Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Mỹ Lâm chạy đi, không quan tâm đến sự thất vọng của Khương Vân Kỳ, không quan tâm đến Khương Nghiệp Minh đang bị đột quỵ, quay đầu liền chạy mất!
……
Advertisement
Tin tức Khương Nghiệp Minh bị đột quỵ, ngày thứ hai Khương Tiểu Bảo mới biết được.
Khương Vân Kỳ gọi điện thoại tới.
Khương Tiểu Bảo có chút hoảng hốt, cuối cùng vẫn là Khương Mạn lôi cậu ta đến bệnh viện thăm Khương Nghiệp Minh.
Advertisement
Bên ngoài phòng cấp cứu, Khương Vân Kỳ kể rõ tình hình.
“Là bị đột quỵ, vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy kịch.”
“Bác sỹ nói rồi, sau này rất có khả năng sẽ để lại di chứng, có thể câm, trí tuệ không còn minh mẫn, và rất nhiều di chứng khác ……”
Khương Tiểu Bảo cách một tấm kính nhìn Khương Nghiệp Minh nằm trên giường bệnh, nửa ngày trời mới thốt nên lời: “Cha....bác hai sao lại bị đột quỵ?”
Khương Vân Kỳ biểu cảm đau khổ, nghiến răng nói ra cái tên Khương Mỹ Lâm.
“Chính nó khiến cha tức giận thành ra thế này!”
“Hôm qua sau khi cha đột quỵ, nó liền chạy mất! Hoàn toàn không quan tâm đến cha sống hay chết!!”
“Chị ta sao?” Khương Tiểu Bảo tức đến phát run, “Chị ta có còn là người không? Đây là cha đẻ của chị ta mà!!”
“Anh sẽ không nhận người em gái như nó nữa.”
Khương Vân Kỳ cảm thấy căm hận,
“Anh cả?” Khương Tiểu Bảo ngạc nhiên nhìn anh ta.
Khương Vân Kỳ hít sâu một hơi, lắc đầu, trong mắt chỉ có sự thất vọng và ghét bỏ đối với Khương Mỹ Lâm:
“Nó bị điên rồi, anh biết nó đã thay đổi, nhưng anh không ngờ nó lại thay đổi tới cái mức độ điên cuồng và táng tận lương tâm đến thế ……”
“Ngay cả lương tri cơ bản của một con người, nó cũng chẳng còn nữa rồi! Ngay đến cha mà nó cũng nỡ vứt bỏ, càng đừng nói đến những thứ khác ……”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Khương Vân Kỳ cảm thấy đáng sợ.
Sau khi anh ta biết được những việc mà nhà bác cả đã làm, ngay đến cả phòng thí nghiệm anh ta cũng không dám tới nữa, nghĩ tới những nghiên cứu trước kia mình làm mà không hề biết gì, cả người anh ta chỉ cảm thấy ớn lạnh, hai ngày nay anh ta đã rửa tay vô số lần……
Đôi tay bị rửa đến đỏ ửng và trầy xước, nhưng anh ta vẫn cảm thấy bản thân mình dơ bẩn ……
Nhưng Khương Mỹ Lâm thì sao……
Cô ta đã sớm biết những tội các của nhà bác cả, nhưng vẫn không hề cảm thấy áy náy một chút nào!
Những lời mà cô ta nói, Khương Vân Kỳ thậm chí không dám trần thuật lại, anh ta cảm thấy rét run...
Đó không phải là em gái của mình, đó là một con quái vật!!