Vô Củ

chương 54: minh ước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhị đương gia kia híp mắt nhìn nhìn, nói:

"Ha ha, thật đúng là đẹp!"

Ngô Củ có xúc động muốn mắng chửi đám thổ phỉ này có mắt hay không. Liền nghe Nhị đương gia phất tay nói:

"Cái gì mà làm sao đây? Bắt lại, hiếu kính đại ca! Mau mau!"

Hắn nói liền có hai tên từ phía sau lao tới, hung thần ác sát hướng về phía bọn họ. Tề Hầu nhanh đem Địch Nhi nhét vào trong lòng Ngô Củ, sau đó xông lên. Bảo kiếm phát ra một tiếng keng, liền thấy ánh hào quang lóe lên. Một tên thổ phỉ kêu to sợ hãi. Vũ khí trong tay hắn thế nhưng đã bị đánh bay. Nếu không phải hắn nhanh nhẹn, cánh tay cũng đã bị chém xuống. Một thổ phỉ khác cũng không phải đối thủ của Tề Hầu. Ngô Củ xem mà sững sờ. Tề Hầu võ nghệ cũng không tồi.

Nhưng mà dù Tề Hầu võ nghệ không tồi, nhưng mấy chục thổ phỉ số lượng cũng quá nhiều, hắn chỉ là có thể chống đỡ một lúc. Nhị đương gia phất tay nói:

"Lên lên lên, cùng nhau lên! Bắt cô nương xinh đẹp!"

Những thổ phỉ vây quanh đi lên, hơn nữa chung quanh đều là kỳ môn độn giáp, Ngô Củ cùng Tề Hầu căn bản không thể thoát. Mà thực buồn bực chính là những thổ phỉ thế nhưng biết kỳ môn độn giáp. Bọn họ trói gô Ngô Củ, Tề Hầu cùng Địch Nhi, mang theo ba người thuận lợi phá giải kỳ môn độn giáp, chậm rãi hướng lên trên núi.

Ngô Củ trong lòng buồn bực cực kỳ.

Thổ phỉ thoạt nhìn hữu dũng vô mưu, thế nhưng có thể phá giải kỳ môn độn giáp, chẳng lẽ đại ca bọn họ là thế ngoại cao nhân? Nếu có thể thu nạp cao nhân cũng là một chuyện may mắn!

Mọi người bị xô đẩy đi về phía trước. Lên núi ước chừng mất nửa canh giờ, Ngô Củ mệt đã không chịu nổi, lúc này mới tới sơn trại.

Tề Hầu làm một quốc quân, thế nhưng biến thành tù nhân của thổ phỉ. Nếu chuyện này truyền ra mặt mũi hắn còn đâu. Sắc mặt hắn đen lợi hại, cũng không chú ý chung quanh.

Mà Ngô Củ tiến vào sơn trại, tức khắc choáng váng, xem đến trợn mắt há hốc mồm, càng thêm hứng thú đối với đầu lĩnh này.

Sơn trại được bao bọc bởi thành cao làm bằng gỗ to rắn chắn, còn có hai cái vọng tháp, mà bốn phía là cây cỏ xanh rờn. Vừa đi vào cổng liền có thể nhìn thấy đồng ruộng. Không chỉ là lương thực, còn có rất nhiều hoa màu. Đúng là lúc lúa chín, đồng ruộng vàng óng, thu hoạch thoạt nhìn cũng không tệ lắm. Rất phồn vinh. Nhiều thổ phí cao lớn thô kệch đang thu hoạch trên đồng lúa. Thu hoạch xong còn chất đống gọn gàng ngăn nắp. Có thổ phỉ đang đập lúa, sau đó lúa được bỏ vào mấy cái bình lớn, rồi vận chuyển đến kho.

Lại đi tiếp một chút, thế nhưng còn có hồ nuôi cá. Nước hồ rất trong, có nhiều cá. Còn có khu nuôi dưỡng gia súc gia cầm, thoạt nhìn đặc biệt chuyên nghiệp.

Bọn họ đi đến một cái nhà lớn. Tuy rằng có chút đơn sơ, nhưng bên ngoài còn có người gác, phía trên có ghi "Tụ Nghĩa Đường". Chỗ đối diện có cái bảng lớn "Diễn Võ Trường", những thổ phỉ xếp hàng ở Diễn Võ Trường, đang thao luyện võ, thoạt nhìn chỉnh tề có tổ chức.

Ngô Củ giật mình khi bị xô đẩy đi vào trong. Đi vào mới phát hiện bên trong trống không, không có người. Nhị đương gia đẩy mạnh bọn họ tới, sau đó nói:

"Đi mời đại ca tới! Chúng ta bắt được mấy người không có mắt."

Tề Hầu vừa nghe, cảm thấy thổ phỉ là vũ nhục mình, lạnh giọng quát:

"Cô là đương kim Tề Hầu, không được vô lễ!"

Nhị đương gia bị khẩu khí Tề Hầu dọa, có điểm mông lung, bất quá thực mau cười sang sảng.

"Ha ha ha"

Cười ha hả xong, hắn nói:

"Lão tử mới mặc kệ ngươi là cái con khỉ gì. Lão tử mặc kệ có là Chu Thiên tử! Ha ha ha!"

Tề Hầu sắc mặt xanh mét, tức giận run run.

Liền ở ngay lúc này, vài thổ phỉ từ nội thất chạy ra tới, tựa hồ là đội danh dự, ngay sau đó một đám thổ phỉ vây quanh nhân vật "đại ca" đi ra.

Đại ca mặc một bộ xiêm y không tồi, thúc quan trên, eo có đeo ngọc đái. Tuy rằng xiêm y không có thể so sánh cùng Tề Hầu, nhưng cũng không đơn sơ. Nhóm thổ phỉ đều đứng chờ lệnh.

Đại ca vừa ra tới, Ngô Củ liền bị "kinh sợ". Mà Tề Hầu cũng không nói, thế nhưng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn "đại ca", mí mắt hắn giật một cái. Mà Địch Nhi lại không sợ hãi, có chút tò mò nhìn "đại ca" thổ phỉ.

Mọi người phản ứng kỳ quái nguyên do là đám thổ phỉ vây quanh một đứa bé chưa tới mười tuổi. Vóc người đứa bé khá cao, tuy mặc như người lớn, nhưng nhìn trái nhìn phải rõ ràng là một đứa bé. Ngọc quan nhỏ trên đầu, mặt tròn xoe, thân hình chưa nẩy nở, đôi mắt không lớn, nhưng sắc bén, môi có chút mỏng, chính là soái ca tương lai, hơn nữa vẻ mặt uy nghiêm.

Địch Nhi thật vất vả mới gặp được một người bạn "cùng trang lứa", đương nhiên cao hứng, nói:

"Ngươi...... Ngươi cũng bị bắt sao?"

"Đại ca" kia sửng sốt. Nhị đương gia vội vàng nói:

"Không được vô lễ! Đây là đại ca của chúng ta!"

"Đại ca" ngồi ở trên ghế, đánh giá bọn họ một chút, vẫn là cảm thấy Địch Nhi thú vị nhất. Dù sao bọn chúng cùng trang lứa, vì thế nó chỉ vào Địch Nhi, nói:

"Nó, chính là nó, lưu lại làm áp trại phu nhân đi!"

Nhị đương gia hoảng sợ, kinh ngạc nhìn đại ca chỉ vào đứa bé trai kia, mà không phải cô nương xinh đẹp, bất quá vẫn nói:

"Dạ!"

Tề Hầu bị tức điên. Đại ca lại nhìn bảo kiếm của Tề Hầu đã bị tịch thu, lập tức bậc dậy, chạy tới, sờ sờ bảo kiếm, nói:

"Đây là thứ tốt, lưu lại cắt lúa mạch."

Nhị đương gia lập tức lại nói:

"Dạ dạ, đại ca!"

Tề Hầu càng tức tới vẻ mặt xanh mét, bất quá hắn còn chưa có nói, liền nghe Công tử Củ nói:

"Bên ngoài có rừng cây dẻ, còn có kỳ môn độn giáp, chẳng lẽ là ngươi làm?"

Nhị đương gia nói:

"Cái gì mà ngươi, đây là đại ca!"

Đại ca lại trở về ghế ngồi, cười nói:

"Có quan hệ gì tới các ngươi, ta không nói cho các ngươi."

Ngô Củ cũng không tức giận, cười tủm tỉm nói:

"Ta nghĩ cũng không phải, ngươi nhỏ như vậy cũng chưa đến mười tuổi, sao có thể thiết kế ra loại kỳ môn độn giáp cao thâm này?"

Đại ca vừa nghe, lập tức nổi giận, nhảy đứng lên ghế, nói.

"Ngươi...... Ngươi xem thường ta. Ngươi biết cái gì. Kỳ môn độn giáp này chính là ta bố trí. Cây dẻ cũng là ta lệnh các huynh đệ trồng, không tin ngươi hỏi bọn họ đi!"

Nhị đương gia vội vàng nói:

"Phải phải phải, đều là đại ca chỉ dẫn."

Ngô Củ chỉ là dùng một phép khích tướng nho nhỏ, kết quả đứa bé kia liền không bình tĩnh. Ngô Củ lại cười nói:

"Ruộng lúa bên ngoài cùng những cây cối, hồ nước nuôi cá, khu nuôi gia súc cũng đều là chủ ý của ngươi?"

Đại ca vừa nghe, càng thêm đắc ý, cười tủm tỉm chắp tay sau lưng, rung chân đắc ý nói:

"Đúng như thế đó, thực sự khiến người kinh ngạc phải không?"

Đại ca không nghĩ tới, Ngô Củ cũng không hàm hồ, trực tiếp cười nói:

"Đích xác khiến người ta kinh ngạc, hơn nữa khiến người ta kính nể. Củ mới vừa rồi nói năng lỗ mãng, có thất lễ, thỉnh bao dung."

Đại ca có chút ngây người. Nó không nghĩ tới người này không nói chuyện như nó nghĩ. Nó còn cho rằng người này sẽ nói linh tinh, rốt cuộc là mèo khen mèo dài đuôi.

Ngô Củ nói lời thật lòng. Ở niên đại này làm ruộng cũng không có kỹ thuật, mà trước mắt là đứa bé có mấy tuổi. Nó không chỉ có thể làm đại ca một đám thổ phỉ, lại còn có thể chỉ huy thổ phỉ làm ruộng nuôi trồng. Nơi này lương thực đừng nói là nuôi sống người trong sơn trại, nói khoa trương một chút, là nuôi sống một cái tiểu ấp cũng dư dả, phi thường giàu có. Hơn nữa cá thịt nhiều lại mập mạp, thổ phỉ cũng huấn luyện gọn gàng ngăn nắp. Vừa rồi xuống núi còn có hàng ngũ bố trận, nếu cho bọn họ mặc giáp, cũng hoàn mỹ không kém Hổ Bí Quân.

Ngô Củ lại cười nói:

"Nếu Củ không có đoán sai, mới vừa rồi mấy huynh đệ xuống núi không phải đi cướp của, mà là cho rằng kỳ môn độn giáp bắt được thú hoang phải không?"

Ngô Củ nói như vậy, đại ca có chút phát ngốc. Nhị đương gia trực tiếp ngốc, kinh ngạc cảm thán nói:

"Ai nha, đại ca, mỹ nhân này nói như thần, làm sao mà biết được vậy?"

Đại ca bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Nhị đương gia, rồi dùng giọng ông cụ non nói:

"Ngươi thật sự thú vị. Làm sao biết được?"

Ngô Củ cười nói:

"Chỉ là bởi vì biểu hiện của các vị huynh đệ khi thấy bọn ta. Bọn họ cũng không có thật sự đả thương người. Hơn nữa tiến vào quý trại lại phát hiện quý trại lương thực phong phú, gia cầm gia súc cùng thuỷ sản cũng đầy đủ. Nói trắng ra, nếu không phải bị buộc bất đắc dĩ, ai sẽ vào rừng làm cướp chứ. Sao lại đem đầu treo ở đai lưng mà sống? Cuộc sống dồi dào ai sẽ đi hành động thiếu đạo đức chứ?"

Đại ca vừa nghe, không khỏi cười một tiếng, nói:

"Ngươi nói rất đúng, ta thích nghe!"

Nhị đương gia vừa nghe, hơi có chút cảm khái.

Dưới chân núi có kỳ môn độn giáp, thật sự không phải dùng cướp của. Cánh rừng cây dẻ chính là trận kỳ môn độn giáp để các huynh đệ bắt thú rừng. Mấy con thú hoang chạy vào trận pháp thì đầu óc choáng váng, bị vây ở bên trong, căn bản không chạy thoát. Các huynh đệ đúng hạn xuống núi nhìn trận pháp liền biết có con mồi, tính toán bắt đem về. Nào biết không phải thú rừng, mà là mấy người nhìn thực giàu có.

Đại ca cùng Ngô Củ trò chuyện với nhau thật vui. Nó tựa hồ đặc biệt vừa ý Ngô Củ, cũng đặc biệt vừa ý Địch Nhi, đương nhiên cũng đặc biệt vừa ý bảo kiếm của Tề Hầu.......

Vì thế nó phân phó các huynh đệ mở tiệc, lấy ra rượu ngon và thịt cá chiêu đãi bọn họ, muốn tiếp tục cùng Ngô Củ nói chuyện phiếm.

Mọi người vào tiệc, đại ca lại giống đứa trẻ, nhưng tính cách không giống Địch Nhi mềm như bông. Tính cách hai đứa bất đồng. Đại ca giỏi giang cực kỳ, lại trước sau tràn ngập tính trẻ con, đáng yêu nói không nên lời.

Nó nói mình ở trong núi kỳ thật cũng không phải làm thổ phỉ, cũng không phải con thổ phỉ.

Đại ca là người Vệ quốc, cách nơi này rất xa. Nó vốn không cha không mẹ, ở Vệ quốc sinh sống. Từ nhỏ nó đã rất thông minh, bởi vì gian khổ, cũng không ai chiếu cố, cho nên sớm đã tự lập. Từ nhỏ liền bắt đầu đi làm việc cho người ta kiếm ăn.

Nó cũng học được một đống tay nghề, dùng tay nghề không cần động đao kiếm, cũng không phải sinh sự, lại phi thường hữu dụng, đi làm ruộng nuôi gia súc.

Nó nuôi gia súc chắc nịch, có thể bán giá tốt, làm đồng tựa như rất có kỹ thuật. Khi ruộng người khác không thu hoạch được, ruộng của nó lại thu đều đều. Dần dần tên tuổi vang dội, có rất nhiều người mời nó trồng trọt chăn nuôi.

Có một người giàu có tìm được đại ca nhờ nó nuôi trâu. Sau đó người giàu có muốn rời Vệ quốc đến Tề quốc sống, nên cho nó rất nhiều tiền dẫn trâu tới Tề quốc.

Đại ca phụ trách xua trâu, không nghĩ tới vào núi lại gặp một đám thổ phỉ. Lúc ấy "đại vương" thổ phỉ chính là Nhị đương gia hiện tại.

Khi đó thổ phỉ cũng không giống hiện giờ có tổ chức, mà chỉ là một đám hung hãn. Bắt được đại ca, thấy nó là trẻ con liền cảm thấy vô dụng, muốn giết sau đó làm thịt trâu ăn. Bất quá đại ca lại lâm nguy không sợ, một chút cũng không giống như là trẻ con. Ngược lại bình tĩnh lợi hại, nó mắng những thổ phỉ không biết xấu hổ, nói bọn họ có tay có chân không tự mình làm ăn, ngược lại đoạt của người khác.

Nhị đương gia tất nhiên không vừa ý, bị chọc giận, liền bỏ nó ở trên núi trụi lủi làm ruộng, nói nó làm không được liền chém đầu.

Kết quả không nghĩ tới chính là thật sự trồng được, hơn nữa thu hoạch phi thường tốt. Sau đó đại ca lại dạy bọn họ trồng trọt, nuôi gà, nuôi cá, lại còn có kỳ môn độn giáp. Nhị đương gia không biết kỳ môn độn giáp là cái gì, nhưng mà có thể bắt giữ một đống thú rừng, tóm lại các loại tốt. Cuộc sống thổ phỉ liền thay đổi, không cần đi cướp của.

Sau này Nhị đương gia dứt khoát "thoái vị", mọi người cũng đồng ý để một đứa bé vô cùng kì diệu làm đại ca. Đại ca có điều cấm kị chính là không cho bọn họ đi cướp của giết người.

Ngô Củ nghe, cảm thấy thực thần kỳ. Đại ca này cũng quá lợi hại, còn nhỏ đã có gan, có mưu, hơn nữa tay nghề xuất chúng. Ngô Củ cười nói:

"Xin hỏi đại danh của đại ca là gì?"

Đại ca có chút ngạo kiều nói:

"Ngươi còn chưa nói tên, ta mới không nói."

Ngô Củ vội vàng nói:

"Củ thất lễ, Củ thất lễ. Bất tài họ Khương, Lữ thị, tên Củ, đây là gia đệ... Tiểu Bạch."

Ngô Củ lần đầu tiên nói tên Tề Hầu, cảm thấy có chút bán manh. Bất quá Tiểu Bạch cũng không phải là ý đáng yêu, mà là biểu thị khiêm tốn.

Đại ca chỉ vào Địch Nhi, nói:

"Nó gọi là gì?"

Địch Nhi đang ôm một cái đậu uống nước, suýt nữa che khuất hết mặt, nói:

"Ta là Địch Nhi."

"Đại danh đâu? Ngươi không có đại danh sao?"

Tiểu Địch Nhi có chút kỳ quái, chớp chớp mắt. Mọi người đều kêu nó là Địch Nhi. Địch Nhi cũng không biết mình có đại danh là gì. Ngô Củ cũng không nghĩ quá nhiều, dù gì hiện tại Tề Hầu hẳn là chưa quen biết Tân Tư Vô. Vì thế cười nói:

"Đây là nghĩa tử của ta, Tân thị, đại danh Tư Vô."

"Khụ! Khụ khụ khụ khụ khụ...... Khụ."

Tề Hầu nghe bọn họ nói thân thiện, trong lòng không phải thực sảng khoái. Tiểu tặc này vẻ mặt cao ngạo, còn muốn dùng bảo kiếm của hắn cắt lúa. Tề Hầu có thể không tức giận sao. Tề Hầu đang uống nước, nghe được đại danh của Địch Nhi, đã bị sặc. Trong nháy mắt một khuôn mặt bị nghẹn đỏ, hắn dùng sức ho khan.

Ngô Củ không biết Tề Hầu là trọng sinh. Tề Hầu thật sự biết Tân Tư Vô là ai. Hai mươi năm sau chính là đại thần cương trực công chính, mỗi lần nói chuyện đều làm Tề Hầu tức khí thổi râu trừng mắt, nhưng lại không đành lòng giết Tân Tư Vô, còn phong làm Đại Tư Lý, chưởng quản hình pháp thiên hạ. Hắn chưa từng ra một quyết định sai lầm nào.

Tề Hầu trừng mắt nhìn gương mặt "ngây ngô" còn "mủm mỉm" của Địch Nhi, cũng không dám tưởng tượng, nó thế nhưng là Tân Tư Vô.

Đại ca sau khi nghe xong bọn họ báo đại danh, lúc này mới nói:

"Ta họ Cơ, Ninh thị, đại danh một chữ Thích."

"Phốc!"

Đại ca mới vừa nói xong, thật vất vả hết ho khan, Tề Hầu trong nháy mắt thiếu chút nữa đem nước từ trong lỗ mũi phun ra. Thật là một chút cũng không khoa trương, bởi vì hắn vừa mới lĩnh giáo Tân Tư Vô phiên bản tròn vo ngốc ngốc, hiện tại thế nhưng lại nghe được một tên quen thuộc.

Ninh Thích là một trong năm người tài kiệt xuất phò tá hắn. Có thể nói Ninh Thích là một quỷ tài, là Đại Tư Điền, Thượng Khanh đại phu nòng cốt của Tề quốc, là người phát triển chăn nuôi trồng trọt sớm nhất trong lịch sử.

Ninh Thích thực ghét bỏ nhìn Tề Hầu phun nước. Đâu chỉ là Tề Hầu kinh ngạc, Ngô Củ cũng thực kinh ngạc. Đứa bé trước mắt này thế nhưng là Ninh Thích, thủy tổ của ngành nông nghiệp. Vừa rồi nghe thân thế Ninh Thích liền có chút ẩn ẩn cảm thấy giống.

Chuyện xưa của Ninh Thích, Ngô Củ khi còn nhỏ đã nghe mẹ mình kể, lúc ấy còn có một bài đồng dao.

Thương lang chi thủy, bạch thạch lạn,

Trung hữu lý ngư trường xích bán.

Sinh bất phùng Nghiêu dữ Thuấn thiện,

Đoản hạt đan y tài chí cán.

Tùng hôn phạn ngưu chí dạ bán.

Trường dạ man man, hà thời đán.

(Bờ sông Thương Lang đá trắng nhiều.

Cá chép trong sông dài nửa thước.

Thái bình Nghiêu Thuấn không thể gặp.

Áo cộc che thân bậc hiền tài.

Chăn trâu ăn từ sáng đến tối đêm.

Đêm dài man man khi nào sáng!)

Bài đồng dao miêu tả Ninh Thích vất vả, sinh không gặp thời. Thời trẻ cũng không được như ý, sau đó lại gặp Tề Hoàn Công. Tề Hoàn Công ở trong đình đốt lửa nghênh đón Ninh Thích, bái hắn làm Thượng đại phu.

Điển cố cốt đuốc cầu hiền cũng xuất phát từ đây. Lúc ấy, ở trong đình lửa lớn, lửa lớn rực trời lấy kỳ tôn kính, so với ngày sau trúc đài bái không sai biệt lắm.

Ngô Củ không nghĩ tới mình gặp được Ninh Thích khi còn nhỏ. Trách không được tuổi nhỏ thế nhưng lại có thể trấn trụ thổ phỉ, còn xử lý gọn gàng ngăn nắp sơn trại, quả nhiên là thiên tài.

Ninh Thích thấy Ngô Củ ngây ngốc, nói:

"Ngươi biết ta sao?"

Ngô Củ vội vàng cười nói:

"Không quen biết, nhưng thập phần bội phục."

Ninh Thích tự hào cười nói:

"Rất nhiều người cũng đều bội phục ta."

Tề Hầu nheo mắt. Hắn thật không biết Ninh Thích khi còn nhỏ tính cách như vậy, tràn ngập dáng vẻ ông cụ non, còn có nồng đậm tính trẻ con.

Ngô Củ lại nói:

"Các ngươi ở trên núi làm cướp, kỳ thật không bằng cùng chúng ta xuống núi."

Tề Hầu nhìn thoáng qua Công tử Củ, nhưng không có ngăn cản. Ninh Thích chính là nhân tài, năm đó hắn gặp được Ninh Thích quá muộn. Ninh Thích rất có tài hoa, hiện giờ gặp được sớm như thế, đối với Tề quốc sẽ có trợ giúp rất lớn.

Ninh Thích nói:

"Nhà ngươi rất có tiền sao? Có thể nuôi sống ta và mấy huynh đệ?"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Củ trong túi không có tiền. Bất quá đệ đệ ta có rất nhiều núi vàng núi bạc."

Ninh Thích nhìn thoáng qua Tề Hầu, lại nói:

"Điều này cũng đúng, kiếm cắt lúa của hắn thật ra rất đẹp."

Tề Hầu trên trán nổi gân xanh, còn giật giật. Kia không phải là kiếm cắt lúa, mà là bảo kiếm tùy thân.

Ninh Thích lại nói:

"Vậy đi theo ngươi có cái gì tốt?"

Ngô Củ cười nói:

"Địch Nhi nhà ta cùng trang lứa với ngươi, vừa lúc có thể cùng nhau chơi."

Ngô Củ liền tung ra chiêu, so với Tần Quỳnh đánh còn chuẩn hơn. Ninh Thích trên mặt nhất thời hiện ra nóng lòng muốn thử.

Địch Nhi khó gặp được bạn cùng lứa, lập tức mềm mại ngọt ngào nói:

"Hay hay hay, Địch Nhi có thể cùng Ninh ca ca chơi."

Ninh Thích ho khan một tiếng, rất cao ngạo nói:

"Ta không thích dỗ dành trẻ con."

Địch Nhi vừa nghe, có chút mất mát, bất quá vẫn là thành thật ngồi.

Ngô Củ tiếp tục nói:

"Ngươi tài hoa như thế, chỉ dẫn dắt một ít huynh đệ làm ruộng, không đủ để lưu danh hậu thế, cũng không ai có thể nhớ kỹ Ninh Thích là người nào. Cùng chúng ta trở về sẽ lưu danh thiên cổ, giống một đại nhân vật, có kỳ vọng không?"

Ngô Củ lần này đánh vừa chuẩn vừa vang. Tề Hầu lại liếc mắt nhìn một cái, trong mắt có chút hồ nghi.

Miệng lưỡi ngọt như vậy sao không thấy vỗ mông ngựa Cô. Tóm được một đứa trẻ thì dùng sức vỗ vỗ!

Ninh Thích tuy rằng có đại tài, bất quá vẫn là đứa nhỏ, vừa nghe Công tử Củ khích lệ mình, nó lập tức đầu óc choáng váng, khóe miệng cong lên, hừ hừ một tiếng, nói:

"Hình như là như vậy?"

Ngô Củ cười nói:

"Đương nhiên là như vậy rồi. Hơn nữa còn giúp một đám huynh đệ đây. Bọn họ dáng người to lớn, vừa lúc kiến công lập nghiệp, từ nay về sau là anh hùng, mà không phải thổ phỉ."

Nhị đương gia vừa nghe, cũng nóng lòng muốn thử, nhìn Ninh Thích, thúc giục nói:

"Đại ca, đại ca."

Ninh Thích vẫn còn có suy nghĩ, nói:

"Ta sao biết các ngươi có phải thiệt tình hay không. Vạn nhất ghi hận trong lòng, lừa chúng ta xuống núi rồi bắt chúng ta thì sao?"

Ngô Củ cười nói:

"Cũng rất dễ làm."

Ninh Thích nói:

"Ngươi nói."

Ngô Củ cười nhìn thoáng qua Tề Hầu. Tề Hầu vẫn luôn đặt mình trong ngoài suy xét, nghe bọn họ ngươi tới ta đi, lúc này nhìn đến Công tử Củ cười tủm tỉm liếc mắt một cái. "Sắc mặt" kia không nói chơi. Đôi mắt cười, mặt giống như gió xuân tháng ba, ôn nhu lại đa tình. Nhưng mà Tề Hầu nhìn thoáng qua liền cảm thấy gió xuân này lúc ấm lúc lạnh, mang theo cảm giác làm phía sau lưng tê dại.

Nhưng nghe Ngô Củ nói:

"Hai nước liên minh tất có minh ước. Hôm nay không bằng để cho đệ đệ ta lưu lại minh thư. Hai người cùng cắt máu ăn thề, kính báo thiên địa, nếu vi phạm ắt bị phỉ nhổ."

Tề Hầu tuy rằng cảm thấy đây là biện pháp tốt. Nhưng mà hắn thật sự không nghĩ tới mình sống lại lập minh ước đầu tiên là cùng một đứa bé.

Nhị đương gia cùng mấy thổ phỉ không biết chữ, nhưng Ninh Thích thì khác. Ninh Thích tuy rằng gia cảnh nghèo khó, nhưng phi thường hiếu học, chẳng những biết chữ, lại còn đọc bách gia thư, hiểu được kỳ môn độn giáp cùng binh pháp.

Ninh Thích lập tức vỗ cái bàn, nói người mang tới da dê, rồi cùng Tề Hầu định ra minh ước. Sau đó hai người đều cắt máu ăn thề, đem máu ấn trên da dê.

Địch Nhi nhìn bọn họ lấy máu, sợ tới mức chui vào trong lòng ngực Ngô Củ trốn. Nó đem đầu vùi ở trong lòng ngực nghĩa phụ không ra. Ninh Thích dù sao cũng là tâm tính trẻ con, nhìn thấy Địch Nhi sợ hãi, lập tức "ha ha" cười rộ lên. Nó cũng không băng bó tay, liền giơ cánh tay một hai phải cho Địch Nhi xem. Khiến cho Địch Nhi suýt nữa khóc thét, mếu máo nói.

"Ninh ca ca xấu."

Tề Hầu cũng không biết Địch Nhi yếu đuối như vậy, ngày sau như thế nào thành Đại Tư Lý lãnh khốc uy nghiêm.

Minh ước đã định, việc này không nên chậm trễ, mọi người liền chuẩn bị cùng Tề Hầu và Công tử Củ xuống núi.

Ngô Củ hỏi thăm Ninh Thích biết được ngoài bắt được Tề Hầu cùng mình, những người khác không có bị bắt. Dù sao Tào Mạt cũng tinh thông kỳ môn độn giáp, cho nên hẳn là không có bị mê hoặc.

Ninh Thích chuẩn bị một chút, mang theo Nhị đương gia cùng một ít huynh xuống núi trước. Bọn họ sẽ cùng về Lâm Tri Thành. Trong trại còn có rất nhiều hoa màu chưa thu hoạch cùng gia súc gia cầm. Dù bọn họ về sau không ở trên núi, cũng phải đem mấy thứ này mang đi, nếu không rất lãng phí, cho nên lưu lại một ít huynh đệ xử lý và đi theo sau.

Nhị đương gia nếu xuống núi, liền không gọi Nhị đương gia. Bất quá hắn không có tên, bởi vì lớn lên lưng hùm vai gấu cho nên được gọi là Hổ Tử.

Mọi người hộ tống Tề Hầu cùng Công tử Củ xuống núi. Ngô Củ ôm Địch Nhi. Ninh Thích luôn trêu chọc Địch Nhi, phảng phất đặc biệt thích nhìn Địch Nhi khóc. Bên này bẻ một cái nhánh cây tới chọc chọc mông nhỏ Địch Nhi, bên kia bắt con sâu lông đưa tới. Địch Nhi sợ tới mức ôm nghĩa phụ không buông tay.

Tề Hầu lại đau đầu. Một đứa bé thì thôi, với lại Địch Nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa cũng chưa bao giờ khóc. Nhưng hiện tại hay rồi, thêm một đứa "thích quậy phá" Ninh Thích. Địch Nhi nhìn thấy Ninh Thích liền không dừng khóc, một bộ ủy khuất. Tề Hầu cũng không biết lớn lên ổn trọng Ninh Thích khi còn nhỏ lại bướng bỉnh như vậy.

Mọi người xuống núi, xa xa đã thấy một đội Hổ Bí Quân. Tào Mạt cưỡi ngựa, đang ở chỉ huy mọi người phá trận. Thiệu Hốt là người thứ nhất thấy được bọn họ, hô to:

"Công tử! Là công tử!"

Hắn kêu, mọi người đều xông lên, nhanh chóng hướng bên này chạy đến. Nhìn thấy bên cạnh Tề Hầu cùng Công tử Củ còn có người, lập tức rút ra kiếm, đều là bộ dạng đề phòng.

Ngô Củ vội vàng ngăn lại nói:

"Chớ có động thủ."

Thiệu Hốt vội vàng xông lên, xem xét nói:

"Công tử, ngài không có việc gì chứ?"

Công Tôn Thấp Bằng cũng xông lên, thấy tay Tề Hầu bọc vải bố, còn có chút thấm máu, kinh ngạc nói:

"Quân thượng bị thương, y quan! Y quan mau tới!"

Tề Hầu xua xua tay, nói:

"Không có gì."

Tề Hầu không muốn nói rằng mình mới vừa cùng một đứa nhỏ cắt máu ăn thề, cho nên tay mới bị thương.

Mọi người không biết chuyện là như thế nào, nhưng đều cảm thấy đặc biệt kỳ quái. Bởi vì trừ Tề Hầu, đứa bé kia tay cũng bị thương. Hơn nữa càng làm cho mọi người thấy kỳ quái chính là bảo kiếm của Tề Hầu thế nhưng ở trên lưng đứa bé kia.

Bảo kiếm hận không thể chọc trên mặt đất. Theo bước nhảy nhót tung tăng đi tới của đứa bé, bảo kiếm cũng nhảy nhót như điên. Mọi người nhìn hoa mắt, nhưng thật sự không dám hỏi.

Thực mau đã lên xe, bởi vì đã là ban đêm, lại có Công chúa, mọi người không thể lên đường, liền theo chỉ dẫn của Ninh Thích tìm một khu đất rộng rãi hạ trại, nghỉ ngơi một đêm. Sáng sớm ngày thứ hai liền nhanh chóng xuất phát, tăng tốc độ hành trình hướng về Lâm Tri Thành.

Những binh lính trong đội ngũ đã đi trước báo tin.

Dựa theo kế hoạch ban đầu đã chậm gần ba ngày mới tới Lâm Tri Thành.

Công tử Vô Khuy tự mình ra cửa thành nghênh đón, phía sau là Công tử Chiêu.

Đoàn xe xa xa đi đến, cũng đã có người thông báo. Âm thanh truyền đến Lâm Tri Thành.

Công tử Vô Khuy một thân bạch sam, vừa khí thế lại có vẻ sang quý, hướng về phía đoàn xe chắp tay nói:

"Vô Khuy bái kiến Quân phụ, bái kiến Công chúa."

Xe ngựa của Vương cơ đi sau xe của Tề Hầu. Vương cơ vén mành, hiếu kỳ liếc mắt nhìn. Nàng chưa từng thấy Công tử Vô Khuy, chỉ là nghe người khác nói.

Chu thiên tử muốn gả Vương cơ cho Công tử Vô Khuy, tất nhiên là mọi cách nói tốt. Nói Công tử Vô Khuy tuổi còn trẻ đã có chiến tích, ở Tề quốc cũng có địa vị vô cùng quan trọng, hơn nữa là một nhân tài, phong lưu phóng khoáng, tài hoa hơn người. Tề Hầu vẫn chưa có chính phu nhân, Công tử Vô Khuy chỉ là thứ tử, nhưng bởi vì là con trai lớn nhất cũng có hi vọng được phong làm Thái tử. Vương cơ gả cho Công tử Vô Khuy nói không chừng sau này chính là quốc mẫu, vân vân...

Vương cơ bị thuyết phục, rốt cục chịu gả tới Tề quốc.

Thế nhưng đi đến Lỗ quốc, ngày ngày nghe Khánh Phủ nói xấu Công tử Vô Khuy. Hắn nói Công tử Vô Khuy là người giả dối, hơn nữa tính cách kiêu ngạo, không biết săn sóc. Còn nói Vệ cơ cũng không được sủng ái. Nếu có sắc phong chính phu nhân, đó cũng là Trịnh cơ có khả năng lớn một chút.

Vương cơ nghe như thế lại cảm thấy Công tử Vô Khuy không xong. Thế nhưng đã đến nước này, lại không thể không lấy.

Vương cơ nghe phía bên ngoài là Công tử Vô Khuy, không khỏi vén mành nhìn một chút, xem Công tử Vô Khuy đến cùng là người ra sao.

Cứ như vậy vén mành lên, nàng không nghĩ tới không thấy được gì. Phía trước có xe ngựa chắn, nên cái gì cũng không thấy rõ. Chỉ có thể nhìn thấy một vạc áo màu trắng, còn có một đứa bé khoảng mười tuổi, vẫn luôn trốn ở phía sau vạt áo màu trắng, nhìn có chút sợ sệt.

Công tử Vô Khuy tới đón Tề Hầu cùng Công chúa Đại Chu. Tề Hầu không có xuống xe, dù sao đi đường gấp rút đã mệt nhọc lợi hại. Hắn khoát tay áo một cái, dặn dò.

"Vào thành, trực tiếp hồi cung."

Công tử Vô Khuy lập tức chắp tay nói:

"Dạ."

Hắn nói, xoay người lại vẫy tay nói:

"Đi, vào thành."

Công tử Vô Khuy ra lệnh một tiếng, đội xe lại bắt đầu chậm rãi đi về phía trước. Hắn cũng quay người đi mấy bước, vươn mình nhảy lên một con ngựa cao lớn, lập tức có binh lính đem Công tử Chiêu ôm lên. Công tử Vô Khuy đem Công tử Chiêu thả ở trước người, lúc này mới ruổi ngựa đi theo đoàn xe.

Thấy xe chuyển động, Vương cơ càng hướng ra bên ngoài nhìn. Liền thấy một nam tử mặc y phục trắng ngồi trên ngựa. Thân thể thẳng tắp, khuôn mặt không tầm thường, hơn nữa tương đối kinh diễm, phía trước ngồi một đứa bé.

Vương cơ vừa nhìn, biết đây là Công tử Vô Khuy. Nàng không ngờ rằng Công tử Vô Khuy nho nhã tuấn tú như vậy, vừa nhìn đôi mắt suýt nữa rút không ra.

Tự nhân bên cạnh Vương cơ liền hô hai tiếng:

"Công chúa? Công chúa!"

Vương cơ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, sợ hết hồn.

Công tử Vô Khuy cũng không nhìn thấy Vương cơ, mà là ruổi ngựa tiến về phía trước, đi ở trước mở đường.

Ngô Củ một đường mệt nhọc lợi hại. May mà đặc sứ này từ khi tiến vào Lâm Truy thành cũng không còn việc gì. Chuyện còn lại của Tề Hầu cùng Công tử Vô Khuy.

Đoàn xe rất mau đã vào cung.

Ngô Củ xuống xe, ôm Địch Nhi, còn muốn sắp xếp chỗ ở cho Ninh Thích. Bởi vì Ninh Thích thích chơi cùng Địch Nhi, miệng nói không thích dỗ dành trẻ con, thế nhưng đuổi theo chơi cũng là nó. Cho nên sắp xếp gian phòng bên cạnh phòng Ngô Củ cho nó ở. Ninh Thích cũng không kén chọn vị trí, có chỗ ở là được. Hơn nữa chỗ này so với sơn trại xa hoa gấp nhiều lần, Ninh Thích đã choáng váng.

Đâu chỉ là Ninh Thích choáng váng. Lần đầu tiến vào Tề cung, tiểu Địch Nhi cũng choáng váng. Nó giật mình cắn ngón tay của chính mình. Ninh Thích liền nói:

"Ngươi thật dốt nát, không có kiến thức!"

Tiểu Địch Nhi chưa từng thấy, cho nên liền thụ giáo gật gật đầu, đặc biệt thành khẩn. Làm cho Ninh Thích bắt nạt người, lại không có bất kỳ thành tựu gì, thực sự không cao hứng.

Ngô Củ muốn nghỉ ngơi. Hành trình vì Vương cơ mà trễ mấy ngày, mỗi ngày xóc nảy, đừng nói Ngô Củ, Tề Hầu cũng có chút không chịu nổi. Ngô Củ vội vã dùng bữa, trực tiếp nằm vật xuống ngủ một hồi. Bất quá không ngủ bao lâu, liền nghe phía ngoài có âm thanh hỗn độn. Không biết tình huống thế nào, tự nhân cùng cung nữ chạy tới chạy lui, phi thường vội vàng.

Ngô Củ nghĩ thầm có thể là bởi vì nghênh tiếp Công chúa cho nên mới vội vàng như thế. Tuy rằng có thể lý giải, thế nhưng gian phòng không cách âm, một chốc "ầm ầm", một chốc liền "bịch bịch", Ngô Củ cũng không ngủ được.

Ngô Củ đứng lên, muốn tìm Tử Thanh lấy chút nước nóng pha trà uống. Kết quả tìm một vòng không gặp Tử Thanh. Một tự nhân nói:

"Tử Thanh mang theo hai tiểu thiếu gia đi ngự hoa viên chơi. Vì cho là Công tử còn muốn nghỉ ngơi, một hồi mới có thể dậy."

Ngô Củ gật gật đầu, liền dự định cũng đi ngự hoa viên nhìn. Đi tới ngự hoa viên, liền phát hiện trong vườn hoa thật náo nhiệt. Tiểu Địch Nhi ngồi xổm ở bờ hồ chơi nước. Tay nhỏ làm ra một cái lại một cái gợn sóng. Bên cạnh ngồi xổm một đứa hơi lớn hơn một chút, nhìn kỹ là Công tử Chiêu.

Công tử Chiêu tựa hồ cùng tiểu Địch Nhi đặc biệt hợp ý. Hai đứa đồng thời ngồi chồm hỗm khuấy nước, vạt áo cũng ướt.

Ninh Thích đứng ở một bên, bộ dạng ông cụ non, một tay chống eo, còn hướng trong nước vứt cục đá. Nước bắn tung tóe làm mặt Địch Nhi cùng Công tử Chiêu đầy nước.

Công tử Vô Khuy cũng ở bên cạnh, nhìn bọn nhỏ chơi đùa. Hắn chỉ là đứng ở một bên nhìn, dù sao đám con nít bên bờ nước chơi có chút nguy hiểm, không cẩn thận ngã xuống liền nguy rồi.

Tử Thanh cũng ở một bên trong coi, nhìn thấy Công tử Củ đến, nói:

"Công tử."

Công tử Vô Khuy chắp tay nói:

"Nhị bá."

Công tử Chiêu nghe được ca ca nói, mới quay đầu nhìn, cũng ra dáng cung tay nói:

"Bá bá."

Tiểu Địch Nhi nhìn thấy Ngô Củ, lập tức chạy tới, đâm vào trong lồng ngực, bi bô nói:

"Nghĩa phụ, nghĩa phụ, Ninh ca ca bắt nạt Địch Nhi."

Ninh Thích khi dễ người, còn cười híp mắt mạnh miệng nói:

"Tìm người cáo trạng, xấu hổ."

Tiểu Địch Nhi hừ một tiếng, không để ý tới Ninh Thích.

Sau một lúc Ninh Thích lại ném cục đá vào nước. Cục đá ở trên mặt nước không ngừng nhảy lên vài cái, tạo ra những vòng sóng, cuối cùng mới "tỏm" một tiếng chìm xuống.

Tiểu Địch Nhi trố mắt ngoác mồm, liền chạy tới muốn cùng Ninh Thích đùa giỡn.

Ngô Củ dự định đi một chốc, chờ đám con nít chơi xong rồi lại trở về. Bên cạnh vẫn có cảnh tượng cung nhân vội vã. Ngô Củ có chút ngạc nhiên, liền thuận miệng hỏi một câu. Công tử Vô Khuy nói:

"Nhị bá không biết? Vì đại tỷ trở về."

Đại tỷ?

Ngô Củ suy nghĩ một chút. Công tử Vô Khuy chính là con lớn nhất của Tề Hầu. Trên Công tử Vô Khuy cũng không có Công chúa nào, thế nhưng hắn lại nói đại tỷ.

Công tử Củ mặc dù là nhị ca của Tề Hầu thế nhưng không có con cái, tất nhiên cũng không có tỷ tỷ. Vậy khả năng duy nhất chính là con gái của Chư Nhi.

Ngô Củ chỉ có thể nghĩ đến một người, đó chính là vai nữ chính trong "Khánh Phủ không chết Lỗ khó yên", đại danh đỉnh đỉnh Ai Khương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio