Vô Củ

chương 46: liếc mắt đưa tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngô Củ muốn nói chuyện, mà bởi vì sặc quá lợi hại, cũng không nói ra được, nước mắt rưng rưng.

Công tử Củ tướng mạo vốn giống như văn nhân nhu nhược. Gương mặt xinh đẹp, vóc người nhỏ gầy, tứ chi thon dài, cằm nhọn. Nếu lúc bình thường làm bộ yếu ớt, khẳng định sẽ khiến cho người khác thương tiếc.

Nhưng Ngô Củ cũng không thích giả nhu nhược, ngày thường cũng không biểu hiện mình yếu đuối, cho nên thật sự bỏ qua điều kiện tốt.

Bây giờ ho khan nước mắt cũng chảy ra, mặc dù bản thân không có cảm giác gì, thế nhưng trong mắt Tề Hầu khó giải thích được. Dù sao khi hắn đi vào chính là nhìn thấy một thiếu niên trong trang phục tùy tùng đút quýt cho Công tử Củ. Thật ra cũng không có làm cái gì khác, nhưng động tác cùng biểu tình của thiếu niên kia khá là ám muội thân mật mà thôi.

Tề Hầu nhìn thấy Công tử Củ ho khan, ngữ khí không quá tốt nói:

"Tử Thanh lấy chén nước đến."

Tử Thanh vội vàng chạy đến bàn bên cạnh bưng chén nước đến. Tề Hầu dặn dò đút cho Công tử Củ uống.

Ngô Củ uống nước xong lúc này mới hơi hơi tốt một chút, bất quá vẫn nhẹ nhàng ho khan.

Ngô Củ vội vàng từ giường nhỏ xuống, cung kính hành lễ, nói:

"Quân thượng vì sao... Tới đây? Là có chuyện gì muốn dặn dò Củ đi làm?"

Tề Hầu ung dung đi ngồi xuống. Nhìn chung quanh bốn phía một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào Lương Ngũ.

Lương Ngũ bị Tề Hầu nhìn chăm chú, lập tức e thẹn cúi đầu, sửa lại tóc mai một chút, lén lút ném một cái mị nhãn cho Tề Hầu.

Tề Hầu trong lòng cười lạnh.

Sủng đồng này cũng không có gì hay ho. Sắc đẹp này không thể nói là đẹp mắt nhất. Biểu hiện cùng tận lực hành động, tựa như sợ không thể câu dẫn người khác.

Tề Hầu nhàn nhạt nói:

"Không có cái gì phân phó. Cô không thể tới nhìn Nhị ca một chút sao?"

Ngô Củ nghe khẩu khí của hắn "âm dương quái lạ", thực sự không hiểu là có ý gì. Liền nhìn thấy Lương Ngũ quăng mị nhãn, trong lòng Ngô Củ nghĩ.

Lương Ngũ này lại muốn gì đây. Không phải mới vừa câu dẫn mình sao, thoáng cái lại muốn bắt đầu đi câu dẫn Tề Hầu? Lẽ nào ý đồ của Lương Ngũ đến không phải vì mình?

Ngô Củ suy nghĩ tới lui trăm ngàn lần, mới trả lời.

"Không phải, Quân thượng hiểu lầm Củ."

"Hừ"

Tề Hầu cười lạnh một tiếng. Ngô Củ nhất thời nổi da gà một mảnh, bò lên cả phía sau lưng.

Hừ là có ý gì a? Quá ngạo kiều. Muốn ta phải suy đoán sao? Lòng của nữ nhân đã là dò kim đáy biển, chớ nói chi là so với lòng của nữ nhân, Tề Hầu càng cẩn thận hơn nhiều. Tề Hầu chỉ cho một chữ mà bắt làm cả bài luận. Thực sự không làm được nha!

Hai người trong lúc nhất thời đều không nói gì. Ánh mắt Tề Hầu lại đưa tới trên người Lương Ngũ, nói:

"Người là người phương nào? Nhìn rất lạ mặt."

Ngô Củ vừa muốn giới thiệu là dân chạy nạn được mình tiếp nhận. Kết quả Lương Ngũ đã giành nói trước. Hắn xông tới, quỳ gối bên chân Tề Hầu, ân cần nũng nịu nói:

"Khấu kiến Quân thượng, tiểu nhân họ Lương, vì ở trong nhà xếp hạng thứ năm, mọi người gọi tiểu nhân là Lương Ngũ. Ngũ Nhi là dân chạy nạn ở Lương Khâu ấp. Vì muốn đi biên giới gặp phụ thân lần cuối, cho nên cố ý xin nhờ Công tử tác thành một mảnh hiếu tâm của Ngũ Nhi."

Ngô Củ yên lặng nghe. Lương Ngũ liền đem mình ngọn nguồn nói một lần, cùng lần thứ nhất gần như giống nhau.

Quả nhiên như là học thuộc lòng bài. Không chỉ như vậy, ai sẽ nói gặp phụ thân một lần cuối? Đây không phải là nguyền rủa phụ thân mình sao?

Tề Hầu nghe, cũng không cảm thấy chân thành.

"Ừ"

Hắn lại nhàn nhạt nói:

"Hiếm thấy có người hiếu thảo như ngươi."

Lương Ngũ vội vã dịu dàng lạy, rồi nói:

"Tạ ơn Quân thượng tác thành cho Ngũ Nhi."

Tề Hầu nhìn hắn dịu dàng lạy.

Dáng dấp kia phong lưu vô hạn, mông vểnh rất cao, eo nhỏ như nắm tay, mặt mày đa tình, cứ liên tiếp quăng mị nhãn.

Tề Hầu trong lòng cười lạnh một tiếng, nói:

"Như vậy đi... Cô thấy ngươi thân thể gầy yếu, làm sao có thể hầu hạ Nhị ca? Không bằng ngươi đi theo bên cạnh Cô, để tự nhân của Cô tới chăm sóc Nhị ca, như vậy Cô cũng yên tâm một ít."

Hắn vừa nói, Ngô Củ đầy mặt kinh ngạc.

Hắn là tới câu dẫn mình, Tề Hầu vì sao mang đi?

Tử Thanh cũng một mặt kinh ngạc, không thể tin tưởng ngẩng đầu nhìn Tề Hầu. Thế nhưng hắn cũng không dám nhìn nhiều.

Lương Ngũ lai lịch không rõ. Hắn rõ ràng làm chuyện xấu.

Nói đơn giản có khả năng chỉ là muốn bám víu Công tử Củ hoặc là Tề Hầu trèo lên cao. Vừa nãy nhìn thấy Công tử liền theo Công tử. Hiện tại nhìn thấy Tề Hầu so với Công tử địa vị càng cao hơn liền cảm thấy Tề Hầu tốt hơn.

Thế nhưng nói không đơn giản, có thể là thích khách hoặc mật thám. Dù sao lúc này, mật thám ngoại trừ có võ nghệ, còn có dùng mỹ nhân kế, rất khó lòng phòng bị.

Tề Hầu vì sao cả cái này cũng không phòng bị? Chẳng lẽ là Lương Ngũ... quá đẹp?

Lương Ngũ xác thực dễ nhìn, trong veo như nước, vóc người tinh tế thướt tha, có thể làm nũng. Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể làm nũng. Cả người thoạt nhìn dính nhơm nhớp. Bất quá Tử Thanh vừa nãy quan sát một chút, kỳ thực cảm giác Lương Ngũ gò má có đến tám phần giống Công tử, chỉ là giới hạn ở gò má.

Mà phần không giống chính là sống mũi. Công tử sống mũi cao, nhìn ngang lại có vẻ thanh lãnh. Lương Ngũ sống mũi thấp, cũng không thể nói là mũi tẹt, thế nhưng thấp hơn mũi Công tử, thoạt nhìn chính là loại khéo léo đáng yêu.

Số khổ phải kể tới tự nhân bên cạnh Tề Hầu. Hắn không hiểu sao liền bị xuống chức, cũng không biết có phải xuống chức tạm thời hay không. Nói chung hầu hạ Quân thượng cùng hầu hạ Công tử nhất định là không giống nhau. Thế nhưng hắn cũng không dám biểu đạt ra ý gì, không thể làm gì khác hơn là kêu khổ trong lòng.

Chỉ có một người cao hứng chính là Lương Ngũ. Lương Ngũ quả thực vui hiện ra mặt, vội vã dập đầu lạy nói:

"Tạ ơn Quân thượng thương xót. Ngũ Nhi làm trâu làm ngựa báo đáp Quân thượng."

Tề Hầu nở nụ cười, nói:

"Ngươi khả ái bực này khiến người ta thương xót, Cô làm sao nhẫn tâm để ngươi làm trâu làm ngựa chứ?"

Lương Ngũ vừa nghe cười "khanh khách", e thẹn thấp giọng nói:

"Quân thượng trêu ghẹo Ngũ Nhi rồi!"

Ngô Củ:

"..."

Chuyện gì xảy ra? Bắt cóc người muốn câu dẫn mình không nói, còn ở trong phòng của mình liếc mắt đưa tình là sao?

Ngô Củ vừa nhìn nhất thời cảm thấy Tề Hầu thật là bá đạo. Bên cạnh hắn mỹ nữ như mây, phu nhân nhiều đừng nói, mới vừa thừa dịp mình sinh bệnh mượn cớ thông đồng với Dịch Nha đẹp như tranh, kết quả hiện tại liền liếc mắt đưa tình với một thiếu niên?

Ngô Củ có chút ngờ vực liếc mắt nhìn Tề Hầu.

Tề Hầu cũng thật là phích cắm nhiều chân? Hơn nữa cùng lúc có nhiều người như vậy, cũng không sợ hư thận sao?

Tề Hầu chính là cơ trí đem "u ác tính" bên cạnh Công tử Củ loại đi. Kết quả thu được ánh mắt cổ quái của đối phương.

Có phải là đố kị? Hay có thể là ghen? Cũng không phải. Đó là cái ánh mắt gì?

Tề Hầu thật xem không hiểu lắm, luôn cảm thấy quái quái, phía sau lại lưng ngứa ngáy.

Tề Hầu nói:

"Được, liền quyết định như vậy."

Ngô Củ liền vội vàng nói:

"Vâng, Quân thượng anh minh."

"Anh minh?"

Tề Hầu đột nhiên cười lạnh, kia là khẩu khí hỏi ngược lại. Thật giống muốn đánh nhau. Tự nhân bên cạnh cùng Tử Thanh đều sợ đến đầu đầy mồ hôi.

Ngô Củ thấy kỳ quái.

Tề Hầu sao đột nhiên lại bắt đầu làm khó dễ?

Liền nghe Tề hầu nói:

"Các ngươi đều đi ra ngoài trước. Cô có lời muốn đơn độc cùng Nhị ca nói."

Tề Hầu nói vậy, nhưng tất cả mọi người đều muốn dám đi. Bọn họ sợ vừa ra khỏi cửa, Tề Hầu thật sự cùng Công tử Củ động tay chân. Thế nhưng mọi người cũng không dám nói gì, không thể làm gì khác hơn là yên lặng đáp ứng một tiếng, sau đó chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Tử Thanh cùng tự nhân đi ra khỏi phòng. Lương Ngũ còn đắm chìm trong vui mừng vì câu nói của Tề Hầu muốn hắn ở bên cạnh, nói hắn khả ái làm người ta thương xót. Hắn đắc chí cảm thấy mình và người khác không giống nhau, liền đứng tại chỗ không đi.

Chờ Tử Thanh cùng tự nhân đều đi ra ngoài hết, Tề Hầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Lương Ngũ. Vẻ mặt đó cùng biểu tình mới vừa ôn nhu như nước một chút cũng không giống nhau. Hắn lạnh lùng nói:

"Cút ra ngoài, còn muốn Cô nói lần thứ ba?"

Lương Ngũ bị dọa run một cái. Tuy rằng Tề Hầu nói không lớn, thế nhưng lực bộc phát rất đáng sợ. Sắc mặt Lương Ngũ liền trắng, sợ đến không dám nói lời nào, nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Đùng!"

Đầu đâm vào cửa thiếu chút đụng thủng ván cửa.

Lương Ngũ lao ra, gian phòng chỉ còn lại Ngô Củ cùng Tề Hầu hai người. Tề Hầu lúc này mới giảm cơn giận của chính mình, nghiêng đầu nhìn Ngô Củ đứng ở một bên.

Tề Hầu chậm rãi đứng lên, đi hai bước tới bên cạnh Ngô Củ. Ngô Củ theo bản năng lui một bước, tâm lý rất ngờ vực.

Mình tựa hồ không có trêu chọc Tề Hầu, sao Tề Hầu làm một bộ mặt nổi giận như thế?

Tề Hầu chậm rãi đi tới. Hắn vóc người cao lớn hơn so với Ngô Củ rất nhiều. Hai người cách rất gần, so sánh hết sức rõ ràng, không chỉ là chiều cao, còn có vai. Vai Tề Hầu so với vai Ngô Củ rộng hơn rất nhiều.

Ngô Củ thấy hắn đi tới, theo bản năng lùi về sau. Một luồng cảm giác ngột ngạt đột nhiên kéo tới. Khi Ngô Củ lùi về sau, Tề Hầu đột nhiên cười nhẹ một tiếng, sau đó vươn tay trái ra ôm lấy eo Ngô Củ, tay phải cũng nhanh chóng đuổi tới, dĩ nhiên trực tiếp nắm cằm.

Ngô Củ bị ép ngẩng đầu lên, cùng Tề Hầu nhìn nhau. Trong đôi mắt Tề Hầu có một loại tư thế rất kỳ quái như mưa gió nổi lên, làm Ngô Củ khó giải thích được.

"Thình thịch"

Tim rất rạo rực, Ngô Củ mím mím môi, muốn đem ánh mắt dịch ra. Tề Hầu lại nắm cằm, eo cũng siết chặt, cũng không để Ngô Củ trốn tránh. Hắn chậm rãi áp đến, hơi thở hai người giằng co ở cùng nhau. Tim Ngô Củ nhảy đến càng lợi hại, trong đầu "ù" một tiếng, phút chốc trống rỗng. Trống rỗng, không biết Tề hầu muốn làm gì.

Ngô Củ mở to hai mắt nhìn, ngay tại lúc này đôi môi hai người lập tức dán lên nhau.

Tề Hầu nở nụ cười, hơi có chút sung sướng thấp giọng nói:

"Cô thấy sủng đồng kia sắc đẹp cũng chưa chắc tuyệt hảo như Nhị ca đâu."

Ngô Củ phút chốc bối rối. Tề Hầu buông ra cằm Ngô Củ, đổi thành vuốt ve đôi môi. Bây giờ Ngô Củ đã không phát sốt, nhiệt độ Tề Hầu lại rất cao, ngón tay có chút nóng ở trên môi Ngô Củ dùng sức xoa một cái, suýt nữa tiến vào bên trong. Ngô Củ sợ tê cả da đầu.

Khi cảm giác thân thể có chút không khỏe, thói ở sạch muốn phát tác, Tề Hầu đã buông Ngô Củ ra, quay người đi ra ngoài, ung dung nói:

"Nhị ca thân thể còn chưa có tốt, chú ý nghỉ ngơi nhiều."

Nói xong hắn liền đi ra khỏi phòng. Tề Hầu đi ra ngoài liếc mắt nhìn tự nhân của mình, thấp giọng nói:

"Nhìn kỹ Nhị ca cho Cô, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều phải bẩm báo, biết chưa?"

Tự nhân vừa nghe đã hiểu. Thì ra hắn không phải bị xuống chức a. Hắn vội vã nhỏ giọng nói:

"Dạ, Quân thượng yên tâm."

Ngô Củ sợ đến hai chân như nhũn ra, tê cả da đầu, cổ họng cuộn lên đến mấy lần, sau đó hết sức ngồi ở tại chỗ, cảm giác khí lực toàn thân đều đã bị rút sạch. Cuối cùng cũng không tìm hiểu được Tề Hầu rốt cuộc là có ý gì, đột nhiên liền làm khó dễ, sau đó lại đột nhiên bỏ đi.

Lúc Tử Thanh tiến vào, liền thấy sắc mặt Công tử kỳ quái, đang ngẩn người. Nói tái nhợt cũng không tái nhợt, trên má còn mang theo một tầng đỏ ửng, phảng phất như phát sốt.

Tử Thanh kỳ quái nói:

"Công tử?"

Tử Thanh đã làm Ngô Củ giật mình bừng tỉnh. Ngô Củ sợ hết hồn. Tử Thanh nói:

"Công tử, ngài bị sao vậy? Không thoải mái a? Hai má rất đỏ, muốn thỉnh y quan tới xem một chút không?"

Ngô Củ vừa nghe, vẻ mặt như gặp phải quỷ, nâng tay sờ sờ gò má của chính mình.

Hai má nóng? Bất quá không sốt...

Tề Hầu mang theo Lương Ngũ trở về phòng. Hắn đem người hầu hạ của mình lưu lại chỗ Công tử Củ, thật ra là muốn có kẻ nội ứng. Đã như thế bên cạnh Tề Hầu liền không còn người chuyên môn chăm sóc hắn.

Mà Lương Ngũ thì không có bản lãnh gì. Vừa mở miệng chính là làm nũng quyến rũ, lột quýt cũng có thể lột thành bầm dập chảy nước, chớ nói chi là bưng trà rót nước, hầu hạ tắm rửa thay y phục thì khỏi nghĩ.

Tề Hầu dùng bữa tối xong, muốn tắm rửa. Lương Ngũ bưng nước vào, kết quả gian phòng thiếu chút bị chìm. Tề Hầu đã giận đến không còn chịu nổi, mà Lương Ngũ còn tưởng Tề Hầu yêu thích mình, giả vô cùng đáng thương. Hắn đem xiêm y tưới ướt dính sát vào người muốn dùng thân thể quyến rủ Tề Hầu.

Tề Hầu nhìn mà đầu đau phát nổ, phất tay lạnh giọng nói:

"Cút ra ngoài."

Lương Ngũ bị doạ muốn chết. Không biết Tề Hầu sẽ tức giận lúc nào, trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách. Lương Ngũ không thể làm gì khác hơn là lui ra.

Hắn lui ra không bao lâu, Công Tôn Thấp Bằng lại tới.

Vừa đến bên ngoài cửa phòng Quân thượng, Công Tôn Thấp Bằng đang chần chờ, đã thấy một tiểu đồng thân hình tinh tế, còn bị tưới ướt chạy ra.

Công Tôn Thấp Bằng liếc mắt liền biết. Dù sao tất cả mọi người đều ở cùng một cái viện, lời đồn truyền đến truyền đi. Tuy rằng cũng không ai dám ở trước mặt Quân thượng đàm luận gì, thế nhưng cũng có lén lút bàn luận sau lưng.

Nghe đâu thời điểm Công tử Củ phát cháo đã gặp một dân chạy nạn rất xinh đẹp, nhất thời yêu thích nên thu làm sủng đồng. Kết quả không nghĩ tới, còn chưa có được nửa ngày, sủng đồng sắc đẹp xuất chúng kia lại bị Tề Hầu biết đến. Vì vậy Tề Hầu tới trước mặt Công tử Củ đoạt người đi rồi. Công tử Củ tuy rằng yêu thích thiếu niên kia, nhưng bởi vì Tề Hầu thân phận lớn, cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau cắt thịt. Tề Hầu vung đao đoạt ái liền thành công.

Tất cả mọi người truyền nhau là thiếu niên kia đẹp như tiên trên trời. Nếu không đúng như vậy sao khiến cho cả Công tử Củ cùng Tề Hầu đều nhìn trúng, tranh đấu đoạt một phen.

Công Tôn Thấp Bằng khi nghe những lời đồn này tất nhiên nửa tin nửa ngờ. Bây giờ nhìn thấy thiếu niên, liếc mắt một cái đã phản đối ý kiến đó. Tuy rằng thiếu niên có sắc đẹp, thế nhưng cũng không có gì đặc biệt vừa mắt hắn.

Công Tôn Thấp Bằng đi tới cửa phòng, gõ cửa nói:

"Quân thượng, Thấp Bằng cầu kiến."

Tề Hầu một mình ngồi ở trong phòng, nghe giọng Công Tôn Thấp Bằng, liền nói:

"Tiến vào."

Công Tôn Thấp Bằng cung kính đi vào, nhất thời sợ hết hồn. Trong phòng thật giống... có chút loạn. Trên đất đều là nước. Trên giường đệm đều ướt, chăn cũng rớt xuống. Thoạt nhìn giống đã...

Kịch liệt!

Công Tôn Thấp Bằng là người đàng hoàng, tuy rằng cũng là người thận trọng có sách lược. Thế nhưng trong đám quần thần, đem so cùng Bảo Thúc Nha và Cao Hề, hắn chính là người đơn thuần nhất.

Hắn vẻ mặt rất quái dị, Tề Hầu vừa nhìn liền biết hắn nghĩ gì rồi, ho khan một tiếng, nói:

"Thấp Bằng có chuyện gì?"

Công Tôn Thấp Bằng liền vội vàng quỳ xuống đất. Kỳ thực hắn là nghe nói Quân thượng thu nhận một dân chạy nạn, dự định mang theo, cho nên mới cố ý lại đây, cũng chuẩn bị thừa cơ hội này hỏi Quân thượng cho Dịch Nha theo được hay không.

Tề Hầu thấy Công Tôn Thấp Bằng đột nhiên quỳ xuống hành đại lễ, cũng không vội vã cho hắn đứng lên, cười nói:

"Xem ra Thấp Bằng... muốn cầu cạnh Cô, điều này rất là hiếm thấy."

Công Tôn Thấp Bằng thực sự không tiện, nói:

"Quân thượng minh giám. Thấp Bằng còn chưa nói, Quân thượng đã đoán được."

Tề Hầu nở nụ cười, nói:

"Được, ngươi nói đi. Nếu Thấp Bằng cầu Cô, Cô tận lực đáp ứng là được rồi."

Công Tôn Thấp Bằng lập tức vui hiện ra mặt, liền vội vàng nói:

"Là như thế này, Thấp Bằng muốn cầu Quân thượng đem Ung Vu sung vào nhóm thiện phu."

Tề Hầu vốn đang cười, đột nhiên nghe đến "Ung Vu", nụ cười chậm rãi liền đọng lại ở trên mặt. Hắn không trả lời vấn đề này, mà là nói:

"Thấp Bằng khi nào cùng Ung Vu qua lại thân thiết như thế?"

Công Tôn Thấp Bằng chợt đỏ mặt. Vẻ mặt không giấu được Tề Hầu. Hắn híp mắt. Liền nghe Công Tôn Thấp Bằng nói:

"Thấp Bằng cùng... cùng Ung Vu cũng không có qua lại thân cận... Chỉ là nghe nói một ít về thân thế Ung Vu, cho nên..."

"Cho nên thương hại hắn mà thôi chứ gì?"

Công Tôn Thấp Bằng nói còn chưa xong, Tề hầu đã nói tiếp. Thân thế Dịch Nha, kỳ thực Tề Hầu đời trước cũng đã nghe qua.

Dịch Nha thông minh lanh lợi căn bản chưa từng thay đổi, chỉ là đời này tâm tư Tề Hầu tám phần đã đặt trên người Công tử Củ. Hơn nữa hắn cố ý xem nhẹ Dịch Nha, ngoại trừ tự mình đốc xúc Dịch Nha làm cơm cho Công tử Củ, cũng không có nói nhiều cùng Dịch Nha. Cho nên Dịch Nha căn bản không có thời gian nói về thân thế với Tề Hầu, dù chỉ một câu.

Thế nhưng Tề Hầu từng trải qua một đời, hắn tự nhiên biết thân thế của Dịch Nha. Đời trước cũng là bởi vì Tề Hầu thích ăn những món ăn do Dịch Nha làm, hơn nữa Dịch Nha biết ăn nói, đã kể rõ thân thế của chính mình khá là đáng thương. Cho nên Tề hầu liền để hắn vào Tề cung, làm một thiện phu.

Dịch Nha có năng lực, tay nghề lại xuất sắc, rất nhanh một đường thăng cấp, từ thiện phu đến quan, cuối cùng thăng cấp trở thành Thượng khanh đại phu, chỉ thiếu chút thành Tướng quốc.

Tề Hầu lạnh lùng nghĩ.

Hết thảy đều không thay đổi. Dịch Nha vẫn thông minh như vậy. Phía ta không thể lay động, liền tìm một người dễ mềm lòng như Thấp Bằng.

Thấp Bằng vừa vặn phụng mệnh đánh lui người Bạch Dịch, vừa nhắc tới thì Dịch Nha còn có thể cùng Công Tôn Thấp Bằng tạo quan hệ, phảng phất so với leo lên từ chỗ Tề hầu càng có thể dễ hơn một ít.

Tề Hầu không dự định mang theo Dịch Nha. Hắn đị trước khi bọn họ đi, tìm lý do tùy tiện xử tử Dịch Nha cũng không sao. Thế nhưng lý do này cũng phải tìm cho tốt. Dịch Nha mặc dù là con vợ lẽ, thế nhưng hắn là cháu trai Ung Lẫm. Ung Lẫm lại là Thượng đại phu, là người có ân với Tề Hầu. Tề Hầu không lý do trực tiếp xử tử cháu trai Ung thị, việc này để người biết, tất nhiên sẽ dẫn đến dư luận không tốt.

Tề Hầu tạm thời không nghĩ tới xử tử Dịch Nha, cũng không muốn mang Dịch Nha đi, thế nhưng đồng thời cũng không muốn hủy mặt mũi Công Tôn Thấp Bằng, vì vậy híp mắt tựa hồ suy nghĩ một biện pháp tốt.

Tề Hầu đột nhiên nở nụ cười, nói:

"Như vầy đi Thấp Bằng."

Công Tôn Thấp Bằng lập tức nói:

"Vâng, Thấp Bằng nghe."

Tề Hầu cười khá là thâm ý, nói:

"Ngươi đi hỏi Nhị ca của Cô xem. Nếu như Nhị ca nói muốn mang theo Dịch Nha, vậy liền mang Dịch Nha đi. Nếu như Nhị ca nói không muốn mang theo Dịch Nha, vậy thì không mang theo Dịch Nha."

Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe, có chút bối rối.

Lời này là có ý gì? Tề Hầu không ra quyết định, trái lại để Công tử Củ ra quyết định?

Tề Hầu đã định liệu trước. Dựa theo tính cách thận trọng của Công tử Củ, làm sao có khả năng tự mình ra quyết định, tất nhiên muốn nghe theo Quân thượng an bài. Như vậy Công Tôn Thấp Bằng sẽ bị đẩy trở về. Hắn cũng là người hiểu rõ lý lẽ, khẳng định sẽ không trở lại tự chuốc nhục nhã.

Tề Hầu nghĩ rất tốt. Công Tôn Thấp Bằng cũng mơ hồ cảm thấy được Tề Hầu không có ý mang theo Dịch Nha. Thế nhưng nếu hắn đã đáp ứng Dịch Nha, thì muốn nỗ lực đến cùng. Vì vậy hắn cung kính bái Tề Hầu, liền lui ra ngoài, chuẩn bị đi đến tìm Công tử Củ thử vận may.

Công Tôn Thấp Bằng từ phòng Tề Hầu lui ra, đã không thấy thiếu niên kia ở bên ngoài. Bất quá Công Tôn Thấp Bằng chưa đi vài bước liền thấy thiếu niên kia, đồng thời còn có người khiến hắn bôn ba làm phiền chủ nhân, Dịch Nha.

Lương Ngũ cùng Dịch Nha đứng chung một chỗ. Lương Ngũ một mặt kiêu căng, không biết đang nói cái gì, đem khai đồng của Dịch Nha đang bưng đánh rớt.

"Loảng xoảng"

Khai đồng rơi xuống, tất cả những thứ bên trong đều bị văng ra. Tất cả nước canh đều vừa vặn đổ lên người Dịch Nha.

Công Tôn Thấp Bằng mơ hồ nghe thấy giọng Lương Ngũ nói:

"Ngươi đúng là tiện nhân? Một bộ mặt hồ ly, dự định đi mê hoặc Quân thượng sao? Còn bày đặt đưa món ăn đến. Ta phi..."

Lương Ngũ còn chưa nói hết, Công Tôn Thấp Bằng đã tức giận cực kỳ lập tức cất bước đi đến, ngăn chặn ở giữa hai người.

Lương Ngũ nháy mắt sợ hết hồn. Dù sao Công Tôn Thấp Bằng thân hình cao lớn, thoạt nhìn rất có lực uy hiếp. Lương Ngũ không còn dám mắng, đá một cước vào cái đậu trên đất, ngay lập tức liền chạy.

Công Tôn Thấp Bằng vội vã nâng Dịch Nha, nói:

"Ngươi không có chuyện gì chứ?"

Dịch Nha cười cười, nói:

"Không có gì, chỉ là lãnh phí một bữa ăn, thật có chút tiếc nuối công sức."

Công Tôn Thấp Bằng phủi phủi những thứ dính trên người Dịch Nha, nói:

"Ngươi nhanh đi thay y phục khác. Ta gọi người đến thu dọn một chút."

Dịch Nha nói:

"Vậy liền làm phiền tướng quân."

Công Tôn Thấp Bằng lắc lắc đầu, nói:

"Không có phiền, đi đi."

Công Tôn Thấp Bằng nhìn Dịch Nha đi lúc này mới bừng tỉnh, nhanh chóng kêu tự nhân tới thu dọn

Nhìn trời, thấy canh giờ đã trễ, sợ là không thể đi tìm Công tử Củ, hôm nay đã quá muộn.

Ngô Củ đang ở trong phòng nghỉ ngơi, ăn bữa tối xong rồi, liền đang "thư giãn", chính là muốn Tử Thanh đi chuẩn bị nước nóng, phút chốc tắm rửa thay y phục xong liền trực tiếp đi ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio