Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạc Hạc Hiên là ác quỷ? Không... khi Hoàng Tư Vân nhìn thấy Khương Mạn và ông An đang xem kịch hay ở bên cạnh liền nuốt nước bọt.
Ba người này đều là ác quỷ!
Vương Đại Kiến kêu gào một cách cuồng loạn, trông dáng vẻ như sắp chết.
"Toi rồi... Tôi chết chắc rồi... Tôi muốn giết cậu! Giết chết cậu!!"
"Có phải cậu muốn tôi chết nên đã tiêm thứ này vào người tôi không?!!"
Advertisement
Bạc Hạc Hiên ném ống tiêm vào thùng rác.
Khương Mạn cười thành tiếng: "Vậy là ông biết tiêm thứ đó sẽ chết ngươi à, nếu đã biết rồi sao còn dám lấy ra cho người khác dùng?"
Nụ cười của cô lạnh hơn một chút: "Giết người ông còn không sợ, sao khi kim tiêm đâm vào người lại biết sợ rồi?"
"Tên khốn kiếp này!" Hoàng Tư Vân đã bị sửng sốt vừa tức giận.
Ban đầu anh ta còn tưởng rằng Vương Đại Kiến không biết hậu quả của việc tiêm thẩm mỹ, nhưng anh ta không ngờ rằng con lợn béo chết tiệt này lại biết!
Biết rõ như vậy mà vẫn sử dụng nó để hại người khác à?!
"Báo cảnh sát đi! Tôi muốn báo cảnh sát để bắt ông ta!! Tên này nhất định phải chết!!"
Vương Đại Kiến sững sờ khi nghe thấy giọng nói của anh ta, ngập ngừng nói: "Hoàng... Hoàng Tư Vân?!"
"Cậu có phải là Hoàng Tư Vân không?! Đồ khốn kiếp, cậu dám bắt cóc tôi! Cậu xong đời rồi, tôi..."
Vương Đại Kiến chưa kịp nói xong, Khương Mạn đã cau mày lại. Vệ sĩ bên cạnh bước tới và đấm mạnh vào bụng ông ta.
Ông ta im miệng và khom người xuống vì đau đớn.
Hoàng Tư Vân cũng đang im lặng, anh ta ngồi một cách rất quy củ, dáng vẻ khá ngoan ngoãn.
Hoàng Hải cũng không dám động đậy.
“Ai đã đưa mũi tiêm thẩm mỹ cho ông?” Khương Mạn hỏi lại.
Vương Đại Kiến vẫn tiếp tục la hét ta mà không trả lời.
Bạc Hạc Hiên lấy ra một ống tiêm mới và nói một cách chậm rãi:
"Thứ vừa tiêm vào cơ thể ông là glucose."
Vương Đại Kiến ngừng khóc, Hoàng Tư Vân và Hoàng Hải sửng sốt.
Vương Đại Kiến không thể nhìn thấy bóng người trước mặt, nhưng ông ta có thể cảm nhận được rằng con người như ác quỷ đã một lần nữa quay trở lại.
Cảm giác bị áp bức ập tới.
Cảm giác lạnh của đầu kim tiêm lại kề vào da, vào chỗ tĩnh mạch của mình. Giống như con rắn độc đã và nhe nanh và nhắm thẳng vào mình.
Giọng điệu Bạc Hạc Hiên lạnh lùng: "Mũi tiêm trước là glucose, lần này tôi không đảm bảo sẽ là gì..."
Khương Mạn uể oải nói: "Tiêm glucose quá liều, đường trong máu tăng cao, mất cân bằng điện giải, nồng độ axit trong các dịch ở cơ thể vượt quá mức bình thường... Không biết chết bằng cách này có đau đớn không nhỉ..."
Ông An đang nhai viên kẹo bơ sữa cứng: "Tiêm loại thuốc thẩm mỹ đó vẫn đỡ hơn một chút."
"Ông ta đã thích tiêm cho người khác như vậy, vậy thì hãy tiêm cho ông ta liệu trình trong một lần để xem liệu ông ta có biến thành siêu nhân Saiyan không?"
Saiyan là một biểu tượng huyền thoại trong truyện Bảy viên ngọc rồng
Địa ngục vắng vẻ, ma quỷ ở xung quanh.
Vương Đại Kiến đã thực sự sợ hãi.