Vô Củ

chương 44: thông đồng sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đâu chỉ là Tề Hầu, Tử Thanh cùng y quan mệt, những người khác cũng mệt mỏi đến không chịu được. Tất cả đều bị dọa chết khiếp.

Công Tôn Thấp Bằng vọt vào phòng bếp nên một thân đều là khói và mồ hôi. Nhìn thấy Công tử Củ đã không có việc gì, lúc này hắn mới trở về tắm rửa thay quần áo.

Chờ đến buổi tối, mọi người mới hết bận rộn. Ăn bữa tối xong, Công Tôn Thấp Bằng thật vất vả rảnh rỗi, đột nhiên nhớ tới Ung Vu. Từ sớm hắn đã nói có việc muốn nói, buổi tối sẽ đi tìm Ung Vu.

Công Tôn Thấp Bằng biết Ung Vu cả ngày đều bận rộn làm cháo cho Công tử Củ, cũng không biết hiện tại có nghỉ ngơi chưa, cũng không biết có phải đi quấy rầy hắn.

Công Tôn Thấp Bằng vừa nghĩ đến cái này đột nhiên lại bắt đầu lùi bước.

Nếu thật sự gặp mặt, phải nói cái gì đây?

Công Tôn Thấp Bằng vẫn đang loay hoay, tới cửa sân của Ung Vu mà vẫn không dám đi vào. Ở ngay lúc này, trong viện đột nhiên có một cái đầu ló ra, một bao đậu đỏ cắn ngón tay nhìn chằm chằm hắn, cười nói:

"Thúc thúc muốn vào không?"

Công Tôn Thấp Bằng hoảng sợ. Thì ra là con Ung Vu. Hắn còn chưa có kịp chạy trốn, liền nghe được một giọng trong trẻo lại ôn nhu nói:

"Địch Nhi?"

Là giọng của Ung Vu. Bao đậu đỏ vừa nghe, vội vàng chạy tới ôm chân Ung Vu, làm nũng nói:

"Phụ thân, thúc thúc tới."

Dịch Nha chạy nhanh ra, cười nói:

"Công Tôn tướng quân tới, mau mời tiến vào."

Công Tôn Thấp Bằng có chút chần chừ, nói:

"Chuyện là...... là...... hôm nay ta không quấy rầy. Ta về......"

Hắn nói còn chưa xong, Ung Vu đột nhiên giữ chặt tay áo hắn, mấp máy môi, thấp giọng nói:

"Công Tôn tướng quân, Vu có yêu cầu quá đáng, muốn thỉnh tướng quân vào phòng nói chuyện."

Công Tôn Thấp Bằng nghe được hai chữ "vào phòng", liền không quá tự nhiên, trên mặt có chút xấu hổ. Nhưng bộ dáng Ung Vu phi thường khó xử, Công Tôn Thấp Bằng không đành lòng cự tuyệt, đành phải căng da đầu nói:

"Được, đi thôi."

Ung Vu dẫn đường hướng vào trong, còn nói với bao đậu đỏ.

"Địch Nhi, thời gian đã trễ, con mau đi ngủ."

Bao đậu đỏ dẩu dẩu miệng, nói:

"Phụ thân, Địch Nhi không thể cùng thúc thúc chơi sao?"

Ung Vu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, nói:

"Địch Nhi ngoan, hôm nay không được, con nên đi ngủ, ngủ mới có thể mau cao, đi đi."

Bao đậu đỏ nhìn nhìn Công Tôn Thấp Bằng. Công Tôn Thấp Bằng không biết mình lại được trẻ nhỏ thích như vậy.

Địch Nhi vừa cắn ngón tay, vừa lưu luyến bước đi vào phòng của mình. Nó dùng một tay nhỏ nắm cửa, tay còn lại phất phất, nói:

"Phụ thân, Địch Nhi đi ngủ."

Tiểu Địch Nhi thoạt nhìn rất là hiểu chuyện. Bất quá Công Tôn Thấp Bằng nghĩ lại, đó là con Ung Vu, trong lòng lại không quá thoải mái.

Lúc này Ung Vu mới nói với Công Tôn Thấp Bằng.

"Tướng quân, mời."

Công Tôn Thấp Bằng cùng hắn vào phòng. Ung Vu nhẹ nhàng đóng cửa.

"Cót két"

Âm thanh này thế nhưng dọa Công Tôn Thấp Bằng nhảy dựng.

Trong phòng khá tối tăm, chỉ có một dĩa đèn, ánh nến rất nhỏ.

Trong ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt Ung Vu càng có vẻ diễm lệ xinh đẹp. Đuôi mắt hơi dài phảng phất hàm chứa xuân thủy thu ba, thoạt nhìn ôn nhu đa tình. Một thân xiêm y màu lam nhạt, cùng màu đỏ sậm ngày ấy bất đồng, hiện tại có vẻ đẹp liêu trai.

Công Tôn Thấp Bằng phát hiện ánh mắt mình đuổi theo bóng dáng kia không dời. Vì để phân tán lực chú ý, hắn vội vàng đánh giá phòng.

Phòng không lớn, chẳng phân biệt gian trong gian ngoài, phi thường đơn sơ. So với chỗ ở tạm của Công Tôn Thấp Bằng còn đơn sơ hơn nhiều. Hai người ngồi vào bàn. Công Tôn Thấp Bằng thân hình cao lớn, cảm giác có chút chật chội.

Công Tôn Thấp Bằng thấy có chút kỳ quái.

Ung Vu tốt xấu gì cũng là thiếu gia Ung thị, sao ở nơi đơn sơ như thế này?

Liền thấy Ung Vu đứng lên, đầu tiên là cúi đầu một cái. Hắn trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, khiến Công Tôn Thấp Bằng hoảng sợ, nói:

"Ngươi...... Ngươi đây là làm gì?"

Ung Vu nhẹ giọng nói:

"Vu chỉ muốn thỉnh cầu. Thật sự làm khó người khác, Vu cũng là tự biết. E sợ phiền phức cho tướng quân, cho nên trước hết nhận tội."

Công Tôn Thấp Bằng nói:

"Ngươi đừng như vậy, mau đứng lên, ngươi nói trước đi."

Ung Vu được nâng dậy, rũ mắt, nhàn nhạt thấp giọng nói:

"Vu muốn khẩn cầu tướng quân đem Vu mang đi. Mặc kệ là làm cái gì, Vu có thể chịu khổ, còn có tay nghề nấu ăn, dù tính chỉ là làm một người đầu bếp cũng có thể."

Công Tôn Thấp Bằng lắp bắp kinh hãi, kinh ngạc nhìn Ung Vu. Lúc này mới nhớ tới hôm qua Ung Vu đã cùng mình nói về thân thế. Tuy là thiếu gia Ung thị, nhưng là tình cảnh Ung Vu rất khốn khó. Dù sao hắn cũng là con vợ lẽ. Nhìn phòng cũng biết Ung thị đối với hắn không bằng hạ nhân.

Công Tôn Thấp Bằng muốn giúp hắn, nhưng cũng thực khó xử. Dù sao bọn họ là đội ngũ đón dâu, tuy rằng hắn là Đại Tư Hành, nhưng còn có Tề Hầu ở đây, Công Tôn Thấp Bằng cũng không dám tùy tiện quyết định.

Ung Vu thấy Công Tôn Thấp Bằng sắc mặt khó xử, cau mày không nói lời nào, vội vàng nói:

"Vu biết thật là khó khăn cho tướng quân. Tướng quân là ân nhân của Vu, năm đó có ân cứu mạng, hẳn là phải toàn lực để báo đáp. Nhưng nếu Vu có một chút ít biện pháp, cũng quyết định không muốn khó xử tướng quân."

Công Tôn Thấp Bằng vẫn không nói lời nào, trên mặt Ung Vu có chút động dung, tựa hồ cắn răng một cái. Hắn mím môi, đột nhiên duỗi tay đem dây lưng kéo ra.

"Roẹt"

Xiêm y trực tiếp dừng ở trên mặt đất. Phía dưới xiêm y màu lam nhạt thế nhưng cái gì cũng không có, một kiện áo lót cũng không có.

Công Tôn Thấp Bằng hoảng sợ, vội vàng nói:

"Ngươi đây là làm sao?"

Ung Vu cúi đầu, quỳ trên mặt đất. Bởi vì là ngày mùa thu, ban đêm phòng lại bị lọt gió, gió thu lạnh thổi vào tới Ung Vu liền lạnh run quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói:

"Vu tự biết thân phận đê tiện, không dám mưu toan cái gì. Chỉ thỉnh tướng quân xem qua. Nếu tướng quân thấy thích, không chê Vu ti tiện, Vu nguyện ý phụng dưỡng tướng quân......"

Đôi mắt Công Tôn Thấp Bằng liền đỏ bừng, bên trong phảng phất sung tơ máu.

Ngọn lửa lay động, ánh sáng ảm đạm. Trong một mảnh u tối chỉ miễn cưỡng thấy lờ mờ, Công Tôn Thấp Bằng nhìn thấy mấy dấu vết trên người Ung Vu tím tím xanh xanh. Kia đều là hắn đêm qua lưu lại.

Hô hấp Công Tôn Thấp Bằng đột nhiên liền thô nặng lên. Công Tôn Thấp Bằng không nói chuyện, chậm rãi khom người qua. Động tác rất chậm rất chậm, lòng bàn tay mở ra, chậm rãi đưa qua...

Trong khi Ung Vu còn nhắm mắt lại, Công Tôn Thấp Bằng động tác thực mau, nháy mắt liền đem xiêm y bắt lên, đem bao lấy Ung Vu. Hắn quay đầu đi chỉ là nhàn nhạt nói:

"Ngươi không cần như thế. Thấp Bằng cũng không phải là tiểu nhân, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Chuyện của ngươi ta sẽ cùng Quân thượng nhắc tới. Nhưng có thể cho ngươi đi theo đội ngũ hay không, Thấp Bằng cũng không dám bảo đảm."

Ung Vu đầy mặt kinh ngạc nhìn Công Tôn Thấp Bằng. Công Tôn Thấp Bằng đem xiêm y phủ thêm cho hắn, vội vàng liền thu hồi tay, cũng không thèm nhìn tới, vội vàng nói:

"Đêm đã khuya, ngươi mau nghỉ ngơi, ta đi trở về."

Công Tôn Thấp Bằng nói xong, lập tức liền ra cửa, còn đóng cửa lại cẩn thận sau khi ra ngoài. Sau đó hắn bước đi vội vàng.

Dịch Nha vẫn cứ là đầy mặt kinh ngạc, ngồi quỳ ở trong phòng. Sau đó hắn chậm rãi đưa tay bắt lấy xiêm y khoác trên vai, chậm rãi duỗi tay mặc vào.

Kinh ngạc qua đi, hắn cười một tiếng...

Thời điểm Ngô Củ tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt, tựa hồ thập phần tươi đẹp. Hơi hơi mở mắt, Ngô Củ liền thấy được hình ảnh không thể tưởng tượng.

Tề Hầu thế nhưng ngồi ở chiếu trãi trên mặt đất phía trước giường. Một chân hắn co đứng lên, chân còn lại xếp nằm, hắn nghiêng người dựa vào mép giường. Tay chống đỡ sườn mặt. Một lọn tóc rũ xuống, quét qua trán cùng gò má.

Tề Hầu tựa hồ đang ngủ. Ngủ cũng không an ổn, có lẽ bị lọn tóc kia quấy nhiễu làm ngứa ngáy, hắn cau mày.

Ngô Củ kinh ngạc nhìn chằm chằm Tề Hầu, còn tưởng rằng mình chưa tỉnh ngủ. Lúc này Tề Hầu tựa hồ cảm giác được.

"Bụp!"

Mở mắt. Vừa lúc bốn mắt nhìn nhau, Ngô Củ lúng ta lúng túng nhìn Tề Hầu. Ngô Củ còn chưa có phản ứng, Tề Hầu nhanh chóng đứng dậy, khom lưng dùng mu bàn tay để ở trên trán thử một chút, ngay sau đó nhẹ nhàng thở ra, nói:

"Không nóng lên. Nhị ca cảm thấy thế nào?"

Ngô Củ kinh ngạc nói:

"Quân...... Quân thượng? Cái gì thế nào?"

Tề Hầu bất đắc dĩ thở dài, nói:

"Nhị ca hôm qua nóng lên, ở phòng bếp ngất đi, suýt nữa hù chết Cô."

Ngô Củ nghe hắn nói như vậy, đột nhiên "A" một tiếng. Tề Hầu còn tưởng rằng đối phương nơi nào khó chịu. Liền thấy Ngô Củ bật dậy xốc chăn xuống giường, nói:

"Không xong, cháo còn ở trên bếp."

Tề Hầu vừa nghe, vội vàng đè lại Ngô Củ, đem Ngô Củ nhảy xuống giường chặn ngang bế lên. Ngô Củ hoảng sợ, hai tay câu lấy cổ Tề Hầu, để ngừa ngã xuống.

Tử Thanh nghe được âm thanh tiến vào, liền nhìn thấy Tề Hầu ôm Công tử Củ. Công tử Củ câu cổ Tề Hầu. Động tác của hai người......

Tử Thanh làm như không phát hiện, nhanh cúi đầu thối lui đến một bên.

Tề Hầu đem Ngô Củ bế lên, một lần nữa thả lại trên giường, đắp chăn, nói:

"Còn cháo cái gì? Đã sớm hỏng. Nhị ca thành thật chút đi. Hôm nay nhị ca không thể xuống giường, để ngừa sốt lặp lại."

Ngô Củ chân còn chưa có bước đi, đã bị Tề Hầu thả lại trên giường, chỉ có thể trừng mắt.

Ngô Củ cảm giác eo đau lưng đau, phía sau lưng nằm đến tê dại.

Tề Hầu thấy Công tử Củ tỉnh, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Hắn cả đêm cũng không ngủ, lúc này liền tính toán trở về đổi xiêm y, rửa mặt một phen.

Tề Hầu nói với Tử Thanh.

"Ngươi chiếu cố hắn."

Tử Thanh vội vàng nói:

"Dạ, Quân thượng."

Tề Hầu gật gật đầu, ngay lập tức đi ra khỏi phòng. Ngô Củ vẫn không thể tin tưởng nhìn bóng dáng Tề Hầu, thẳng đến khi hắn biến mất ở ngoài cửa, nhìn không thấy nữa.

Tử Thanh đem cửa đóng lại, sợ buổi sáng gió lạnh, thổi Công tử bệnh, nói:

"Công tử cảm giác tốt chút nào chưa? Hôm qua Tử Thanh bị hù chết."

Ngô Củ sáng sớm dậy, liền cảm giác thần thanh khí sảng. Tuy rằng cả đêm ra mồ hôi, nhưng thân mình cũng không cảm giác dính nhớp khó chịu, chỉ là có chút phát sốt vô lực.

Ngô Củ xua tay nói:

"Ta không có việc gì, Quân thượng sao ở trong phòng ta?"

Tử Thanh nói:

"Công tử, ngài đừng nói nữa, hôm qua mọi người đều bị Công tử hù chết."

Vì thế Tử Thanh nhanh đem chuyện hôm qua kể một lần. Ngô Củ nấu cháo đã té xỉu ở phòng bếp, không ai phát hiện, còn làm củi ướt khói bốc lên mù mịt. Tề Hầu vọt vào bên trong đem Ngô Củ cứu ra, đút thuốc như thế nào, đút cháo ra sao. Ngô Củ phun cho Tề Hầu một thân dơ bẩn. Tất cả đều nói phô trương.

Ngô Củ vừa nghe có chút há hốc mồm, nói:

"Ta phun dơ bẩn Quân thượng?"

Tử Thanh gật đầu nói:

"Cũng không phải nói quá."

Ngô Củ trong lòng một trận thấp thỏm. Tề Hầu kia lòng dạ hẹp hòi, cũng không biết có nhớ ghi nợ này hay không.

Hai người đang nói chuyện, Tề Hầu lại từ bên ngoài đi vào, phía sau còn đi theo một vài tự nhân. Tề Hầu chỉ huy đem đồ ăn sáng đến. Ngô Củ nhìn thấy là hai phần ăn sáng......

Tề Hầu chỉ huy xong, liền cho người dư thừa lui ra, đi qua nói:

"Nhị ca cảm giác thế nào?"

"Củ đã không còn trở ngại, tạ ơn Quân thượng."

Tề Hầu cười nói:

"Nhị ca thân thể chuyển biến tốt đẹp thật là may mắn, không cần nói cảm ơn."

Tề Hầu nói, lại nói:

"Nhị ca, dùng bữa đi, dùng đồ ăn sáng, trong chốc lát y quan liền đưa thuốc tới."

Ngô Củ có chút xấu hổ nhìn Tề Hầu.

Chính mình còn ngồi ở trên giường, hơn nữa chỉ mặc áo lót, tóc cũng tán xuống dưới không có thúc lên. Trước khi ăn sáng, không phải nên súc miệng rửa mặt, chải đầu mặc thêm áo ngoài sao?

Bằng không đầu tóc thế này, Ngô Củ thật sự không thích ứng. Trái lại Tề Hầu hoàn toàn không có một chút ý tứ lảng tránh. Trong lòng Ngô Củ do dự một hồi, rốt cuộc căng da đầu nói:

"Củ...... muốn rửa mặt thay quần áo, sợ thất lễ trước Quân thượng, dám thỉnh Quân thượng dời bước."

Tề Hầu ngược lại cười tủm tỉm nhìn Ngô Củ. Ngồi ở bên cạnh giường, không có ý phải đi, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc rối tung của Ngô Củ, cười nói:

"Nhị ca còn sợ thất lễ? Hôm qua nhị ca phun Cô một thân bẩn, đã sớm thất lễ qua rồi."

Ngô Củ một trận nghẹn lời. Cảm giác Tề Hầu đang chơi đùa đầu tóc mình, trên người khó chịu lợi hại, có loại cảm giác nổi da gà, nhưng Ngô Củ cũng không dám động, nghĩ thầm.

Tề Hầu quả nhiên là lòng dạ hẹp hòi!

Tề Hầu thấy Công tử Củ có chút cứng đờ, buông tay, cười đứng lên, nói:

"Không cần tránh, Cô không nhìn là được."

Hắn nói rồi đi đến một bên bàn ngồi xuống chờ cùng nhau dùng bữa.

Tử Thanh chạy nhanh đến đỡ Ngô Củ đứng dậy, sau đó phủng thêm áo ngoài, lấy nước ấm rửa mặt tới.

Ngô Củ vội vàng rửa mặt, để Tử Thanh giúp đem tóc thúc lên. Mọi thứ hết thảy đều vội vàng, chờ Ngô Củ xong rồi, y quan liền đưa thuốc tới.

Nhìn chén nước màu nâu kia tức khắc Ngô Củ cảm thấy được vị đắng từ đầu lưỡi, nhíu nhíu mày.

Tề Hầu thấy Công tử Củ lộ ra vẻ mặt sợ đắng như trẻ con, không khỏi cười, nói:

"Nhị ca mau tới dùng bữa, thuốc nguội một chút lại uống."

Hắn nói, lại quay đầu nói với Tử Thanh.

"Ngươi đi lấy chút quả khô tới, trong chốc lát Công tử dùng sau khi uống thuốc."

Tử Thanh lên tiếng, rồi nhanh xoay người ra khỏi phòng. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Ngô Củ cùng Tề Hầu. Ngô Củ ngồi xuống, Tề Hầu cười nói:

"Nhị ca, dùng bữa đi."

Ngô Củ cùng Tề Hầu mặt đối mặt dùng bữa sáng. Trong miệng vẫn chưa có tư vị gì, Ngô Củ vốn tưởng rằng mình ăn không ngon. Nhưng cháo vào miệng, đôi mắt Ngô Củ sáng ngời.

Cháo này có thêm mật ong, vừa ngọt lành vừa sảng khoái, mềm lại béo. Tuy rằng ngọt nhưng không gắt, không dính miệng, nuốt vào thoải mái lại nâng cao tinh thần, vị giác không khỏi mở ra.

Kỳ thật là món ăn thanh đạm, bên cạnh cháo chỉ là dưa muối. Niên đại này rau dưa ngâm thật sự phong phú, rực rỡ muôn màu, bày đầy bàn. Chỉ là ăn kèm cháo, lại nhìn ra được thập phần dụng tâm, cũng thập phần xa xỉ.

Ngô Củ dùng đũa gắp một ít dưa muối bỏ vào miệng. Trong mặn có ngọt, trong ngọt hơi cay, còn có tác dụng kích thích vị giác, đúng là khai vị.

Ngô Củ ăn một chén cháo ngọt, lại thêm một chén cháo màu xanh. Trong cháo này còn có gia vị, thế nhưng là thịt chà bông. Tất nhiên niên đại cũng không gọi là "chà bông". Loại thịt này là giã nhuyễn rồi cho vào cháo. Vị tinh tế của thịt hòa cùng cháo mềm, hương vị thật là quá tuyệt. Ngô Củ đời trước đã thích đem chà bông trộn vào cháo trắng ăn, nên đồ ăn sáng này thật sự hợp khẩu vị vô cùng.

Ngô Củ ăn thêm chén cháo ngọt cùng dưa muối, lại ăn thêm một chén cháo chà bông, lúc này cảm thấy no căng muốn chết, nhưng cũng là thỏa mãn muốn chết.

Tề Hầu thấy Công tử Củ trên mặt có ý cười, thời điểm ăn còn hơi hơi nheo mắt, nụ cười ấm áp lại nhu hòa, khiến hắn không khỏi nhìn đến sửng sốt. Ngày thường đã là mỹ nam, đặc biệt khi cười rộ lên phảng phất là bảo kiếm ra khỏi vỏ, lộ mũi nhọn sắc bén. Quả thực làm người ta không dời mắt được, chỉ có thể dùng kinh diễm tới hình dung.

Tề Hầu sửng sốt, ngay sau đó ho khan một tiếng, che giấu xấu hổ, cười nói:

"Nhị ca có thể ăn, bệnh đã muốn khỏe hơn phân nửa."

Ngô Củ ăn thỏa mãn, suýt nữa đã quên Tề Hầu ở đây. Tề Hầu vừa nói, Ngô Củ vội vàng thu liễm tươi cười, ngồi nghiêm chỉnh lên, phía sau lưng cùng eo nhỏ cũng thẳng tắp.

Tề Hầu vừa thấy, nhịn không được cười rộ lên. Bộ dáng kia hiển nhiên là "đắc ý vênh váo", lại "phản xạ tự nhiên", làm Tề Hầu cảm thấy mình thật sự đang nuôi một hổ.

Tề Hầu không biết mình đang cười sủng nịch. Ở trong mắt Ngô Củ cái ôn nhu như nước, dính dính không rời kia y như khoai lang đỏ ngào đường vậy.

Ngô Củ nhìn Tề Hầu ôn nhu cười, lén lút sờ sờ cánh tay mình.

Quả nhiên là nổi da gà, không biết Tề Hầu lại suy nghĩ cái gì để làm khó mình đây!

Ngô Củ lúc này thật sự nghĩ oan uổng cho Tề Hầu rồi. Tề Hầu nửa điểm ý xấu cũng không có, chỉ là đột nhiên cảm thấy Công tử Củ thực......

Thực đáng yêu!

Tuy rằng thân thể yếu đuối, nhưng Công tử Củ không một chút nhu nhược. Tuy rằng là quý tộc, nhưng có thể lo lắng cho khó khăn của bá tánh. Tuy rằng không đủ ôn nhu săn sóc, nhưng cũng không có nịnh hót.

Tề Hầu bỗng nhiên phát hiện có một kình địch như vậy ở trước mắt, thật ra có thể đốc thúc mình. Tựa như Bào Thúc Nha nói, cũng coi như là chuyện may mắn.

Tề Hầu cũng phát hiện mình thất thố, lại ho khan một tiếng, nói:

"Đúng rồi, hôm qua nhị ca lệnh Tào Mạt ghi chép vào cuốn da dê. Cô đã xem qua, nhị ca thật có tâm."

Ngô Củ vừa nghe hắn nói chuyện này, lập tức sắc mặt nghiêm túc lên, nói:

"Quân thượng, phát cháo trị ngọn không trị gốc. Tám phần dân chạy nạn là bởi vì thuế má mà trôi giạt khắp nơi, ăn không đủ no. Củ khẩn cầu Quân thượng suy xét cải cách thuế má."

Tề Hầu cười cười, nói:

"Nhị ca vừa tốt một chút, liền bắt đầu lao lực nhọc lòng. Chuyện này, Cô đã suy xét. Hôm qua Cô gặp Thúc Nha sư phó, Quản sư phó cùng Thiệu sư phó. Ba vị sư phó cũng đưa ra ý kiến thuế ruộng đất không hợp lý, chỉ sợ lâu dài bá tánh Tề quốc sẽ bị ép buộc đi khỏi quốc gia. Chuyện này cần thương nghị, đã nói sau hành trình này ba vị sư phó sẽ cùng bàn bạc. Chờ định ra một biện pháp, Cô lại để nhị ca xem qua."

Ngô Củ nhất thời có chút kinh ngạc, vốn cho rằng mình muốn cùng người không biết khó khăn như Tề Hầu nói chuyện sẽ phí rất nhiều sức, nào biết Tề Hầu liền đáp ứng. Hơn nữa Thiệu Hốt, Quản Di Ngô cùng Bào Thúc Nha cũng đồng tâm nhất trí cùng nghĩ biện pháp cải cách thuế ruộng đất.

Thiệu Hốt, Quản Di Ngô là sư phó của Công tử Củ. Bào Thúc Nha là sư phó Tề Hầu. Nhưng ba người kỳ thật tình như thủ túc, thân như huynh đệ ruột thịt, cũng không vì phe phái mà phân tranh. Thiệu Hốt tuy rằng nóng nảy, cũng biết đạo lý này. Hơn nữa Công tử Củ vì chuyện này mệt đến ngất đi, Thiệu Hốt cùng Quản Di Ngô tất nhiên không thể cô phụ hy vọng đó. Mà Bào Thúc Nha lại đối với Công tử Củ bội phục, tất nhiên tận tâm tận lực.

Khó được mọi người bởi vì chuyện này mà thống nhất cùng chiến tuyến, Ngô Củ cũng liền yên lòng, tất nhiên biết đến chiến lược "không đánh mà thắng" của Quản Di Ngô đưa ra. Trong lịch sử chiến lược này phi thường nổi danh, cũng là dựa vào cải cách này mà bá tánh được nghỉ ngơi lấy lại sức, Tề Quốc mới dần dần tăng thực lực lên, thúc đẩy Tề Hầu đi lên vị trí bá chủ Xuân Thu.

Cho nên đem chuyện này giao cho ba người kia, trong lòng Ngô Củ rất yên tâm, cũng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tề Hầu nói:

"Nhị ca yên tâm đi, hiện tại nhiệm vụ chính của nhị ca là dưỡng thân mình, dưỡng bệnh."

Ngô Củ cảm thấy ngữ khí Tề Hầu quái quái, nhưng nói không nên lời nơi nào quái. Chẳng lẽ là ánh mắt so với trước kia càng "âm hiểm"?

Dùng bữa sáng xong, Tề Hầu liền để Ngô Củ nghỉ ngơi, tự mình rời đi. Dù gì Tề Hầu một đêm không ngủ, tính toán đi xem tình huống phát cháo, sau đó trở về ngủ một giấc.

Ngô Củ sau khi ăn xong đã uống thuốc. Tử Thanh đưa đến quả tráng miệng, làm Ngô Củ kinh ngạc hỏi:

"Tử Thanh, đây là trái cây gì? Mùi vị thật thơm, ngươi cũng nếm thử."

Nói xong, Ngô Củ đem một miếng quả trực tiếp đưa tới bên miệng Tử Thanh. Tử Thanh há miệng ăn luôn.

"Tử Thanh cũng không biết. Khi Tử Thanh đi phòng bếp lấy quả khô, đã gặp Ung Vu. Hắn nghe nói Công tử uống thuốc sợ đắng, liền đưa Tử Thanh cái này."

"Ung Vu?"

"Công tử không biết đâu? Thức ăn cho Công tử ngày hôm qua cùng hôm nay đều là do Ung Vu làm. Tay nghề Ung Vu thật sự lợi hại. Quân thượng phân phó hắn làm một ít món dễ nuốt lại dưỡng thân cho Công tử, còn tự mình đi phòng bếp rất nhiều lần."

Ngô Củ không nghĩ tới mình chỉ là bị bệnh một ngày, Tề Hầu đã cùng Dịch Nha "thông đồng" sao?

Ngô Củ không biết Tề Hầu đã trải qua một đời, tất nhiên biết Dịch Nha tuy rằng cung kính ôn nhu, nhìn như săn sóc, có trăm ngàn cái tốt. Nhưng kỳ thật Dịch Nha cũng là dùng tâm kế. Nếu không phải Dịch Nha thông minh, năng lực cũng cao, chỉ sợ Tề Hầu sẽ không đi hỏi Quản Di Ngô có thể cho Dịch Nha làm Tướng quốc hay không.

Tướng quốc tuy không là chức vị cao nhất Tề quốc, nhưng chỉ thua hai vị giám quốc, đã là trên vạn người. Chứng minh Dịch Nha đích xác có năng lực đầy hứa hẹn.

Ngô Củ nghĩ thầm: Tề Hầu ngày ấy lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Nha, liền cười tủm tỉm, hỏi Dịch Nha tên gọi là gì, còn nhìn đến ngây dại. Lần này lại lấy mình làm cớ, nhiều lần chạy đi phòng bếp. Hơn nữa Ngô Củ đã đọc qua những sách dã sử, trong lòng càng thêm chắc chắn là Tề Hầu thấy sắc đẹp nên coi trọng Dịch Nha.

Tử Thanh thấy Ngô Củ biểu tình rất kỳ quái, vẻ mặt là chắc chắn, cũng không biết Công tử chắc chắn cái gì.

Tề Hầu đi nhìn phát cháo, mới vừa trở lại trong phòng chuẩn bị ngủ đã hắc xì ba cái vang dội. Hắn còn tưởng rằng chính mình bị Công tử Củ lây bệnh, căn bản không biết mình bị Ngô Củ hiểu lầm. Ở trong lòng Ngô Củ, Tề Hầu đã biến thành một tên háo sắc thấy nam nhân cũng có thể hóa ngốc......

Ngô Củ ở trong phòng nghỉ ngơi một ngày, thật sự nằm không được nữa. Trải qua hai ngày điều dưỡng, thân mình cũng tốt không ít. Hơn nữa mỗi bữa cơm Tề Hầu đều sẽ đi trông coi, sợ hổ nhà mình không no.

Ngô Củ cảm giác mình đã ăn đến trắng trẻo mập mạp. Chỉ là hai ngày tựa hồ tăng mấy cân thịt.

Hôm nay Ngô Củ rời khỏi giường, tự nhiên không chịu ngồi yên, nói Tử Thanh sửa sang lại cho mình, chuẩn bị đến chỗ phát cháo xem.

Mấy ngày nay có Tề Hầu lên tiếng, còn lấy ra lương thực mang theo, đã không cần thiện phụ của Ung thị hỗ trợ, quan binh trực tiếp phụ trách công việc. Dân chạy nạn cũng ngay ngắn trật tự. Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha phụ trách ở bên cạnh ghi lại thông tin những dân chạy nạn. Tư liệu vẫn đang được thu thập và sửa sang lại.

Ngô Củ mang theo Tử Thanh đi qua đã nhìn thấy không chỉ là Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha, bên cạnh còn đứng một người cao lớn mặc y phục màu đen. Người cao lớn kia là Tề Hầu.

Tề Hầu là người đầu tiên phát hiện Ngô Củ, đi nhanh qua đón. Cũng không đợi Ngô Củ hành lễ, hắn lập tức đem áo choàng của mình cởi xuống.

"Phạch"

Hắn đem Ngô Củ bao lấy kín mít, nhíu mày nói:

"Nhị ca sao ra đây? Không ở trong phòng nghỉ ngơi."

Ngô Củ cung kính nói:

"Tạ ơn Quân thượng quan tâm, Củ đã rất tốt."

Tề Hầu trách cứ.

"Tốt một chút cũng không thể chạy loạn, còn mặc mong manh như thế. Nhị ca không biết đau lòng cho mình, thật là làm người ta lo."

Ngô Củ nghe Tề Hầu nói quái quái.

Thiệu Hốt nhìn hai người "ôn tồn", trong lòng dấm đã thành hồng thủy, nghiến răng nghiến lợi lại không dám phát tác. Liền nghe Đông Quách Nha ở bên cạnh sâu kín nói:

"Trung Thứ tử, da dê sắp bị ngươi xé rách."

"......"

Thiệu Hốt cúi đầu nhìn. Hắn không tự chủ liền đem da dê kéo xé, thật sự thiếu chút nữa rách...

Khi hai người bên này đang nói chuyện, hai người bên kia đã đi tới.

Ngô Củ hai ngày này ăn được ngủ ngon, sắc mặt cũng hồng nhuận lên, cũng không phát sốt, tinh thần không tồi, khuôn mặt cũng trơn bóng, thoạt nhìn khí chất bất phàm.

Thiệu Hốt nhìn thoáng qua, tức khắc mặt đỏ tim đập nhanh, không dám nhìn nữa. Liền nghe Đông Quách Nha lại sâu kín nói:

"Trung Thứ tử, thật muốn làm rách sao, chớ xé nữa."

"......"

Thiệu Hốt trừng mắt nhìn Đông Quách Nha, nói:

"Ngươi thích gây phiền người ta vậy!"

Đông Quách Nha chỉ là nhướng mày, nói:

"Ta chỉ nói đúng trọng tâm mà thôi, tục nhân cũng sẽ không thấy."

Thiệu Hốt nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ngươi nói ai là tục nhân?"

Đông Quách Nha cười nói:

"Lại chưa nói Trung Thứ tử, cớ gì động khí chứ?"

Thiệu Hốt thật tức chết rồi, dứt khoát không cùng hắn ba hoa, cúi đầu chuyên tâm ghi chép.

Ngô Củ không nghĩ tới mình hai ngày không quản, việc phát cháo thế nhưng vẫn cứ đâu vào đấy, hơn nữa còn mở rộng lớn hơn, không giống như mình tổ chức "sạp nhỏ".

Ngô Củ cùng Tề Hầu đứng trong chốc lát. Công Tôn Thấp Bằng đến tìm Tề Hầu thương lượng hành trình tiếp theo. Tề Hầu liền rời đi trước.

Tề Hầu rời đi không bao lâu, Thiệu Hốt nói:

"Công tử thân thể yếu đuối, đừng đứng, mau trở về phòng nằm nghỉ đi. Nơi này giao cho ta cùng Răng Nhọn, ngài còn không yên tâm sao?"

Ngô Củ cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Thiệu Hốt, nói:

"Không phải không yên tâm dân chạy nạn, là không yên tâm Đông Quách sư phó."

Thiệu Hốt không hiểu, Ngô Củ lại nói:

"Ta sợ Thiệu sư phó khi dễ Đông Quách sư phó."

Thiệu Hốt vừa nghe, liền xù lông, nói:

"Công tử sao nói như vậy. Là Răng Nhọn khi dễ ta mới đúng. Công tử thế nhưng nói ngược."

Ngô Củ cười cười, gật đầu nói:

"À, là Đông Quách sư phó khi dễ Thiệu sư phó? Vậy Củ liền yên tâm."

Nói xong Ngô Củ quay đầu muốn đi. Đông Quách Nha ở một bên mỉm cười, dáng vẻ đắc ý. Thiệu Hốt thiếu chút nữa đi cắn Đông Quách Nha.

Ngô Củ cũng chỉ là nói giỡn thôi, biết Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha quan hệ không tồi, cũng không tồn tại khi dễ chèn ép thật sự.

Ngô Củ vừa muốn đi, liền nghe bên trong đám dân chạy nạn có chút xôn xao. Một thiếu niên thoạt nhìn mười bốn mười lăm tuổi đột nhiên lao ra, hô to:

"Công tử! Công tử xin thương xót... thương xót. Ta rất đáng thương... đáng thương!"

Một dân chạy nạn rời đội ngũ xông tới, binh lính vừa thấy, vội vàng xông lên ngăn lại, không cho hắn chạm vào Công tử Củ.

Hai binh lính giữ thiếu niên. Ngô Củ nhíu nhíu mày, cẩn thận đánh giá thiếu niên kia.

Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, một thân rách nát mặt cháy đen, bất quá cũng không che được khuôn mặt thanh tú.

Thiếu niên đáng thương quỳ trên mặt đất, khụt khịt khóc lóc, nói:

"Công tử, cầu ngài thương xót, ta rất đáng thương, cứu ta."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio