"Các con hoàn toàn không biết bác cả..." Khương Nghiệp Minh không thể nói ra những lời còn lại.
Khương Vân Kỳ cau mày: “Bác cả thì sao ạ?” Trong ấn tượng của con, bác ấy là một người tài năng nhưng rất hoà nhã và dễ gần với người ở vai vế dưới. Không giống như cha của anh ta là một người ít nói, hoặc có thể nói là... bình thường.
Advertisement
Không dám nói, không dám tranh giành.
Thậm chí, ông ta còn muốn những đứa con của mình cũng trở nên không có gì nổi bật như bản thân!
Advertisement
Trong gia tộc này, có lẽ chỉ có Khương Tiểu Bảo là ngây thơ như một đứa ngốc. Nhưng đối với Khương Vân Kỳ và Khương Mỹ Lâm, đó là sự kìm nén, ngột ngạt...
Bọn họ cũng là con cái nhà họ Khương rõ ràng không thua kém người khác nhưng lại nhạt nhoà, ảm đạm như vậy.
Khương Nghiệp Minh nhìn con trai cả của mình, trong lòng sinh ra sợ hãi giống như quay trở lại năm trước.
"Những thứ mà bác cả con yêu cầu con nghiên cứu sẽ phá hủy con."
Khương Vân Kỳ tỏ ra kinh ngạc: "Sao cha lại biết bác cả bảo con nghiên cứu cái gì?"
" năm trước, bác ấy đã nghiên cứu thứ giống như vậy, con cho rằng bản mẫu mà bác ấy đưa cho con thật sự là vừa mới phát hiện ra sao?"
Trong mắt Khương Nghiệp Minh hiện lên vẻ ghê tởm: "Khương Vân Kỳ, con nghiên cứu đến mức trở nên ngu ngốc rồi sao? Đừng nói với ta là con không đoán ra những mẫu nội tạng đó đã được bảo quản bao lâu!!"
Ánh mắt Khương Vân Kỳ hoang mang, sau đó nuốt nước bọt nói:
"Đúng vậy, những nội tạng đó quả thực không phải vừa được lấy ra, nhưng vậy thì sao chứ? Bác cả nói, đó là hiến tặng tự nguyện..."
"Có ai đó sẽ tự nguyện hiến thận và một nửa lá gan của họ?!" Khương Nghiệp Minh tức giận nói: "Những thứ mà các con đang nghiên cứu là trên cơ thể của một người điên!!"
"Con thực sự nghĩ rằng mình đang dùng nội tạng của người chết để nghiên cứu sao?!!"
Lúc này Khương Vân Kỳ mới thật sự hoảng sợ: "Không... Không phải sao?"
Khương Nghiệp Minh chế nhạo: "Bác ấy muốn con chiết xuất ra khả năng tái sinh trong mẫu thử và để con điều chế ra một lọ thuốc tái sinh, đúng không?"
Khương Vân Kỳ: "..."
Khương Nghiệp Minh đã vô cùng mệt mỏi: "Những năm qua, ta đã cố gắng mọi cách để ngăn cản con và Mỹ Lâm tiếp xúc sâu với nhà bác cả, nhưng đó vẫn là một tính toán sai lầm."
"Ai là người đầu tiên đề xuất chủ đề nghiên cứu này, con đã từng nghĩ đến chưa? Một thời điểm nào đó, con chưa từng nghi ngờ rằng tại sao thí nghiệm của mình lại diễn ra suôn sẻ như vậy à?"
"Bị người khác dắt mũi mà vẫn không hề hay biết gì!"
Khương Vân Kỳ sững sờ khi, nhìn ánh mắt chế giễu của cha mình. Khoảnh khắc đó, anh ta như rơi xuống hầm băng.
"Ý của cha là... mọi thứ bây giờ con làm đều đã được người khác sắp xếp cả rồi? Ngay cả kết quả thí nghiệm của con cũng đã sớm được chuẩn bị?"
Đầu óc Khương Vân Kỳ trở nên rối bời: "Nhưng... tại sao chứ?"
Anh ta không hiểu, nếu thí nghiệm đã có kết quả rồi thì tại sao nhà bác cả lại yêu cầu anh ta làm lại thí nghiệm một lần nữa?