Vô Củ

chương 72: hổ lang dược

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vài ngày sau, đặc sứ các quốc gia cơ bản đều đến đông đủ. Chu Thiên tử liền chuẩn bị một yến tiệc mời các đặc sứ, đương nhiên cũng bao gồm Tề Hầu và Công tử Củ.

Ngô Củ ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi dự tiệc. Ra cổng dịch quán vừa vặn nhìn thấy hai chiếc truy xe, Ngô Củ còn tưởng rằng hôm nay mình và Tề Hầu phân ra ngồi. Như vậy thật tốt, miễn cho vừa lên truy xe lại lúng túng. Ngô Củ nhớ tới chuyện lúng túng ngày ấy trên truy xe. Kết quả Ngô Củ sai rồi. Đây cũng không phải là xe dành cho bọn họ. Vừa lúc đó, Tề Hầu cũng từ bên trong trạm dịch đi ra. Đồng thời còn cùng một người đối mặt.

Người kia râu tóc bạc trắng, thoạt nhìn tuổi già sức yếu, chính là người ngày đó không có mắt ở ngoại ô đùa giỡn Tề Hầu. Vị Công tử Đàm quốc yêu thích trai tráng khỏe mạnh kia.

Lúc đó Tề Hầu cũng không có mặc triều phục, cho nên Công tử Đàm quốc không nhận ra hắn. Bây giờ Tề Hầu mặc trường bào khí vũ hiên ngang, dáng vẻ đường đường, càng phi thường uy nghi.

Công tử Đàm quốc vừa thấy, nhất thời bắp chân có chút chuột rút. Ngày ấy Tề Hầu rất không nể mặt mũi đem ông ta ném vào trong nước, hại ông ta sinh bệnh mấy ngày. Công tử Đàm quốc cũng ghi hận vô cùng.

Đàm quốc tuy rằng diện tích nhỏ, thế nhưng trước nay rất tự cho là quốc gia cao hơn những quốc gia khác. Dù sao Quốc quân chín mươi mấy tuổi của bọn họ là phụ tá của Chu Bình Vương.

Mà Đàm Công nói chuyện rất có trọng lượng. Đừng thấy Đàm quốc kỳ thực không có được phong từ thời kỳ đầu. Bởi vì khi Chu phong quốc cũng không có tồn tại Đàm quốc. Quốc quân Đàm quốc cũng chỉ là cấp bậc thứ hai từ dưới đếm lên trong năm cấp bậc (Công, Hầu, Bá, Tử, Nam). Địa vị không cao, có thật nhiều quốc quân gọi đùa Đàm quốc là "không có họ".

Thế nhưng Đàm Công từ rất sớm đã hướng Chu Bình Vương đưa ra tư tưởng "tôn Vương đè xuống Bá". Bởi vì bắt đầu từ Đông Chu các nước chư hầu dần dần quật khởi, tạo uy hiếp lớn cho Chu Bình Vương. Nên Chu Bình Vương biết đè xuống Bá là quan trọng bực nào. Vì vậy thu nạp ý kiến của Đàm Công. Trong khoảng thời gian ngắn Đàm Công cũng biến thành chư hầu được sủng tín nhất của Chu Bình Vương.

Hơn nữa Đàm Công coi như bậc lão thành, Đàm quốc kinh tế phát đạt, cho nên Đàm quốc tuy nhỏ nhưng quốc gia khác cũng không dám tùy tiện đánh chiếm. Đây cũng cho Đàm quốc không ít tâm lý ưu thế.

Nói thật ra, Đàm Công già lắm rồi nên cũng có chút hồ đồ. Ngay cả Tề Hoàn Công oanh liệt khi tuổi già cũng là lão hồ đồ. Tần Thủy Hoàng ngông cuồng tự đại khi tuổi già không phải cũng hồ đồ sao. Bây giờ Đàm Công còn đắm chìm trong ký ức huy hoàng, mình là phụ tá Chu Bình Vương. Trong khi quốc gia khác mở rộng lãnh thổ, lớn mạnh địa vị, Đàm Công lại trong coi "đè xuống Bá", tất nhiên cũng là lạc hậu.

Đàm Công bây giờ hơn chín mươi tuổi, Thái tử cũng hơn bảy mươi tuổi, là tuổi già sức yếu. Công tử Đàm quốc này có lẽ cũng bị ảnh hưởng tư tưởng lạc hậu kia, cả Tề Hầu và Tề quốc ông ta đều xem thường.

Công tử Đàm quốc nhìn thấy Tề Hầu, lạnh lùng hừ một cái, liền lên xe giá, còn sai người đánh xe chạy nhanh qua trước mặt Tề Hầu.

Tề Hầu cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Ngô Củ, nói:

"Nhị ca, mời."

Ngô Củ nào dám lên xe trước, cung kính nói:

"Quốc quân mời lên trước."

Tề Hầu cũng không từ chối, liền lên xe, sau đó duỗi tay kéo Ngô Củ lên.

Trong xe chỉ hai người đơn độc, tự nhân kia cũng bị ngăn ở phía dưới. Ngô Củ đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên. Xiêm y cũng quá dài, ngồi nghiêm chỉnh ở trong xe cũng không phải thoải mái.

Tề Hầu cũng không biết ngày đó mình uống say cưỡng hôn người ta, cũng không phát hiện Công tử Củ không tự nhiên, chỉ nói là:

"Hôm nay yến tiệc e rằng sẽ muộn, chúng ta có thể sẽ phải ở trong cung."

Ngô Củ không nghe thấy hắn nói chuyện, còn đang thất thần. Tề Hầu nói xong, liền thấy Công tử Củ ngây người, quay đầu kêu cũng không thấy đối phương phản ứng, phất phất tay. Ngô Củ lúc này mới lên tiếng.

"Hả?"

Từ ngây người tỉnh táo lại, nhất thời có chút không tự nhiên nói:

"Củ thất lễ, vừa mới... vừa mới thất thần, không nghe rõ Quân thượng dặn dò."

"Nhị ca có tâm sự gì? Một bộ tâm sự nặng nề. Hẳn là mỹ nhân nhà ai khiến Nhị ca hồn lạc vào mộng?"

Tề Hầu không biết mình nói chuyện có bao nhiêu chua, may mà Ngô Củ nghe không hiểu, chỉ là đột nhiên có chút mặt đỏ. Ngô Củ xác thực có tâm sự, mà cũng không phải vì mỹ nhân nhà ai.

Tề Hầu thấy trên mặt Công tử Củ không tự nhiên, còn tưởng rằng mình nói trúng HunhHn.

Công tử Củ coi trọng cô nương nhà ai?

Nghĩ như vậy, trên mặt Tề Hầu mù mịt lên, nghĩ thầm.

Chẳng lẽ là bị Diêu cơ câu hồn rồi? Hai người liền tình cũ lại cháy?

Tề Hầu nghĩ đến đây, liền lạnh lùng nói:

"Trước khi tiến cung, Cô muốn nhắc nhở Nhị ca một câu. Diêu cơ là thiếp của tiên Vương. Trước đây vài ngày Cô đã để Thấp Bằng tiến cung. Thiên tử biểu thị sẽ nghiêm túc xử lý Diêu cơ. Cô thấy Nhị ca đừng có ôm ý niệm gì mới tốt. Nếu không... hừ."

Tề Hầu liền hừ lạnh một tiếng, khiến cho Ngô Củ không hiểu ra sao. Ngô Củ không biết Tề Hầu tại sao đột nhiên lại nhắc đến Diêu cơ. Ngô Củ suýt nữa đã quên mất rồi.

Ngô Củ suy nghĩ một chút.

E rằng Tề Hầu lo mình cùng Diêu cơ liên thủ đối phó hắn!

Ngô Củ liền vội vàng nói:

"Củ cùng Diêu cơ cũng không có quan hệ gì, ngày sau cũng sẽ không có, thỉnh Quân thượng yên tâm."

Tề Hầu nghe như thế, lúc này mới hạ hỏa một chút, nói:

"Vậy thì tốt hơn. Hi vọng Nhị ca nhớ kỹ lời hôm nay nói."

Hai người đi một đường không nói lời nào. Ngô Củ thực sự là không hiểu Tề Hầu.

Rõ ràng tâm tình rất tốt, thoáng cái liền biến mù mịt!

Trên đường đến Vương cung, cũng gặp mấy chiếc xe giá. Ở cửa cung vô số đặc sứ các quốc gia xuống xe.

Bất quá lần này đi dự đám tang đều là đặc sứ, ngoại trừ Tề quốc là quốc quân đích thân đến, có mấy quốc gia là Công tử đi dự đám tang, đa phần vẫn là quan viên làm đặc sứ. Cho nên Tề Hầu địa vị cũng đặc biệt cao.

Xe của Tề Hầu vừa dừng đã biến thành tiêu điểm, rất nhiều người lại đây bái kiến. Dù sao từ lần trước, chuyện ở lễ cưới của Công tử Vô Khuy truyền ra, Tề quốc không có thành trò cười, trái lại tác phong kia khiến những quốc gia khác đều lãnh hội. Cho nên rất nhiều quốc gia đều muốn lôi kéo cây to Tề quốc, cũng muốn được che gió chắn mưa.

Ngô Củ đi theo Tề Hầu, cũng trở nên bận rộn, mọi người cũng đều khách sáo cùng Ngô Củ một câu. Ngô Củ hai tay ôm quyền không hề buông lỏng, đáp lễ đến cánh tay tê mỏi.

Vào lúc này một tự nhân cẩn thận gạt ra mọi người, chen lại đây cười nói:

"Tề Công, Thiên tử cho mời."

Tề Hầu gật gật đầu, chuẩn bị cùng tự nhân đi. Tự nhân liền đối với Ngô Củ khách khí cười nói:

"Thiên tử cũng mời Công tử."

Ngô Củ ôm quyền đáp lễ. Hai người liền theo tự nhân đi. Các đặc sứ đều nhìn ra Chu Thiên tử thân cận Tề Hầu. Không thì sao vừa đến đã mời Tề Hầu đi?

Kỳ thực không phải Hồ Tề thân cận Tề Hầu, mà là bởi vì không thể không làm vậy. Một là Tề quốc xác thực mạnh mẽ. Hai là bởi vì...

Mấy ngày trước Diêu cơ chạy đến dịch quán cởi quần áo, bị người áp giải về cung. Hồ Tề bị hỗn loạn, không thể làm gì khác hơn là chịu tội.

Ngày ấy Diêu cơ bị bắt về, đã khiến Hồ Tề tức gần chết. Dù sao Đại Tư Hành Tề quốc Công Tôn Thấp Bằng tự mình tiến cung, hướng Thiên tử bàn giao người, còn chuyển cáo lời Tề Hầu. Tề Hầu lại nói lời tương đối khó nghe. Hồ Tề thật mất mặt, lại tức giận, đã đáp ứng nghiêm trị Diêu cơ.

Kết quả Diêu cơ bị áp giải đến, liền nhào vào trong lòng Hồ Tề khóc lóc kể lể. Nói mình chạy đến dịch quán cũng là có ý tốt. Nàng là vì Hồ Tề nên muốn lôi kéo Công tử Củ của Tề quốc, vì trung tâm vì Chu quốc ngầm tạo chút quan hệ. Ai biết Công tử Củ lại sỉ nhục nàng. Lúc ấy Tề Hầu không phân tốt xấu, chỉ trách tội nàng.

Diêu cơ oan ức, vừa nói nước mắt vừa tuông như mưa. Hồ Tề trúng mỹ nhân kế. Dù sao tuổi của hắn còn lớn hơn Diêu cơ, đã sớm coi trọng mẹ kế này. Bị mỹ nhân khóc lóc chỉ là trên đầu môi nói cấm túc Diêu cơ, kỳ thực trừng phạt gì cũng không có. Ngược lại hắn cùng Diêu cơ ngày ngày lăn lộn trên giường.

Ngày hôm nay Tề Hầu cùng Công tử Củ tiến cung, Hồ Tề cần đem việc này trả lời cho Tề Hầu, liền đem bọn họ mời tới. Hồ Tề cười đi tới, nói:

"Tề Công, lần trước Diêu cơ gây sự, Quả nhân đã quở trách nàng, đồng thời ra lệnh cưỡng chế nàng cấm túc ở trong cung, một bước cũng không thể rời đi. Diêu cơ cũng đã biết sai rồi."

Tề Hầu vừa nghe, chỉ là cười khẽ một tiếng.

Trừng phạt cũng quá nhẹ đi. Hơn nữa cấm túc hay không cấm túc ai biết? Chỉ là nghe Hồ Tề nhe răng nói.

Tề Hầu chỉ nói.

"Tạ ơn Thiên tử làm chủ."

Hồ Tề nghe Tề Hầu không có theo đuổi việc này liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thật ra là bởi vì một chốc trên yến tiệc, Tề Hầu còn muốn Hồ Tề giúp mình làm việc, cho nên không tiện xử Hồ Tề quá gấp. Bây giờ thả lỏng cho Hồ Tề thở dốc một hơi cũng tốt.

Hôm nay yến tiệc phi thường long trọng, hết thảy các nước chư hầu đều tới, rất đông người. Tuy rằng các nước chư hầu dựa theo cấp bậc Công Hầu Bá Tử Nam phân chia chỗ ngồi, thế nhưng hôm nay quốc quân Tề quốc là người có địa vị to lớn nhất, cho nên ngồi vị trí cao. Công tử Củ cũng ngồi ở bên cạnh Tề Hầu. Hai người cũng ngồi cùng chiếu.

Còn lại cứ dựa theo đẳng cấp. Đặc sứ Công tước ngồi ở phía trước nhất, sau đó là đặc sứ Hầu tước, sau đó là đặc sứ Bá tước, cuối cùng là đặc sứ Tử tước cùng đặc sứ Nam tước.

Chỗ gần Ngô Củ là đặc sứ Lỗ quốc Công tử Khánh Phủ. Đi xuống tách ra thật xa mới là đặc sứ Vệ quốc. Vừa thấy liền biết Vệ Hầu là tùy tiện phái người đến qua loa cho xong. Người phái tới chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ, cũng là cha dượng của hắn, Công tử Ngoan. Mà Trịnh quốc là Bá tước quốc, đặc sứ ngồi càng phía vào sau.

Cơ hồ ở yến đường toàn là người. Đặc sứ Đàm quốc tuy rằng là Công tử thế nhưng Đàm quốc chỉ là Tử tước quốc, không quản bọn họ kinh tế có phát đạt hay không phát đạt, Đàm Công là phụ tá của ai, thế nhưng theo lễ nghi vẫn phải ngồi ở phía sau. Công tử Đàm quốc ngồi gần cửa dị thường không vui.

Một loạt người xuống dưới, quốc gia nào vắng là thấy hết sức rõ ràng. Đặc biệt chỗ quốc gia trống địa vị còn khá cao, sau Lỗ quốc là khoảng không. Đó là vị trí đặc sứ Tống quốc. Điều này làm cho các vị đang ngồi ở đây thấy kỳ quái.

Tống là Công tước quốc, cũng coi như một trong những quốc gia mạnh. Vệ Tống Trịnh là ba quốc gia ở thế vạc ba chân trong khu vực.

Năm đó Trịnh Trang Công hùng bá một thời, Tống quốc bị Trịnh quốc đánh đến cơ hồ chạy trối chết, ai bảo Tống ở ngay cạnh Trịnh. Cả Chu Thiên tử cũng không nhìn nổi, thế nhưng không có biện pháp. Sau đó Trịnh Trang Công vừa chết, Tống quốc buộc Trịnh quốc đưa Công tử Đột có nửa huyết thống Tống lên vị trí Trịnh Bá.

Tống quốc cũng chờ đến Trịnh Trang Công mất. Không còn bị Trịnh quốc chèn ép, Tống quốc chậm rãi trở nên mạnh mẽ, bây giờ Tống quốc cũng đứng hàng đầu trong các quốc gia mạnh.

Tống quốc chưa bao giờ coi rẻ Chu Thiên tử, thế nhưng lần này không tới tham dự đám tang, thật sự là khiến nhiều người cảm thấy kinh ngạc.

Ngô Củ không hề kinh ngạc vì sao Tống quốc không có ai đi dự đám tang. Tuy rằng Ngô Củ không phải người Đông Chu, nhưng biết một ít lịch sử Đông Chu. Tống quốc vào lúc này không đến dự đám tang là bởi vì đang lâm vào nội loạn.

Bởi vì Chu Thiên tử băng hà, Tống Công cần chọn một đặc sứ đến dự đám tang. Lúc đó Tống quốc có tướng quân rất lợi gọi là Nam Cung Trường Vạn. Nam Cung Trường Vạn mới vừa bị đánh bại, cho nên muốn lấy công chuộc tội, liền cố ý xin đi dự đám tang. Như thế cũng có thể cùng các đặc sứ làm quen. Thế nhưng Tống Công EQ thấp, đã cười nhạo Nam Cung Trường Vạn, nói bại trận làm sao có thể đi dự đám tang? Vì vậy trong cơn tức giận, Nam Cung Trường Vạn đánh chết Tống Công.

Lúc đó Nam Cung Trường Vạn đáng ra phi thường sợ sệt, dù sao người bị giết chính là Quốc quân. Thế nhưng phẫn nộ từ trong lòng, hắn càng ngày càng bạo, đem những ai nhìn thấy mình hành thích vua bắt lại, người không phục đều bị giết. Trong lúc nhất thời các Công tử Tống quốc đều phải chạy nạn, các đại phu không ai dám hé răng.

Vào lúc bảo vệ tính mạng quan trọng, ai sẽ nghĩ đến đi dự đám tang?

Nam Cung Trường Vạn trong lịch sử phi thường nổi tiếng. Hắn đã giết vua, hơn nữa còn là bởi vì một chuyện nhỏ đi dự đám tang.

Ngô Củ không thấy kỳ quái. Kỳ thực Tề Hầu cũng không thấy kỳ quái. Tề Hầu cũng biết lúc này Tống Công e rằng bởi vì nhất thời nhanh miệng đã làm vong hồn. Hắn cũng bởi vì biết Tống quốc không có ai đến dự đám tang, cho nên mới thừa cơ hội này mượn đề tài để nói chuyện của mình, khiến Hồ Tề đồng ý cho hắn dùng thân phận đại diện Thiên tử chủ trì hội chư hầu.

Hồ Tề cho rằng chỉ cần đáp ứng Tề Hầu cắt một phần lãnh thổ Lỗ quốc là có thể từ chối hội chư hầu. Hắn nào có biết Tề Hầu muốn làm, thì không có một việc gì không làm được, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.

Tề Hầu cười híp mắt nhìn vị trí đặc sứ của Tống quốc trống không, cũng không thật kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn, liền thu hồi ánh mắt lại.

Hôm nay chủ trì tiệc, ngoại trừ Chu Thiên tử Hồ Tề, còn có một người. Đó chính là đứa bé chỉ mười một tuổi, lại dị thường tàn nhẫn, Vương tử Đồi.

Kỳ thực Hồ Tề cũng biết Vương tử Đồi muốn cùng mình tranh vị. Thế nhưng Vương tử Đồi còn quá nhỏ, mới mười một tuổi. Cũng bởi vì Hồ Tề bị Diêu cơ mê hoặc. Mỗi ngày nghe Diêu cơ nói Vương tử Đồi tôn sùng kính yêu ca ca ra sao. Nghe nhiều tin là thật, dần dần hắn buông xuống tâm phòng bị. Hơn nữa Hồ Tề mới vừa đăng cơ, lòng tràn đầy vui mừng, tất nhiên cũng không có chú ý mình bắt đầu nuôi hổ dòm nhà.

Vương tử Đồi còn nhỏ tuổi, ngồi ở bên cạnh Chu Thiên tử, nhiều người không khỏi nhìn nhiều lần.

Hồ Tề là Thiên tử bất kể là thần tử hay là chư hầu đều cần quỳ lạy hành đại lễ.

Mọi người đứng dậy chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, Hồ Tề lại cười nói:

"Các vị xin đứng lên."

Mọi người tạ ân đứng dậy, lại lần nữa ngồi vào vị trí. Hồ Tề thu nụ cười, lại làm bộ mặt đau thương, dùng tay áo che mặt gào khóc.

E rằng ở trên đời này, cha chết rồi, con trai cao hứng vỗ tay bảo hay, cũng chỉ có nhà vua chúa, hoặc là gia đình phú gia.

Tiên Vương bị tức chết rồi, Hồ Tề rất cao hứng, bởi vì Thái tử có thể sở hữu toàn bộ Chu Triều. Thế nhưng Hồ Tề muốn ra vẻ hiếu thuận, che miệng mũi gào khóc, nói:

"Tiên Vương băng hà, Quả nhân bi thương, mỗi khi nhớ tới đều khó tự kiềm chế. Chư vị Quốc quân đặc sứ đường xa đến tham gia tang lễ, trong lòng cảm kích vạn phần."

Hồ Tề nói, mọi người vội vã chắp tay hành lễ, nói không dám.

Hồ Tề còn nói:

"Hôm nay chính là Quả nhân mở tiệc đón chào các vị vất vả đường xa đến đây. Các vị chớ cùng Quả nhân xa lạ, mời uống một ly."

Hồ Tề nói, bắt đầu chúc rượu.

Ngô Củ thấy phiền lòng vì bắt đầu cụng ly nâng cốc. Tuy vậy cũng giơ ly rượu lên, cùng mọi người giống nhau, uống vào một ngụm rượu.

Hồ Tề không có gì nhiều để nói. Dù sao hắn mới vừa đăng cơ, sợ nhiều lời nhiều sai, cũng sợ mình lộ ra cao hứng. Kỳ thực ngày hôm nay cũng không phải là tiệc đón chào, mà là tiệc mừng thành công leo lên Vương vị thôi.

Hồ Tề ra lệnh một tiếng liền khai tiệc. Mọi người bắt đầu vui mừng ăn uống. Nếu không phải vì vấn đề đang có tang, thấy thế nào cũng không giống như là làm tang sự, mọi người đều là đầy mặt vui mừng.

Công tử Khánh Phủ ngồi bên cạnh Ngô Củ, xoay đầu lại, cười nói:

"Ngày ấy ở Thời Thủy từ biệt, Khánh Phủ đã lâu không gặp Công tử, thực sự là rất tưởng niệm."

Ngô Củ vừa ứng phó Khánh Phủ, vừa nghĩ thầm.

Chờ một chút ngươi liền không còn tưởng niệm. Dù sao Hồ Tề đã đáp ứng Tề Hầu, muốn Lỗ quốc cắt đất bồi tội. Bây giờ đặc sứ là Khánh Phủ, đương nhiên phải cùng Khánh Phủ đòi đất.

Ngô Củ giơ ly rượu lên muốn qua loa lấy lệ, nào có biết Khánh Phủ thừa dịp Tề Hầu không nhìn về phía bên này, lén lút đưa tay qua sờ soạng chân Ngô Củ.

Ngô Củ sợ hết hồn, vội vã chà xát. Khánh Phủ cười nói:

"Công tử làm sao khách khí như vậy?"

Ngô Củ suýt nữa bị nôn vì nụ cười của hắn, nhíu nhíu mày, lành lạnh nói:

"Công tử Lỗ quốc nói đùa. Tề quốc cùng Lỗ quốc vốn là một bên trong một ở ngoài, sao không khách khí?"

Khánh Phủ cười lại thò đến gần, tựa hồ nghĩ có nhiều người ở đây, Công tử Củ không thể trở mặt. Hắn lại muốn sờ, Ngô Củ vội vã lui về phía sau, không cẩn thận cánh tay đụng phải Tề Hầu.

Tề Hầu đang cùng Chu Thiên tử Hồ Tề khách sáo, bị va vào một phát, còn tưởng rằng Công tử Củ có việc. Hắn quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Khánh Phụ cùng nụ cười bỉ ổi, không khỏi cười lạnh, nói:

"Lỗ Công tử."

Khánh Phủ thình lình nghe Tề Hầu cười lạnh, liền nhìn sang, có chút thu liễm, ôm quyền nói:

"Tề Công, có gì chỉ giáo?"

Tề Hầu cười nói:

"Chỉ giáo thì không dám. Bất quá dặn dò thì có. Ngày trước Thiên tử đã cùng Cô nói đến Lỗ quốc. Có chút việc muốn cùng đặc sứ nói, không nghĩ tới lần này đến dự đám tang, đặc sứ đúng lúc là Công tử ngài, vậy không thể tốt hơn."

Khánh Phủ chỉ cảm thấy Tề Hầu ngoài cười nhưng trong không cười, cũng không biết là chuyện gì, liền nhìn về phía Chu Thiên tử.

Hồ Tề nhất thời có chút khó khăn.

Lẽ nào Tề Hầu muốn hắn cùng đặc sứ Lỗ quốc nói chuyện cắt đất ngay lúc này? Nếu lúc này nói ra cũng không cho Lỗ quốc mặt mũi. Đây không phải là ở trước mặt mọi người tát mạnh vào mặt Lỗ quốc?

Thời điểm Hồ Tề do dự, Tề Hầu cũng nhìn sang, mỉm cười nhìn chằm chằm Hồ Tề, nói:

"Thiên tử không phải có lời muốn dặn dò đặc sứ Lỗ quốc sao?"

Hồ Tề bị nói như vậy, vì đã đáp ứng Tề Hầu không thể không nói, liền kiên trì cười nói.

"Đúng đúng, Quả nhân có chuyện muốn nói cùng Lỗ Công tử. Là như thế này..."

Hồ Tề dừng một chút. Hắn nói tới chỗ này hết thảy các đặc sứ đều nhìn sang. Trong lúc nhất thời đại điện đột nhiên yên tĩnh. Hồ Tề càng bị làm khó, trán đổ mồ hôi. Hồ Tề ho khan một tiếng, nói:

"Vì chuyện tự nhân người Lỗ câu dẫn Vương cơ, Quả nhân cùng Tề Công thương lượng một phen. Tề Công cũng là khoan dung độ lượng, thay Lỗ quốc nói hết lời hay. Không bằng như vậy đi, Quả nhân làm chủ, Lỗ quốc cắt Toại ấp cho Tề quốc, biểu đạt tâm ý. Việc này tới đây dừng, cũng chớ tổn thương hòa khí đôi bên."

Mọi người vừa nghe, hai mặt nhìn nhau. Vài đặc sứ chụm đầu lại cùng nhau thảo luận. Tiếng thảo luận nhất thời không ngừng được.

Mà Khánh Phủ vừa nghe, thật giống như bị tát mạnh một cái.

"Bốp!"

Hồ Tề lái chuyện rất hay, đem trách nhiệm của Vương cơ đẩy đến không còn một mống. Còn nữa, tự nhân tư thông cùng Vương cơ vốn sinh ra ở Lỗ quốc, thế nhưng đã thành người Chu quốc. Nói trắng ra là cùng Lỗ quốc không chút quan hệ. Nếu thật sự có quan hệ, cũng chỉ có Ai Khương thật sự là mật thám Lỗ quốc. Thế nhưng Hồ Tề không có nói ra Ai Khương, chỉ là đem trách nhiệm của Vương cơ đổ lên Lỗ quốc. Còn muốn Lỗ quốc cắt Toại ấp cho Tề quốc.

Khánh Phủ sắc mặt không dễ nhìn, nhỏ giọng thăm dò nói:

"Chuyện này... Thiên tử, tự nhân tuy là người Lỗ quốc, thế nhưng căn bản không có ở Lỗ quốc. Hắn là..."

Lời còn chưa nói hết, Ngô Củ ở bên cạnh cười lạnh. Nói cho cùng kỳ thực Ngô Củ cũng là người có thù tất báo, cười híp mắt nói:

"Lỗ Công tử đây là ý gì, là đem trách nhiệm đẩy đến chỗ Thiên tử?"

Hồ Tề vừa nghe, trừng mắt nhìn Khánh Phủ. Coi như trách nhiệm này là của Chu quốc, cũng không thể thừa nhận, Hồ Tề liền nói:

"Công tử Lỗ quốc, Quả nhân đã nhẹ nhàng. Bất quá chỉ một tiểu ấp, cắt bồi tội cho Tề Công, cũng coi như là khai ân. Lỗ quốc từ khi phong quốc đã là quốc gia lễ nghi. Xuất hiện hành vi vô lễ như vậy, chính là Quốc quân quản giáo không nghiêm, trị dân không được, phải có giáo huấn mới phải."

Khánh Phủ một gương mặt héo, quả thực bị tấn công hai bên, liền bị tát hai cái, làm cho hắn có miệng khó trả lời. Nếu trực tiếp chống đối Hồ Tề cũng không tiện. Tuy rằng Hồ Tề mới vừa đăng cơ, thế nhưng Lỗ quốc cũng không thể không nể nang. Dù sao những quốc gia khác đều đang xem trò vui, chắc chắn sẽ không bênh vực cho hắn.

Thế nhưng nếu thật sự đáp ứng cắt Toại ấp, sau khi trở về Lỗ Công sẽ lại đem hắn đánh chửi.

Khánh Phủ vốn tưởng rằng lần này đi dự đám tang là tốt đẹp, có thể kết giao với tân Chu thiên tử, có lợi lộc. Kết quả không ngờ bị đưa lên thớt.

Tề Hầu chỉ là cười híp mắt bưng ly rượu, nói:

"Công tử Lỗ quốc xin có câu trả lời chắc chắn."

Khánh Phủ lần nữa bị ép, sắc mặt trắng bệch, hai tay run lên, thế nhưng thật không có cách nào nói một chữ "Không". Vì vậy không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói:

"Khánh Phủ tạ ơn Thiên tử phạt nhẹ."

Hồ Tề nghe hắn nói, cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

"Phải tạ ơn Tề Công đại nhân đại lượng, ngày khác các ngươi lại ký kết minh ước cắt đất thôi."

Khánh Phủ quả thực cắn gãy một cái răng. Chỉ một câu nói mất một tiểu ấp còn chưa kể, còn phải cảm tạ người ta đại nhân đại lượng. Quả thực tức đến nổ tung.

Ngô Củ vào lúc này giơ ly rượu lên, cười híp mắt với Khánh Phủ.

"Ngày sau còn phải cùng Lỗ quốc ký kết minh ước cắt đất, xem ra cơ hội Củ cùng Lỗ Công tử khách khí còn có thể rất nhiều?"

Khánh Phủ tức đến đôi mắt suýt nữa bốc hỏa, thế nhưng không có tác dụng. Hắn nhìn Ngô Củ cười, răng hàm nhe ra, trực tiếp bỏ đầu qua một bên không nhìn.

Yến tiệc vừa bắt đầu, Tề Hầu trong nháy mắt khiến Lỗ quốc cắt một mảnh đất, còn là hành động nhân từ. Đặc sứ những quốc gia khác nào dám trêu chọc Tề quốc, tất cả đều cung kính khiêm tốn, hận không thể trực tiếp quỳ phụng dưỡng, chỉ sợ Tề quốc nhắm ngay vào mình.

Bất quá Tề Hầu đến tựa hồ bởi vì Lỗ quốc, cho nên tâm tình thật tốt, trên mặt cũng đều là nụ cười ôn nhu, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng. Có người chúc rượu hắn cũng sẽ đáp lễ, thoạt nhìn không hề là Quốc quân.

Qua ba tuần rượu, Tề Hầu không biết có phải uống say hay không, bưng một ly đầy rượu đứng lên, cười đi tới trước mặt đặc sứ Vệ quốc Công tử Ngoan. Công tử Ngoan bởi vì trời sinh nhu nhược, ngồi tại chỗ, cơ bản không dám chúc rượu.

Hắn biết lần này là việc khổ sai. Dù sao, Vệ Hầu đắc tội Tề Hầu, không chỉ như vậy, ám sát cũng không thành công, cho nên Vệ Hầu mới phái hắn làm cái việc khổ sai này.

Quả nhiên Tề Hầu đi tới, Công tử Ngoan không dám ngẩng đầu. Tề Hầu một bộ say rồi, nửa đùa nửa thật nói:

"Đây không phải là Công tử Ngoan sao? Cô trên đường đi dự đám tang có đi ngang qua Vệ quốc."

Ngồi bên cạnh chính là đặc sứ Trần quốc. Trần quốc cũng là quốc gia Hầu tước. Công chúa Trần quốc là con gái nuôi của Tề Hầu, cũng là phu nhân Trung lang tướng Tề quốc Hổ Tử. Trần quốc cũng coi như là có quan hệ cùng Tề quốc. Thấy Tề Hầu đi tới, đặc sứ Trần quốc liền cười đến gần nói:

"Vâng vâng vâng, vị này chính là đặc sứ Vệ quốc."

Tề Hầu nở nụ cười. Hắn vờ không để ý Công tử Ngoan tránh né, liền cười nói:

"Phải rồi! Cô nhớ tới thời điểm đi qua Vệ quốc, Vệ Công cùng Cô nói một việc."

Tề Hầu nói có chuyện liền thành tiêu điểm. Tất cả mọi người nhìn về phía Tề Hầu, cả Chu Thiên tử Hồ Tề cũng nhìn sang, cười nói:

"Không biết là nói cái gì mà khiến Tề Công ghi nhớ sâu sắc như vậy. Quả nhân cũng có hứng thú muốn nghe một chút."

Mọi người còn tưởng rằng là cái gì. Kết quả nghe Tề Hầu xa xôi nở nụ cười, giơ ly rượu khẽ run, nheo mắt lại nhàn nhạt nói:

"Vệ Công nói... oán hận tiên Vương thu lưu tặc tử Kiềm Mưu, luôn ghi nhớ ở trong lòng. Thế nhưng khổ nỗi hắn không có cách nào xuất binh tấn công Chu Triều. Vệ Công còn nói, bây giờ tân quân mới vừa đăng cơ, cánh chim còn yếu, muốn thỉnh Cô liên thủ xuất binh tiến thẳng Lạc Sư."

Hắn nói chậm rãi, mỗi câu là một lần mọi người kinh hồn bạt vía. Ngồi ở chỗ cao nhất, Hồ Tề sắc mặt trắng bệch. Mà đặc sứ Vệ quốc là Công tử Ngoan, sắc mặt cũng chưa chắc tốt hơn so với Hồ Tề, tay hắn cũng run rẩy.

Tề Hầu cười nói, rồi cúi đầu nhìn Công tử Ngoan.

"Cô nói đúng không? Nhớ không lầm chứ?"

Công tử Ngoan liền vội khoát tay nói:

"Không không không, Tề Công nói đùa, thật buồn cười."

"Ha ha"

Tề Hầu nở nụ cười, đột nhiên đem ly rượu trong tay uống cạn, cười nói:

"Vậy a? Cô sao nhớ rất rõ ràng. Lẽ nào lúc đó Vệ Công cùng Cô nói giỡn?"

Công tử Ngoan run rẩy liền vội vàng nói:

"Vâng... là như thế... Quả quân nhất định là nói đùa. Không... Không thể... Chỉ là chuyện đùa."

Hắn mặc dù nói như vậy, nhưng người khác đều nghe vào trong lỗ tai. Đặc biệt là Hồ Tề, càng nghe càng tin là thật sự. Vừa nhìn thái độ này đã biết là thật hay là giả. Hôm nay yến tiệc cũng không tiện phát tác, thế nhưng không có nghĩa là Hồ Tề nghe không hiểu ý Tề Hầu. Hồ Tề lạnh lùng nở nụ cười, nói:

"Thì ra Vệ Công thích nói đùa. Quả nhân trước đây còn không biết đó!"

Công tử Ngoan liên tục lau mồ hôi. Đặc sứ các quốc gia trong lòng cũng liên tục tính toán. Chỉ một chốc mà Tề Hầu đã làm khó dễ hai quốc gia.

Đầu tiên, Lỗ quốc phải cắt một mảnh đất. Hơn nữa đây không phải là xâm lược, mà là bồi thường. Tề quốc chính là rộng lượng.

Thứ hai, Vệ quốc càng thảm hại hơn. Mặc dù thoạt nhìn không tổn thất gì, thế nhưng phút chốc biến thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Chu Thiên tử. Dù Chu Thiên tử không có năng lực đi đánh Vệ quốc, thế nhưng nếu Chu Thiên tử phát ra lệnh chính nghĩa, Tề quốc khẳng định là nước đi đầu hưởng ứng, còn sợ không có quốc gia hưởng ứng liên quân sao? Vệ quốc sau này phỏng chừng như đi trên băng mỏng.

Tề Hầu đem rượu trong ly uống cạn, lúc này mới đi về chỗ ngồi. Ngô Củ thấy sắc mặt hắn có chút hơi đỏ lên, thấp giọng nói:

"Quân thượng là say rồi, uống ít thôi."

Tề Hầu nở nụ cười, nói:

"Chỉ chút mặt đỏ, còn chưa có say đâu."

Ngô Củ nghĩ thầm.

Nếu thật là say rồi liền xong!

Ngô Củ nhớ tới ngày ấy Tề Hầu say biến thành quỷ cuồng hôn môi. Nơi này nhiều đặc sứ, vạn nhất xấu mặt liền thảm.

Bất quá tiệc này cũng không phải Tề Hầu nói không uống rượu là có thể không uống rượu. Bởi vì Tề Hầu liên tục hai lần gây chú ý, cho nên các đặc sứ đều lại đây nịnh bợ Tề Hầu. Tề Hầu bị vây quanh người, suýt nữa Ngô Củ bị đè bẹp.

Một ít đặc sứ quốc gia nhỏ bởi vì không có cách nào cùng Tề Hầu bắt chuyện, liền tới nịnh bợ Công tử Củ.

Ngô Củ cảm giác mình thật không thể uống tiếp, liền từ chối đi ra ngoài, vội vã đi ra khỏi đại điện.

Bên trong tất cả đều là cụng ly nâng cốc nịnh nọt.

Ngô Củ đi ra, ở bên ngoài tùy tiện quơ quơ, hút không khí mới mẻ. Đã đêm xuống, trong Vương cung đen kịt một màu. Ngô Củ đứng ở bên hồ hong gió, liền nghe có người gọi mình.

Ngô Củ quay đầu nhìn lại. Người kia thân hình cao lớn, mặc xiêm y thiện phu. Thì ra là Thạch Tốc.

Từ ngày ấy cứu Thạch Tốc xong, Ngô Củ không có gặp lại Thạch Tốc, vì vậy liền cười nói:

"Thương thế của ngươi tốt rồi chưa?"

Thạch Tốc vội vã bái tạ nói:

"Tạ ơn đại ân của Tề Công tử. Tiểu thần đã khôi phục."

"Vậy thì tốt rồi."

Thạch Tốc tựa hồ có lời muốn nói, liền quỳ xuống. Ngô Củ kinh ngạc nói:

"Ngươi có chuyện muốn nói?"

Thạch Tốc thấp giọng nói:

"Chuyện này Thạch Tốc cũng không nên nói. Thế nhưng Tề Công tử cùng Tề Công là đại ân nhân, Thạch Tốc không thể không nói."

Ngô Củ thấy hắn sắc mặt nghiêm nghị, không khỏi nhíu mày lại, hỏi.

"Là chuyện gì?"

Thạch Tốc thấp giọng nói:

"Tiểu Thần nghe nói Thiên tử muốn đem Vương muội gả cho Tề Công, để lôi kéo thế lực Tề quốc. Thế nhưng bị Tề Công cự tuyệt. Vương tử Đồi đưa ra một ý kiến, chính là trong yến tiệc hôm nay bỏ thêm Hổ Lang Dược vào rượu của Tề Công, để cho Tề Công cùng Vương muội thành tựu chuyện tốt."

Ngô Củ vừa nghe cảm thấy Chu Thiên tử này cũng quá bỉ ổi. Hơn nữa Hồ Tề đúng là không đầu óc, nghe theo chủ ý của Vương tử Đồi. Nếu như chuyện này bại lộ, Vương tử Đồi đẩy một cái là xong. Dù sao Vương tử Đồi chỉ là đứa trẻ, mặt mũi Chu Thiên tử liền vứt sạch.

Nếu không phải Thạch Tốc làm việc tại ngự thiện phòng, ngẫu nhiên nghe được, phỏng chừng Tề Hầu liền rơi vào cái bẫy này.

Ngô Củ vội vã cảm ơn Thạch Tốc, sau đó nhanh chóng đi trở về. Thời điểm về, liếc mắt liền chẳng thấy Tề Hầu. Ngô Củ đi tới, tùy tiện nắm lấy một cung nữ, hỏi:

"Tề Công đâu?"

Cung nữ nói:

"Tề Công uống say, Thiên tử dặn dò tự nhân đem Tề Công đến ngủ lại gian phòng khách."

Ngô Củ vừa nghe, lòng càng nhảy dựng.

Sao thốn vậy?

Vì vậy Ngô Củ hỏi phương hướng liền quay đầu chạy, cũng bất chấp, vội vàng chạy HunhHn.

Ngô Củ đi đến phòng dành cho khách, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Gian ngoại phi thường tối, bên trong đốt một cái đèn, mơ hồ có thể nhìn thấy người nằm trên giường chính là Tề Hầu.

Muội muội của Chu Thiên tử còn chưa tới, trong phòng chỉ có một mình Tề Hầu.

Ngô Củ vội vã thở phào nhẹ nhõm, đi nhanh đến gọi.

"Quân thượng, Quân thượng?"

Tề Hầu phảng phất rất say, xiêm y màu đen có chút phân tán. Hắn cau mày, nhắm mắt lại, không tỉnh.

Ngô Củ sợ vào lúc này Vương muội lại đây, không thể làm gì khác hơn là kiên trì vội vã túm Tề Hầu, nói:

"Quân thượng, rượu của ngài uống có thứ gì đó, nhanh theo Củ đi, chậm e rằng Quân thượng sẽ thu thêm phu nhân."

Tề Hầu cảm thấy khô nóng, đau đầu, phi thường không thoải mái. Bên tai đột nhiên nghe giọng Công tử Củ, mặc dù chỉ là lúc ẩn lúc hiện mơ mơ hồ hồ, thế nhưng cũng đoán được mình có khả năng trúng thuốc, cố nén khó chịu mở mắt.

Ngô Củ thấy hắn mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm, nói:

"Quân thượng, có thể đi không?"

Tề Hầu giãy dụa ngồi dậy. Ngô Củ vội vã phụ một tay đỡ hắn. Vóc dáng Ngô Củ thấp hơn Tề Hầu. Cánh tay Tề Hầu vừa vặn để trên vai Ngô Củ.

Coi như là mặc xiêm y mùa đông dày, Ngô Củ cũng có thể cảm giác được Tề Hầu rất nóng. Nhiệt độ so với thường ngày cao hơn rất nhiều.

Hô hấp Tề Hầu ồ ồ, con ngươi cũng tràn ngập sung huyết màu đỏ. Hắn không nói gì, chỉ là đi theo Ngô Củ ra ngoài.

Tề Hầu không chỉ là cao to, hơn nữa đặc biệt nặng. Vai bị Tề Hầu đè lên thiếu chút tàn phế, Ngô Củ vẫn kiên trì chống đỡ Tề Hầu đi ra ngoài.

Bởi vì cố ý đem tự nhân thủ vệ đi xa, để cho Vương muội lại đây hoàn thành chuyện tốt, cho nên hai người đi ra đặc biệt thuận lợi, không có bất kỳ trở ngại nào.

Sau khi hai người đi ra, Ngô Củ đột nhiên nhìn thấy một bóng người đi tới. Bất quá không phải Vương muội, mà là một người râu tóc bạc trắng. Chính là Công tử Đàm quốc.

Công tử Đàm quốc tựa hồ uống say rồi, bước đi không vững, hơn nữa còn lạc đường, tại chỗ xoay chuyển vài vòng, liền hướng bên này lung lay đi đến.

Ngô Củ vừa nhìn ông ta, nhất thời ánh mắt sáng lên, đem Tề Hầu để ở một bên.

Tề Hầu hơi có chút thanh tỉnh, nhưng cảm giác khô nóng càng thêm rõ ràng. Công tử Củ đột nhiên bỏ hắn chạy về phía trước, cũng không biết đi làm cái gì.

Rất nhanh Ngô Củ dẫn Công tử Đàm quốc chạy trở về.

Công tử Đàm quốc uống quá say, căn bản không phân được phương hướng, cũng không nhận ra người. Ngô Củ lôi kéo, Công tử Đàm quốc liền đi tới. Ngô Củ mở cửa phòng ra, mang Công tử Đàm quốc vào, để nằm ở trên giường. Công tử Đàm quốc liền lăn ra ngủ, còn ngáy kho kho.

Ngô Củ nở nụ cười, liền vội vàng thổi tắt đèn, trong trong nháy mắt một mảnh đen nhánh. Lúc này Ngô Củ nhanh chóng đi ra, còn đem cửa khép lại.

Để muội muội của Chu Thiên tử sờ soạng tìm "lang quân như ý"!

Tề Hầu dựa vào tường thở hổn hển, trong lòng khó chịu, thật giống bén lửa. Kết quả sau khi Ngô Củ chạy đi làm "mấy chuyện xấu", cười híp mắt chạy về, nói:

"Được rồi, đi mau thôi, cẩn thận bị người phát hiện. Có thể chờ xem kịch vui rồi."

Tề Hầu đã bất đắc dĩ đến cực điểm, được Ngô Củ đỡ, tùy tiện tìm một phòng trống ở Thiên điện đi vào.

Ngô Củ rốt cuộc không chịu nổi Tề Hầu. Cảm giác nửa bên vai sắp tàn phế, Ngô Củ đem Tề Hầu trực tiếp quăng lên chiếu, cả giường cũng không kịp cho lên, sau đó thở dốc, còn lau mồ hôi.

Tề Hầu ngồi, sắc mặt âm trầm, hô hấp vẫn cứ trầm trọng, giọng khàn khàn nói:

"Nhị ca giúp Cô tìm người đến."

Ngô Củ tất nhiên biết hắn muốn tìm người làm gì, cười híp mắt nói:

"Quân thượng không thích hợp đâu. Nếu tùy ý tìm người tới gặp người có ý đồ khó lường thì như thế nào đây?"

Tề Hầu thấy Công tử Củ cười, đã biết có câu sau.

"Củ mơ hồ nhớ tới lần trước Củ cũng trúng kế. Quân thượng giúp Củ giải quyết như thế nào. Bây giờ Quân thượng cũng chỉ có thể bắt chước như vậy."

Tề Hầu trực tiếp bị tức chết. Đừng thấy Công tử Củ ôn nhu, kỳ thực cũng lòng dạ hẹp hòi, khẳng định còn ôm hận lần trước bị trêu đùa, bây giờ rốt cuộc tìm được cơ hội "trả thù".

Ngô Củ ngồi ở bên cạnh, cười nói:

"Củ hiện tại không tiện đi ra ngoài. Bất quá Quân thượng yên tâm, Quân thượng thuận tiện liền có thể, Củ không ngại."

Nói xong đầy mặt nhàn nhã đến rót cho mình chén nước, ai không biết còn tưởng rằng Ngô Củ đang xem trò vui.

Tề Hầu trừng Ngô Củ, đôi mắt cơ hồ phun ra lửa. Ngô Củ chẳng qua nghĩ hắn là tức giận trừng mình, cũng không nghĩ nhiều.

Kết quả trong nháy mắt.

"Đùng!"

Tề Hầu đột nhiên làm khó dễ. Ngô Củ căn bản không phòng bị, nháy mắt bị đè xuống.

Ngô Củ không kịp phản ứng, cảm giác trên môi nóng lên. Tề Hầu thô bạo hôn môi Ngô Củ. Ngô Củ phút chốc càng bối rối.

Thời điểm Ngô Củ ngẩn ra, Tề Hầu đã đẩy cánh môi, đem đầu lưỡi thăm dò tiến vào trong.

Phút chốc, Ngô Củ giật mình, trong đầu "ầm ầm" một trận sấm sét. Lại bị Tề Hầu cưỡng hôn, Ngô Củ vội vã mạnh mẽ cắn răng.

Tề Hầu đang tập trung hôn tập, đột nhiên rít lên.

"Ui!"

Đau đớn làm Tề Hầu vội vã lui lại một chút, âm thanh khàn khàn vang lên.

"Tại sao lại cắn Cô?"

Lại...?

Ngô Củ ngẩn ra, không biết Tề Hầu đang nói cái gì. Còn tưởng rằng chuyện ngày đó ở trong xe ngựa bị Tề Hầu nghĩ tới. Khi đó Ngô Củ xác thực cắn Tề Hầu một cái, tuy rằng không phải rất nặng, còn đá hắn một cước.

Ngô Củ trừng hai mắt, dùng sức chùi môi. Trên khóe môi Ngô Củ mang theo chút máu từ đầu lưỡi bị rách của Tề Hầu. Màu đỏ trên da thịt trắng nõn, thoạt nhìn vô cùng chói mắt. Đôi môi bị lau đến đỏ lên, so với thường ngày càng thêm loá mắt.

Tề Hầu bình tĩnh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ hơi sưng của Ngô Củ, cười nhẹ một tiếng, híp mắt nói:

"Môi Nhị ca thật mềm."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio