Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Mỹ Lâm có điên tiết thế nào cũng còn giữ được trí thông minh, đưa tay sờ lên răng, đúng là dính một cọng nấm kim châm. Cả người cô ta phát run, người xung quanh thì chỉ trỏ đàm tiếu cô ta.
Khương Mỹ Lâm lao về phía xe của mình, lên xe thét lớn: “Lái xe, lái xe mau!!”
Advertisement
Tài xế không dám nói gì, lập tức lái xe đi. Xe vừa đi ra ngoài liền bị một chiếc xe từ đâu lao tới, lao đúng vào hàng ghế sau của Khương Mỹ Lâm.
Khương Mỹ Lâm nhìn thấy cái xe lao nhanh về phía mình, bị doạ sợ mặt tái mét. Tài xế còn chưa kịp phản ứng gì thì chiếc xe kia quay một đường lái vào hầm để xe ở bên cạnh. Khương Mỹ Lâm cứng đờ tại chỗ, cô ta biết chiếc xe kia cố ý.
Là cảnh cáo!
Advertisement
Là báo thù!
Là Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên báo thù cô ta!
“Cô, cô hai……chiếc xe vừa nãy, chúng ta có cần báo cảnh sát không!”
“Im mồm! gọi vệ sĩ tới đây cho tôi!!”
Lúc này, ở trên vườn hoa lộ thiên, Khương Tiểu Bảo đứng ở sau lan can nhìn ‘sự cố giao thông’ vừa mới xảy ra ở bên dưới. Trên mặt còn mang vẻ vui mừng sảng khoái, cảm giác bức bối trong lòng cũng được giải toả.
Nhưng đầu vẫn còn mơ hồ, ngơ ngác quay lại nhìn Bạc Hạc Hiên. Nhìn chằm chằm.
“Anh rể, cái kia……Hades làm ăn với Khương Mỹ Lâm là anh à?”
“Ừ.”
“Anh đợi em lên mạng search một cái nhé.”
Khương Tiểu Bảo móc cái điện thoại ra, sau một hồi tìm kiếm thì đưa tay lên che mồm: “Cái gì vậy! Hades là công ty lớn thứ ba?”
Đứng đầu là tập đoàn Đế Quốc, đứng thứ hai là Lancelot, thứ ba là Hades……
Não của Khương Tiểu Bảo bắt đầu quay cuồng.
“Anh là boss lớn của Hades, tại sao Khương Mỹ Lâm còn nói anh ở cái gì mà hoàng thất……”
“Hoàng thất……ơ……Bạc……”
Kỹ năng diễn xuất của Khương Tiểu Bảo ngày càng lên cấp, ánh mắt nhìn Bạc Hạc Hiên bắt đầu đờ đẫn: “Không, không phải đâu……không phải như em nghĩ đúng không……”
Khương Mạn không biết nói gì nhìn cậu ta, lắc đầu rồi đưa tay xoa bộ tóc như xoa lông chó.
“Chính là như em nghĩ đó.”
Khương Tiểu Bảo chấn động.
Bạc Hạc Hiên cong môi: “Tiểu thịt tươi bán thân không có đạo đức?”
Khương Tiểu Bảo chảy mồ hôi đầy lưng: “Hiểu nhầm……đều là hiểu nhầm thôi! Anh rể anh nghe em giải thích……không, em cảm thấy chúng ta cần làm quen lại từ đầu.”
“Không cần thiết đâu.”