công tử Củ sắp té ngã, một bước đi lên đem người ôm vào trong ngực.

Ngô Củ bởi vì trước đó vài ngày mất máu quá nhiều, lại cắt máu nên đầu váng mắt hoa. Niên đại này cũng không thể truyền máu, hết thảy đều dựa vào ăn uống tẩm bổ, tất nhiên không có nhanh như vậy liền tốt.

Ngô Củ vừa rồi cùng Cử Công đấu trí đấu dũng, tuy rằng nhìn như không tiêu hao thể lực, nhưng kỳ thật trong lòng cũng khẩn trương muốn chết. Nếu không lấy ra thái độ cứng rắn cường ngạnh, Cử Công là loại gió chiều nào theo chiều ấy, phỏng chừng liền phải cưỡi ở trên cổ. Ngô Củ đành phải bày ra một bộ thành thạo, dùng khí thế áp đảo trước nói sau.

Ngô Củ vừa đi ra khỏi cung điện, đột nhiên liền bất tỉnh. Nhưng chỉ ngất xỉu trong thời gian ngắn ngủi, thời điểm tỉnh Ngô Củ thấy mình đã ở trên Truy Xa, nằm ở trong lòng ngực Tề Hầu. Cảm giác thân mình lay động, xe ngựa chạy như bay, hướng dịch quán mà đi.

Ngô Củ nằm ở trong xe ngựa, thân thể mệt tới cực điểm, lần đầu tiên cảm giác đời trước cũng không đủ xem.

Tề Hầu thấy Công tử Củ tỉnh, chính là ngốc ngốc ngây ra, vội vàng nói:

"Nhị ca tỉnh? Ngủ tiếp trong chốc lát, lập tức sẽ tới dịch quán."

Ngô Củ nghe Tề Hầu nói, suy yếu nói:

"Không cần về dịch quán, Cử Công là người nhẫn tâm, không chừng chuẩn bị phái người tới tính sổ."

Tề Hầu cũng đoán trước rồi. Lần trước chỉ một Mật Cơ, Cử Công đã đi tính sổ khiến Công tử Củ trọng thương. Lần này Công tử Củ chính là bức bách Cử Công chém sứ thần Lỗ quốc, như vậy Cử Công khẳng định tức giận dị thường, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Tề Hầu tuy rằng có nghĩ tới, nhưng Công tử Củ thân mình suy yếu thành như vậy, cần dưỡng thương, căn bản không thích hợp đi đường dài bôn ba.

Ngô Củ lại nói:

"Củ không ngại, thỉnh Quân thượng hạ lệnh, lập tức lên đường về Tề quốc, muộn ắt có biến."

Tề Hầu híp híp mắt, cúi đầu nhìn người chỉ nói mấy câu liền thở không nổi, mím môi, trầm giọng nói:

"Tử Thanh, hạ lệnh lên đường về Tề quốc, mau!"

Tử Thanh hoảng sợ, nhưng nhìn Tề Hầu nghiêm túc, căn bản không dám nhiều lời, vội vàng đến phía trước truyền lệnh.

Hổ Bí Quân hộ tống truy xa nhanh chóng cử người chạy đi thông báo. Bởi vì còn có một đội nhân mã ở dịch quán, Công Tôn Thấp Bằng liền ra roi thúc ngựa về dịch quán đem số lượng binh mã kia mang đến hội hợp.

Ngô Củ trước khi Công Tôn Thấp Bằng đi, còn giãy giụa nhờ Công Tôn Thấp Bằng đến dịch quán tiện thể nhắn tin cho hai sứ thần Ngu quốc, thỉnh bọn họ có rảnh đến Tề quốc làm khách.

Tề Hầu vừa nghe đã nhớ tới trước khi đi Lương Phủ Sơn, Công tử Củ đã kết giao hai bằng hữu đều là người Ngu quốc. Một người gọi là Cung Chi Kỳ, một người khác gọi là Bách Lý Hề. Chỉ ngắn ngủn vài năm sau, hai người kia đều sẽ thành nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.

Tề Hầu nghĩ thầm, Công tử Củ có bản lĩnh nhìn người rất tốt. Mặc kệ là Cung Chi Kỳ hay Bách Lý Hề, hoặc là Đông Quách Nha đều là nhân vật kỳ tài nổi bật, vậy mà Công tử Củ đều nhìn chuẩn.

Kỳ thật Tề Hầu không biết Ngô Củ là người biết lịch sử. Những người này đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, Ngô Củ tất nhiên biết bọn họ. Kết giao thêm mấy bằng hữu đến khi gặp kẻ địch nói không chừng liền hữu dụng.

Công Tôn Thấp Bằng lĩnh mệnh mà đi, Ngô Củ lúc này mới yên lòng, thở phào. Tề Hầu nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Ngô Củ, nói:

"Ngủ đi, nghỉ tạm một lát, tỉnh ngủ chúng ta liền ra khỏi Cử quốc."

Ngô Củ có chút mờ mịt, biết Tề Hầu đang vuốt ve gương mặt mình, nhưng chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể ấm áp, cũng không cảm giác được gì khác. Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, phi thường mệt, hai mí mắt dính ở bên nhau, theo chuyển động lắc lư của Truy Xa, Ngô Củ thực mau chìm vào mộng, nặng nề ngủ.

Qua không biết bao lâu.

"Công tử...... Công tử đã thức chưa?"

Ngô Củ mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện, chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy Tử Thanh vẻ mặt nôn nóng nhìn mình.

Ngô Củ tỉnh lại. Ngoại thương đã khép miệng, chỉ là lao tâm lao lực, nên có chút không khỏe, hiện giờ ngủ một giấc cảm giác sức lực đã trở lại, so với trước thoải mái hơn rất nhiều. Ngô Củ muốn ngồi dậy, Tử Thanh vội vàng đỡ, nói:

"Công tử, chậm một chút."

Ngô Củ ngồi dậy, nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện bọn họ thế nhưng ở trong lều. Lều tuy rằng lớn lại có thể nghe được bên ngoài rộn ràng nhốn nháo, có tiếng người, còn có tiếng lửa trại lách tách. Ngô Củ kinh ngạc nói:

"Đây là ở địa phương nào?"

Liền nghe được mành bị nhấc lên, một nam tử từ bên ngoài bước nhanh vào tới, cười nói:

"Nhị ca đã tỉnh? Đã ra khỏi Cử quốc, tới biên giới Tề quốc rồi, nhị ca yên tâm."

Ngô Củ vừa nghe, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó thấy tiến vào là Tề Hầu, Ngô Củ vội vàng đứng dậy hành lễ.

"Củ bái kiến Quân thượng."

Tề Hầu cười đi tới, nói:

"Đừng giữ lễ tiết, nhị ca ngủ đã lâu, tới ăn một chút đi."

Tề Hầu nói, Tử Thanh vội vàng đến tiếp nhận cái đậu đựng thức ăn trong tay Tề Hầu. Bên trong cái đậu là món thịt nướng. Ngô Củ không biết đã ngủ bao lâu, dù sao đã ra khỏi Cử quốc. Ngủ lâu, bụng cũng thật sự đói, cũng không câu nệ, Ngô Củ nhanh nói Tử Thanh lấy lại. Cắn một ngụm...

"Ui......"

Răng của Ngô Củ thiếu chút nữa rớt. Thịt này khó nói không nên lời. Món này hẳn là thịt heo rừng. Bởi vì Ngô Củ thật sự không nghĩ ra được thịt sao có thể cứng như vậy, trừ phi là cục đá.

Mới vừa rồi chỉ lo đói, Ngô Củ cũng chưa nhìn. Hiện giờ nhìn kỹ thấy khối thịt rất lớn, còn khá dày, thời điểm nướng quá lửa, trên khối thịt loang lổ cháy đen. Một mùi tanh ụp đến mặt, phỏng chừng cũng không có thêm gia vị. Chỉ là cắn một chút, mùi hương mười phần giống như cắn một ngụm đất. Đáng sợ nhất chính là còn có vị khai như thận heo, một mùi WC nói không nên lời.

Trong nháy mắt, Ngô Củ sắc mặt đột biến, đem cái đậu đẩy cho Tử Thanh, vội vàng nằm ở bên giường.

"Ụa......"

Ngô Củ che lại miệng mình nôn khan.

Tề Hầu trong mắt có một ít chờ mong nhìn chằm chằm Công tử Củ ăn. Kết quả Công tử Củ đột nhiên không thể ức chế nôn khan một trận. May mắn Công tử ngủ lâu, chưa ăn cái gì, cũng không uống nước, nếu không cả cơm hôm kia cũng đều phải nhổ ra.

Tử Thanh giật mình, vội vàng đem cái đậu để ở một bên, chạy nhanh đỡ Ngô Củ, nói:

"Công tử, công tử không có việc gì chứ?"

Tề Hầu cũng hoảng sợ, vội vàng nói:

"Làm sao vậy nhị ca?"

Ngô Củ bị hương vị kia làm sặc, bản thân dạ dày đã rỗng tuếch, bị cồn cào đến khó chịu. Ngô Củ liên tục xua tay, cuối cùng đem thịt phun ra mới hơi chút thoải mái.

Sau đó Ngô Củ ăn chút đồ ăn bình thường. Bởi vì đã muộn rồi, ăn qua loa liền nằm xuống ngủ. Trước khi ngủ, Ngô Củ còn suy nghĩ.

Mấy thiện phu Tề quốc đi theo lần này không biết là bị như thế nào? Chẳng lẽ là trúng tà? Mình chỉ là ngủ một giấc mà thôi, tay nghề nấu nướng của bọn họ đã tệ đến nước này sao? May mắn là mình ăn, nếu để Tề Hầu ăn, còn không phải khiến long nhan giận dữ?

Ngô Củ mơ mơ hồ hồ nghĩ, liền ngủ rồi.

Bởi vì Công tử Củ còn dưỡng thương, Tề Hầu cũng không ở cùng Công tử Củ, liền đến lều bên cạnh ngủ cùng Công Tôn Thấp Bằng.

Công Tôn Thấp Bằng tuy rằng là người thân tín tâm phúc của Tề Hầu, nhưng chưa có cùng Tề Hầu ngủ chung lần nào. Hắn cảm giác tim phải nhảy ra ngoài, thật sự khẩn trương. Cả đêm không dám ngủ, hắn liền ngồi ngay ngắn ở một bên, tay cầm bảo kiếm gác đêm.

Ngày hôm sau sáng sớm, toàn quân xuất phát tiếp tục hướng về Lâm Tri Thành mà đi.

Công Tôn Thấp Bằng vẻ mặt mỏi mệt từ trong lều đi ra. Tào Mạt vừa lúc từ lều bên cạnh ra tới, nhìn thấy Công Tôn Thấp Bằng hoảng sợ, nói:

"Thấp Bằng huynh, đây là......"

Công Tôn Thấp Bằng liên tục xua tay, nói:

"Hây, đừng nói nữa, nhắc tới ta còn hoảng hốt đây."

Ngô Củ lại thần thanh khí sảng, sáng sớm duỗi cái eo lười, có chút đắc ý vênh váo làm động tới vết thương. Tử Thanh bưng nước ấm từ bên ngoài tiến vào liền nghe được Ngô Củ kêu đau, vội vàng chạy tới, nói:

"Công tử, đừng làm bản thân bị thương. Tử Thanh mới đi ra ngoài trong chốc lát Công tử lại như vậy."

Tử Thanh nói, đem nước ấm buông xuống, sau đó lấy xiêm y sạch sẽ tới. Ngô Củ cười tủm tỉm nói:

"Tử Thanh thật là dịu dàng chu đáo a."

Tử Thanh vừa nghe, tức khắc mặt đỏ thẫm, nói:

"Tử Thanh là tiểu đồng hầu hạ Công tử, tất nhiên phải chu đáo."

Ngô Củ phát hiện Tử Thanh mặt đỏ rất đáng yêu. Tử Thanh bản thân đã thanh tú, hơn nữa hắn vẫn là thiếu niên, mắt to vừa linh động vừa đáng yêu, khi mặt đỏ mắt lại luôn chuyển động.

Đoàn người rốt cuộc đã vào địa phận Tề quốc, Ngô Củ cũng yên lòng, tâm tình rất tốt.

Thời điểm Tề Hầu tiến vào, liền nghe được Tử Thanh lắp bắp nói:

"Công...... Công tử mau buông Tử Thanh ra, để ý đụng tới vết thương."

Ngô Củ cười nói:

"Không buông, Tử Thanh thơm tho mềm mại, mau cùng Công tử ngủ tiếp."

Tử Thanh bất đắc dĩ nói:

"Công tử như thế nào còn lười, sắp khởi hành."

"Rầm!"

Mành trướng không hề dấu hiệu liền bị xốc lên. Tử Thanh khiếp sợ, vội vàng từ phía dưới cánh tay Ngô Củ chui ra, chạy nhanh hành lễ Tề Hầu. Tề Hầu trên mặt biểu tình nhàn nhạt, chỉ là phất phất tay, nói:

"Nhị ca mau rửa mặt, sắp khởi hành."

Ngô Củ lúc này mới rửa mặt. Mọi người lại xuất phát lên đường.

Liên tiếp đi vài ngày, rốt cuộc vào thủ đô Tề quốc, Lâm Tri Thành.

Dọc đường đi, Ngô Củ phát hiện Tề Hầu không biết vì sao lại thế này, cũng không biết là bị chập dây thần kinh nào rồi, khi nói chuyện luôn là ôn nhu, còn hỏi han ân cần. Tuy rằng lúc trước cũng có thời điểm thế này, nhưng không được bao lâu liền sẽ lộ ra ánh mắt u ám hoặc là lạnh nhạt. Hiện giờ liên tiếp mấy ngày đều mềm mềm nhão nhão dính dính, làm Ngô Củ mổi đầy da gà, lòng tràn đầy hồ nghi, nhưng lại không dám hỏi.

Kỳ thật Tề Hầu đang áp dụng chính sách dụ dỗ mà Tào Mạt đã nói. Dùng thịt tới dụ hổ, mà không phải dùng roi thuần phục hổ.

Mọi người vào vào thành, Cao Tử Cao Hề đã từ Chu quốc trở lại, cùng Quốc Tử Quốc Ý Trọng ra nghênh đón Tề Hầu.

Thời điểm Tề Hầu ra khỏi thành chỉ có Cao Tử và Quốc Tử biết, khi trở về liền khác, hận không thể chiêu cáo thiên hạ. Ba vị Công tử của Tề Hầu đều phải ra cổng Lâm Tri Thành nghênh đón, đủ loại quan viên dập đầu, khí thế đồ sộ.

Xa giá chậm rãi hướng vào Lâm Tri Thành, đủ loại quan viên đã sớm xếp hàng, dẫn đầu chính là hai vị giám quốc Thượng khanh Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng tiếp đến là tới ba vị Công tử.

Đại công tử Vô Khuy, nhị Công tử Nguyên, còn có tam Công tử Chiêu. Vốn nên dựa theo thứ tự lớn nhỏ sắp hàng, bất quá Công tử Chiêu tuổi còn nhỏ, một bộ chân rung, còn nhút nhát sợ sệt, một hai phải túm tay áo đại ca, trốn ở phía sau mới an tâm.

Vô Khuy duỗi tay lôi kéo tam đệ, nói:

"Tam đệ, xa giá tới, mau ra, nghe lời."

Công tử Chiêu còn một bộ nhút nhát sợ sệt, túm tay áo Vô Khuy không đi, cuối cùng dứt khoát ôm eo Công tử Vô Khuy, muốn chơi xấu.

Công tử Nguyên nhìn thấy Công tử Chiêu nhút nhát sợ sệt làm nũng, cười lạnh một tiếng, nói:

"Người Trịnh quốc quả nhiên là loại không có quy tắc gì."

Công tử Chiêu có chút sợ hãi nhị ca. Nhị ca cùng đại ca không hợp là ai cũng biết đến. Bởi vì việc này Công tử Chiêu tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng luôn là ngốc bên cạnh Công tử Vô Khuy cũng thường xuyên bị Công tử Nguyên chèn ép.

Công tử Chiêu là Trịnh cơ sinh. Công tử Nguyên là Thiếu Vệ cơ sinh. Trịnh quốc cùng Vệ quốc giáp giới, giáp giới liền có phân tranh, đặc biệt tại thời đại ngươi đánh ta ta đánh ngươi không thể tránh được. Công tử Nguyên trong lời nói mang ý châm biếm, ai cũng đều hiểu được ý.

Công tử Vô Khuy duỗi tay ôm tam đệ, nhìn Công tử Nguyên, nói:

"Nhị đệ nói lời này sai rồi, cái gì mà người Trịnh quốc? Tam đệ chính là con Quân phụ, cũng giống như ngươi và ta, đều là người Tề quốc chính thống. Lời này nếu để Quân phụ nghe được chính là tội lớn, chỉ sợ nhị đệ gánh không nổi đâu!"

Công tử Vô Khuy tuy rằng có diện mạo thanh tú tinh tế giống mẹ hắn, thoạt nhìn có dáng người cao gầy, nhưng bản tính không cũng không hề tinh tế, miệng độc là có tiếng.

Công tử Nguyên bị hắn nói, á khẩu không trả lời được. Đứng phía trước là Cao Tử cùng Quốc Tử, hắn càng không dám nói, chỉ sợ hai vị giám quốc nghe thấy.

Ba vị Công tử lục đục với nhau, người đứng phía sau là Thượng khanh Bào Thúc Nha, còn có Quản Di Ngô đều nghe được.

Xa giá của Tề Hầu chậm rãi đến Lâm Tri Thành, đủ loại quan viên cung kính quỳ lạy.

Xa giá rốt cuộc dừng lại, tiểu đồng Tử Thanh nâng lên màn xe, thỉnh Tề Hầu xuống xe.

Tề Hầu sớm đã thay triều bào quốc quân màu đen, đã không phải xiêm y Chủ thư. Hắn chầm chậm từ Truy Xa đi xuống, tiếp nhận đủ loại quỳ lạy hành lễ.

Cùng lúc đó, thân là Đại Tư Hành, Công Tôn Thấp Bằng tay đáp bảo kiếm, hộ vệ ở bên cạnh.

Tề Hầu chầm chậm từ trên xe xuống dưới, cũng không có lập tức cho quan viên đứng dậy. Cao Tử cùng Quốc Tử thấy có chút kỳ quái. Tuy rằng hai vị giám quốc thượng khanh không cần quỳ lạy nhưng cũng là khom người. Thật lâu không nghe được Tề Hầu nói bình thân, thực sự thấy kỳ quái.

Quỳ trên mặt đất là đủ loại quan viên, còn có ba vị Công tử cũng thấy thực sự kỳ quái, lén giương mắt đi đánh giá Tề Hầu. Liền nhìn thấy Tề Hầu xuống xe xong, cũng không có đi về phía trước, mà để Tử Thanh nâng màn xe, sau đó tự mình duỗi tay ra, cơ hồ nâng tay lên đến đỉnh đầu.

Ngay sau đó bên trong vươn một bàn tay trắng nõn tựa hồ được tay áo lụa màu trắng che giấu. Ngón tay tinh tế thon dài, phảng phất là tay mỹ nhân, nhưng khớp xương lại có chút lớn.

Mọi người trong lòng đều phỏng đoán.

Chẳng lẽ chuyến này đi Cử quốc, Cử Công hiến một mỹ nhân tuyệt sắc cho Tề Hầu. Nghe nói Cử quốc nhiều mỹ nhân, dung nhan tuyệt đẹp lại ôn nhu như nước. Cũng không biết có phải như thế hay không?

Ngay sau đó Tề Hầu đã đỡ lấy tay mỹ nhân kia, từ xa giá đi xuống. Khi mỹ nhân cúi thấp người từ màn xe đi ra, trong nháy mắt, mọi người đều là hít sâu một hơi.

Cái gì mà tuyệt sắc mỹ nhân Cử quốc. Đó là Công tử Củ!

Ngô Củ được Tề Hầu đỡ xuống, dưới ánh mắt các vị quan viên, chậm rãi bước xuống Truy Xa, đi không nhanh không chậm.

Kỳ thật cũng không phải Ngô Củ cố ý ra oai phủ đầu cho mọi người xem, mà là bởi vì một đường xóc nảy, miệng vết thương phát đau, thật sự không sức lực bước đi.

Ngô Củ bước xuống Truy Xa, trong nháy mắt, chân còn mềm nhũn. Tề Hầu tay mắt lanh lẹ, vội vàng ôm người vào trong lòng ngực, để tránh thật sự té ngã. Lần này mọi người lại hít hà một hơi.

Công tử Vô Khuy thấy có chút kỳ quái, bất quá vẫn cứ duy trì dáng vẻ cung kính.

Công tử Chiêu bởi vì tuổi quá nhỏ, tuy rằng sinh ở nhà công hầu, nhưng được đại ca ca bảo hộ quá tốt, cho nên căn bản không có ý thức. Một bàn tay nắm xiêm y Vô Khuy, một bàn tay khác làm giống động tác ôm quyền hành lễ.

Công tử Nguyên lại đảo tròng mắt. Nhìn Tề Hầu cùng Công tử Củ bộ dạng thân mật, hắn thật cẩn thận suy đoán, trong lòng vừa thấy kỳ quái, vừa tò mò.

Chẳng lẽ......

Công tử Nguyên tức khắc nghĩ tới điểm xấu xa. Vì ở trong lòng Công tử Nguyên, Công tử Củ bất quá là kẻ thấp kém thua cuộc. Nếu Quân phụ còn giữ lại chỉ sợ cũng chính là vì mặt cùng thân mình còn có chút tác dụng. Công tử Nguyên trong lòng tức khắc cười lạnh một tiếng.

Bất quá có thể nói vị bá bá này khuôn mặt cùng dáng người thật là người khác không thể so, so với mấy mỹ nhân yếu ớt, chắc phải dẻo dai hơn gấp trăm lần.

Đủ loại quan viên nghênh đón Tề Hầu. Tề Hầu ngược lại đi đỡ Công tử Củ.

Mọi người đi vào Lâm Tri Thành, sau đó lại vây quanh Tề Hầu bước lên xa giá, tiếp tục hướng về Tề cung.

Tề Hầu bước lên xa giá, vẻ mặt ôn nhu như nước, cao giọng nói:

"Nhị ca cùng lên xe đi."

Ngô Củ căng da đầu, cũng không thể cự tuyệt Tề Hầu. Nhưng Ngô Củ cũng là người có đôi mắt. Mới vừa rồi ở cổng Lâm Tri Thành bị ngàn đôi mắt chú mục, quả thực phải bị đủ loại ánh mắt "nhìn trộm", "nhìn chằm chằm" thân thể như muốn thành chi chít lỗ thủng. Cảm giác thật đúng là vi diệu.

Có câu châm ngôn nói rất đúng, súng bắn chim đầu đàn.

Ngô Củ cũng không biết Tề Hầu đang chơi xấu gì.

Chẳng lẽ lại đang muốn mình tự ngã?

Ngô Củ thật sự là oan uổng cho Tề Hầu. Cũng không biết là Tề Hầu đã tiếp thu ý kiến của Tào Mạt, dùng chính sách nuông chiều và lấy lòng. Ngô Củ còn tưởng Tề Hầu lại muốn thử mình cái gì.

Ngô Củ lại tiếp nhận những ánh mắt chúng chú mục, đành phải căng da đầu hành lễ nói:

"Tạ ơn Quân thượng hậu ái."

Ngô Củ lên xe xong, xa giá mới hướng Tề Cung mà đi.

Vào Tề cung, Ngô Củ trước tiên liền muốn về phòng nghỉ ngơi, dù sao mệt mỏi một đường, tiến vào Lâm Tri Thành còn phải tiếp thu những ánh mắt như ngọn lửa của quần thần, thật sự lao tâm lao lực.

Bất quá bọn họ mới vừa vào Tề cung, Cao Tử Cao Hề liền chào đón, hành lễ nói:

"Quân thượng, Tổ Vọng có chuyện quan trọng khởi bẩm Quân thượng."

Cao Hề tự là Tổ Vọng, là hậu duệ thuần huyết thống của Tề Thái Công Khương Tử Nha, cũng là người Chu Thiên tử phong làm Giám quốc Tề quốc, Thượng Khanh đại phu địa vị rất cao.

Bởi vì Cao Hề ở hai bên Tề quốc cùng Chu Thiên tử đều có địa vị cực cao, cho nên Tề Hầu lần này phái Cao Hề đến Chu quốc thương nghị việc cầu thân cho Đại công tử Vô Khuy. Cao Hề đi một chuyến đến Chu quốc, cũng đã trở lại, lúc này gấp gắp cầu kiến Tề Hầu, mà vẻ mặt trấn định tự nhiên tất nhiên là mang về tin tức tốt.

Ngô Củ thấy bọn họ có chuyện muốn nói, lại thấy Cao Hề liếc mắt nhìn mình một cái, biết là Cao Hề khinh thường mình, vì thế cười cười, nói:

"Quân thượng, Củ thân thể không khoẻ, xin cáo lui trước."

Tề Hầu cười nói:

"Là Cô không chu toàn, nhị ca một đường ngựa xe mệt nhọc, hẳn là sớm đi nghỉ ngơi."

Cao Hề nghe Tề Hầu nói ôn nhu, nhịn không được nhìn thoáng qua Tề Hầu. Ngô Củ đã miễn dịch loại "tấn công ôn nhu" này, tạ ơn xong liền rời khỏi Chính Sự Đường.

Ngô Củ lui ra ngoài, lập tức muốn trở về ngủ một giấc. Kết quả còn chưa đi vài bước, đột nhiên một bóng người chạy tới, dọa Ngô Củ nhảy dựng. Định thần nhìn lại, thế nhưng là Thiệu Hốt, Ngô Củ nhẹ nhàng thở ra, nói:

"Là Thiệu sư phó, Củ còn tưởng rằng là thích khách."

Không chỉ là Thiệu Hốt, phía sau còn đi theo Quản Di Ngô cùng Bào Thúc Nha đã lâu không thấy. Ngô Củ vội vàng hướng hai vị sư phó chào hỏi.

Quản Di Ngô từ miệng Thiệu Hốt nghe nói Công tử Củ bị thương, lúc này vừa thấy sắc mặt Công tử có chút trắng bệch, nhưng tinh thần không tồi cũng yên tâm.

Thiệu Hốt lại không giống Quản Di Ngô cùng Bào Thúc Nha ổn trọng, vội vàng túm tay Ngô Củ, nói:

"Công tử mau đi!"

Ngô Củ còn tưởng rằng Thiệu Hốt bắt cóc, bị túm đi tới chỗ hẻo lánh. Ngô Củ thấy hắn thần thần bí bí, vẻ mặt sốt ruột, không khỏi hỏi:

"Thiệu sư phó, sao vậy?"

Thiệu Hốt lộ ra vẻ mặt hận sắt không thành thép, sâu kín nhìn chằm chằm Ngô Củ. Trong nháy mắt Ngô Củ cảm giác chính mình là "phụ chân tình" hoặc là "tra nam". Thiệu Hốt nhìn chằm chằm đến Ngô Củ hoảng hốt.

Ngô Củ hỏi.

"Rốt cuộc là làm sao vậy?"

Quản Di Ngô mở miệng nói:

"Là thế này Công tử, Cao Tử đến thỉnh Chu Thiên tử gả Vương cơ, tin tức đã trở lại."

"Tất nhiên là đồng ý. Ta vừa rồi mới gặp Cao Tử."

"Bốp!"

Thiệu Hốt vỗ tay một cái, nói:

"Đồng ý mới thảm!"

Ngô Củ càng là kỳ quái, nói:

"Tại...... tại sao mà nói vậy?"

Thiệu Hốt nhìn chằm chằm Ngô Củ, nói:

"Công tử, ngài thật sự không nhớ sao?"

"Nhớ cái gì?"

Thiệu Hốt sâu kín nói:

"Công tử năm ấy đi cùng Công đến Chu quốc mừng thọ, đã gặp Vương muội. Năm đó Công tử thề non hẹn biển cùng Vương muội kia. Đó là muội muội của Vương tử Trịnh! Là Vương cơ sắp gả tới đây!"

"......"

Hả...? Thề non hẹn biển? Cùng mình sao?

Ngô Củ tức khắc minh bạch Thiệu Hốt vì cái gì dùng vẻ mặt "phụ chân tình" cùng ánh mắt "tra nam" nhìn chằm chằm mình. Lúc trước có Mật cơ, hiện giờ lại có Vương muội, Ngô Củ không nghĩ tới Công tử Củ trước kia lại phong lưu đa tình như thế. Quả thực là gieo rắc đa tình, nơi nơi phong lưu.

Thiệu Hốt thấy Công tử phát ngốc, còn tưởng rằng đã quên lời thề non hẹn biển với Vương muội, nói:

"Công tử, liền cầu trời cho ngài ân huệ đi! Hy vọng Vương muội đã quên Công tử. Nếu không, Vương cơ phải gả cho Công tử Vô Khuy, khi gặp mặt cùng Công tử khó tránh khỏi phải xấu hổ. Nếu chỉ là xấu hổ còn tốt, chỉ sợ Công tử còn cũ tình khó quên."

"......"

Ngô Củ tức khắc có loại cảm giác da đầu tê dại. Vốn dĩ cho rằng mặc kệ Vương cơ gả cho Tề Hầu hay là gả cho con hắn cũng sao, đều cùng mình không có quan hệ gì, mà mình chính là người bày mưu tính kế. Nhưng mà hiện tại......

Quản Di Ngô nói:

"Tam đệ, Công tử nay đã khác xưa, tất nhiên sẽ không làm ra chuyện chẳng phân biệt nặng nhẹ."

Ngô Củ vội vàng gật đầu, thái độ thành khẩn nói:

"Phải, đúng vậy, Quản sư phó nói rất đúng."

Thiệu Hốt nửa tin nửa ngờ. Bào Thúc Nha lại vuốt chòm râu, cau mày, một bộ suy nghĩ, nói:

"Đúng...... Vương cơ gả thấp, nghênh đón dâu vẫn phải có. Người nghênh đón dâu tất nhiên phải là huynh trưởng của Công tử Vô Khuy hoặc là Quân thượng. Công tử Vô Khuy đã là trưởng tử nên cũng không có huynh trưởng. Quân thượng tất nhiên không thể ra khỏi thành nghênh đón con dâu. Chỉ sợ việc này sẽ do bá bá là Công tử phụ trách."

Ngô Củ lần thứ ba có chút vô ngữ. Ngô Củ không biết quý tộc loanh quanh lòng vòng. Ở thời Xuân Thu, Chu Thiên tử gả Công chúa tông tộc cho chư hầu chính là gả thấp. Nhà trai một là đến Chu quốc trực tiếp đón dâu, hoặc là theo lễ nghi đến Lỗ quốc đón dâu. Bởi vì Lỗ quốc được phong Công tước, mặt khác cũng là nơi khởi nguồn lễ nghi, cho nên Chu Thiên tử cũng sẽ đem Công chúa tông tộc an bài đến Lỗ quốc chờ đợi đón dâu.

Hiện giờ Tề quốc cùng Lỗ quốc đang đối đầu. Lỗ quốc tuy rằng tương đối gần Tề quốc, rất dễ dàng đón dâu, nhưng có thể đến Lỗ quốc đón dâu hay không còn cần trao đổi lại.

Nhưng vô luận đến Chu quốc hay là Lỗ quốc đón dâu, cái người đón dâu khẳng định phải là Công tử Củ......

Bào Thúc Nha nói lời này, Ngô Củ lại tiếp thu ánh mắt "tra nam" của Thiệu Hốt, còn có Quản Di Ngô thở dài một tiếng.

Ngô Củ yên lặng nghĩ, hy vọng Công chúa tôn thất Chu quốc đã quên sạch sẽ, bằng không mình sẽ là "tình địch" của cháu trai. Chuyện này thật sự là vừa xấu hổ, vừa kỳ quái.

Bất quá Ngô Củ lúc này ở trong lòng đã thả lỏng một ít, lại thấy có chút may mắn. May mắn Tề Hầu đem Vương cơ cho Công tử Vô Khuy. Cùng cháu trai làm tình địch, so với cùng Tề Hầu làm tình địch cái nào an toàn hơn?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio