Khương Mạn có ý thức bảo vệ cơ thể của mình, không thể nào bị cảm lạnh được. Nhưng khi ánh mắt nhìn vào cơ thể trần trụi của Bạc Hạc Hiên, cô dừng lại một chút.
"Được rồi."
Advertisement
Bây giờ rất tối nên quả thực rất khó tìm, đợi khoảng giờ khi trời gần sáng cô sẽ quay lại tìm, miễn là cô tìm thấy quần áo trước khi ekip chương trình phát hiện ra.
Cả hai cùng nhau đi về, suốt quãng đường im lặng, Bạc Hạc Hiên tiễn cô đến nhà đất rồi mới rời đi.
Khi về, có nhắc một câu: “Nhớ lau khô tóc”.
Khương Mạn gật đầu nhìn anh rời đi, ánh mắt nhìn vào tấm lưng rộng của anh một hồi.
Não đột nhiên nhớ lại khung cảnh quyến rũ mà mình nhìn thấy ở thác nước, dường như trên tay vẫn còn sót lại một chút cảm giác. Khi mặc quần áo thì trông gầy gò, nhưng khi không mặc lại thấy có da có thịt.
Đêm nay suýt chút nữa đi đời rồi, Khương Mạn rón rén mở rèm cửa bước vào nhà, có vẻ như Tiểu Lý Quân đã ngủ say. Cô chưa sẵn sàng đi ngủ, bây giờ chắc đã hai ba giờ sáng, nếu ngủ quên trong một hai tiếng đó thì sáng mai hay ho rồi...
Quần áo của người đàn ông ôm chặt lấy cơ thể cô, khô ráo, thoải mái, cô co vào dưới chăn bông, càng nghĩ càng thấy xấu hổ về việc hành vi tối nay. Sao quần áo của cô đang yên đang lành lại không thấy đâu nữa?
Khương Mạn nhìn Tiểu Lý Tuấn dường như đã ngủ say ở đối diện, đau đầu đập đập trán.
Không lẽ là... cậu bé này làm chuyện tốt đó chứ? Nghĩ lại thì khi ba đứa trẻ rồi đi có chút đột nhiên!
Khoảng một tiếng sau, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân. Cô mở mắt ra, đứng dậy đi ra ngoài. Hơi thở của người đàn ông có chút nặng nề, ánh trăng nhè nhẹ chiếu xuống, đôi mắt đen kia vô cùng u ám. Giống như một vị thần lạc đường bước ra từ màn đêm vô biên, vẻ vô cùng.
Khương Mạn sửng sốt một chút, ánh mắt chú ý đến bộ quần áo trên tay anh.
"Anh Bạc, anh... quay lại giúp tôi tìm quần áo à?"
Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi đưa quần áo vào tay cô.
"Tìm thì tìm được rồi, nhưng ném vào trong lùm cỏ, e là sẽ không mặc được nữa."
"Bộ đồ này, cô cứ mặc trước."
Anh đưa cho cô một bộ quần áo sạch khác.
Dù không nhìn rõ kiểu dáng nhưng vẫn có thể nhận ra đó là quần áo nữ.
Khương Mạn có chút kinh ngạc, ở trong thôn mà còn là đêm, anh lấy bộ quần áo sạch sẽ này ở đâu?
"Mau đi thay đi."
“Được.” Cô nhìn thấy anh vẫn luôn trần truồng, không hề lề mề, liền đi vào nhà thay quần áo trước.
“Chờ đã.” Bạc Hạc Hiên đột nhiên kéo cô vào góc tường thì thầm: “Hay là cứ thay ở đây đi.”
Nhận ra anh đang băn khoăn điều gì, khóe môi Khương Mạn không khỏi giật giật, trước đây cô không hề phát hiện người đàn ông này tinh tế như vậy.