Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh Lưu hận không thể làm gì khác, đành phải bó tay với cô ấy.
Tang Điềm mạnh miệng như vậy, nhưng sau khi ăn hai miếng bánh mì thì dừng lại. Mặc dù đói muốn ngất nhưng chút nữa cô ấy vẫn còn phải quay nên cũng không dám ăn quá no.
Advertisement
"Điềm Điềm, em thành thật nói cho anh biết, rốt cuộc chuyện giữa em và vị thiếu gia thứ ba của Hoàn Vũ đó là sao vậy?"
Advertisement
“Hoàn Vũ nào?” Tang Điềm nói xong mới định thần lại: “Ý anh là Khương sắt thép à?
Anh Lưu trợn tròn mắt: "Người ta tên là Khương Nhuệ Trạch cơ mà? Nghe nói anh cả của anh ta là ông chủ của tập đoàn Hoàn Vũ, còn là một danh nhân nghiêm túc, đứng đắn!"
"Em có biết về Lanscelot không? Đó là gia tộc quyền lực nhất ở Tây Bán cầu."
“Em chưa từng nghe nói, em không biết.” Tang Điềm không hề có hứng thú, cô ấy cũng chưa bao giờ hỏi Khương Nhuệ Trạch về chuyện này.
Anh Lưu càng lo lắng hơn: "Con bé chết tiệt này, sao chuyện gì em cũng không quan tâm vậy?"
"Anh nói cho em biết Lanscelot này không hề tầm thường đâu, đặc biệt là mấy năm gần đây, người anh cả kia chính là đế vương ẩn hình ở Tây Bán cầu, Khương Nhuệ Trạch là em trai của anh ta, món hời như vậy em còn không biết bám lấy!"
Tang Điềm cau mày: "Anh Lưu, anh thật là phiền phức."
Cô ấy thực sự chống đối lại những người xung quanh nói những điều này với mình.
Gia cảnh của Tang Điềm cũng giàu có, cha cô ấy cũng là một doanh nhân và có một công ty nhỏ, còn mẹ cô ấy là giáo viên thể dục. Về mặt vật chất, từ nhỏ cô ấy đã không hề thiếu thốn.
Cộng với sự hoạt bát của cô ấy, cô ấy chỉ muốn sống những ngày thật vui vẻ, nhưng không phải là cô ấy không hiểu giới giải trí đầy danh lợi này.
Nhưng... cũng chẳng liên quan gì đến cô ấy!
Đóng phim, xuất hiện trên gameshow, kiếm được một chút tiền và trở thành một phú bà, Tang Điềm cảm thấy như vậy là đủ, như vậy là đã rất vui vẻ, hạnh phúc rồi!
Cô ấy thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc giả vào hào môn gì đó.
Hơn nữa, cô ấy cũng không nghĩ Khương Nhuệ Trạch lại giỏi như vậy...
Tên đó vô cùng ngốc nghếch!
Anh ta rõ ràng là anh trai của Khương Mạn nhưng lại không thừa hưởng chút gen thông minh nào, Hừ! Lại còn bị bệnh trĩ nữa! Tang Điềm nói thầm trong lòng.
Mặc dù... đôi khi trông anh ta cũng khá đẹp trai! Tang Điềm chỉ thừa nhận là "thỉnh thoảng" thôi!
Anh Lưu vẫn giống như người mẹ già lầu bầu mãi không thôi.