Kể từ hồi Tết, sau khi Arthur vì vấn đề chiều cao mà bị Bạc Hạc Hiên khinh bỉ, một khoảng thời gian dài trong thời kỳ niên thiếu đã phải đón nhận một nỗi ám ảnh to lớn trong cuộc đời!
“Chú Hiên vô dụng kia lừa cháu! Chú ấy nói uống sữa bò có thể cao lên, ngày nào cháu cũng uống, vậy mà chẳng có chút thay đổi nào!”
“Chú ấy thật là thiếu đạo đức, thím sẽ khiển trách chú ấy thay cháu!” Khương Mạn nói với giọng điệu căm phẫn.
Advertisement
Arthur hừ hừ: “Chuyện trong nhà không cần phải lo lắng, có cháu trông chừng rồi, cháu lợi hại hơn chú Hiên nhiều!”
“Cũng đúng, Arthur nhà ta chính là định hải thần trâm.”
(Định hải thần trâm là vũ khí của Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký, ý nói một người có năng lực ổn định tình thế, ổn định cục diện.)
Advertisement
Arthur: “Nhưng mà trạng thái của chú tư dạo gần đây không được tốt lắm.”
Khương Mạn trong lòng thấp thỏm: “Anh tư của thím làm sao cơ?”
“Ngày nào cũng uống cafe thay cơm, quầng thâm trên mắt như gấu trúc, chú ấy nói chú ấy bị rối loạn giấc ngủ ……”
Khương Mạn im lặng.
Chắc không phải là rối loạn giấc ngủ, mà là mơ thấy ác mộng mới đúng ……
Haizzz, cái này……
Chuyện này ……đều tại tên đàn ông thúi Bạc Hạc Hiên kia!
Sau khi lúng túng tắt máy, Khương Mạn chuẩn bị tâm lí một chút, đỏ mặt gọi điện thoại cho Khương Tử Mặc.
Giọng nói của Khương Tử Mặc ở đầu bên kia điện thoại vẫn dịu dàng như trước, chỉ khi nói chuyện với Khương Mạn, anh ấy mới bộc lộ ra vẻ mặt này.
“Chuyện đó, nghe nói dạo này anh tư ngủ không được ngon giấc ……”
Khương Tử Mặc khựng lại ba giây: “Ừm, đang viết ca khúc mới, ban đêm khá là có linh cảm.”
Khương Mạn sờ mũi: “Nhưng vẫn phải ngủ chứ.”
“Sẽ ngủ mà, tiểu Man……” Khương Tử Mặc ở đầu bên kia điện thoại ngập ngừng trong giây lát.
Nếu có người ở bên cạnh anh ấy, nhất định sẽ nhìn thấy biểu cảm khó xử và bất lực của anh: “Là con gái thì phải học cách bảo vệ chính mình.”
Khương Mạn: “……”
“Chuyện kết hôn và sinh con đều phải cân nhắc thật kỹ.”
Khương Mạn: “……Bạc Hạc Hiên dạo này biểu hiện vẫn tốt mà, anh tư, anh không cần người em rể này nữa à?”
Giọng nói của Khương Tử Mặc cuối cùng cũng nghiêm khắc hơn: “Nếu anh ta không chịu trách nhiệm, anh không cần biết anh ta có phải là vương tử hay không, anh đều sẽ giết chết anh ta!”
“Anh tư.... bình tĩnh...”
“Anh muốn em cân nhắc kỹ chuyện sinh con, em và anh ta.... em.....em bây giờ vẫn còn nhỏ.”
Khương Tử Mặc cũng khó mở miệng, dù gì cũng là anh trai, có một số chuyện không thể nói quá rõ ràng với em gái được.
Trong nhà không có phụ huynh là nữ, cho nên có chút bất tiện.
Nhưng vì sức khỏe của em gái, Khương Tử Mặc nhịn xuống vẻ khó xử, nghiêm túc nói:
“Nếu tạm thời chưa muốn có con, thì phải chú ý tránh thai cho tốt, đã là người trưởng thành rồi, còn cần anh trai phải nhắc nhở em chuyện này sao?”
“Nếu các em muốn có con, thì tranh thủ đăng ký kết hôn, tổ chức cưới sớm đi, chẳng lẽ em muốn ôm bụng to mặc váy cưới hay sao?”
Khương Mạn đã ngượng ngùng đến mức ngón chân sắp chọc thủng đế giày rồi. Cô ngồi bệt xuống chất, tay trái chống má, “Anh...em biết rồi, em có lỗi....”
“Em……” Khương Tử Mặc do dự, cuối cùng đành từ bỏ, thở dài: “Em liệu mà lo cho tốt.”
Nói xong thì tắt máy.
Khương Mạn rất ngượng ngùng, cô cảm thấy anh tư nhất định còn ngượng hơn cả cô.