Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Không thể thuận theo nó cũng không thể thuận theo con."
"Dựa vào cái gì chứ?!" Cô ta tức giận nói: "Lần này, con được hợp tác với Hades còn không thể chứng minh năng lực của mình sao?!"
Advertisement
"Những người nhà bác cả còn đang vắt óc suy nghĩ làm sao có thể tiếp cận với Hades. Con giỏi hơn họ, con đã làm được rồi!"
"Chỉ cần dự án này được triển khai, nhà chúng ta sẽ không còn bị nhà họ lấn át!"
Khương Nghiệp Minh nhìn cô ta, trong ánh mắt chỉ có vẻ thất vọng:
Advertisement
"Ngu xuẩn."
Mặt Khương Mỹ Lâm đỏ bừng lên.
"Con ngu xuẩn? Ồ, phải rồi! Từ nhỏ đến lớn con là người ngu ngốc nhất. Con làm gì cũng cha cũng không vừa ý. Ngay cả Khương Tiểu Bảo vô dụng này trong mắt cha cũng tốt hơn con!"
Khương Tiểu Bảo nghe vậy, cảm thấy không thoải mái nên nói: "Chị hai, chị đừng lôi em vào, sao em lại là đồ vô dụng chứ!"
“Nhà này không đến lượt người ngoài như em lên tiếng!!” Khương Mỹ Lâm rống lên.
Ngay khi cô vừa nói xong, Khương Nghiệp Minh đột nhiên đứng lên và tát cô ta một cái, trong ánh mắt có sự cảnh cáo.
Khương Tiểu Bảo cũng sửng sốt.
Khương Mỹ Lâm che mặt lại và cười lạnh. Cô ta trừng mắt nhìn Khương Tiểu Bảo, lạnh lùng nói: "Con sẽ chứng minh cho cha thấy lựa chọn của cha là sai lầm!"
Nói xong cô ta cầm lấy túi xách và lao ra khỏi nhà.
Khương Tiểu Bảo nuốt nước miếng: "Cha..."
Tay Khương Nghiệp Minh cũng hơi run lên, ông ta nhắm mắt lại, đau lòng ngồi xuống.
"Cha, chị hai, sao chị ấy lại nói con là người ngoài, con là em trai của chị ấy mà..."
Khương Tiểu Bảo lẩm bẩm: "Nhưng cha tát chị hai mạnh tay quá. Dù chị ấy rất đáng ghét nhưng vẫn là con gái, không thể tát vào mặt."
Khương Nghiệp Minh nhìn cậu ta, ánh mắt trở nên phức tạp. Ông ta vô thức giơ tay lên, Khương Tiểu Bảo co rụt cổ lại, tưởng rằng mình sắp bị đánh, kết quả Khương Nghiệp Minh chỉ vỗ nhẹ vào đầu cậu ta.
"Tiểu Bảo."
"Dạ?"
"Con đừng hận ta."
"Hả? Tại sao con phải hận cha?" Khương Tiểu Bảo tỏ ra không hiểu.
Khương Nghiệp Minh thở dài: "Đừng học theo chị hai con, hãy tránh người nhà bác cả càng xa càng tốt."
"Nếu có thời gian... hãy đến thăm và ở bên cạnh cô của con."
Mắt Khương Tiểu Bảo sáng lên, ngay lập tức gật đầu.
"Ngày mai con sẽ đi thăm cô, nhưng cha, cha vẫn chưa trả lời con, cha có xem gameshow của con không?"
“Ta xem rồi.” Khương Nghiệp Minh cười: “Tiểu Bảo của nhà chúng ta là một cậu bé tốt.”