Trước khi ra nước ngoài, Khương Mạn trước hết phải xử lý xong đống công việc còn tồn đọng của mình.
‘Chiến cốt’ còn đang trong giai đoạn công chiếu, tỷ suất phòng vé đã đạt vị trí quán quân trong ba năm gần đây.
Advertisement
Có quá nhiều lời mời làm người đại diện nhãn hàng, nhưng Khương Mạn ngoại trừ một vài nhãn hàng đồ ăn vặt và nước giải khát mà cô từng nhận làm đại diện trước đó thì cô không nhận bất cứ lời mời nào khác. Những nhãn hàng mà cô làm đại diện kia khi đến kỳ hạn hợp đồng thì cũng không lựa chọn gia hạn nữa.
Những nghệ sĩ hay minh tinh khác có lẽ là cần tới hợp đồng đại diện để nâng cao giá trị thương mại của bản thân, nhưng cô hoàn toàn không cần!
Advertisement
Còn về phương diện hình tượng sang trọng.... thì lại càng không cần.
M&P vốn là của nhà mình, hơn nữa.... với cái gu thẩm mỹ đi vào lòng đất của Khương Mạn thì cả đời này cũng không có duyên với giới thời trang. Dù sao thì người nào đó vẫn luôn có thói quen vùi nét đẹp của mình xuống lòng đất mà!
Về lịch trình, tập của ‘Một cuộc sống khác’ theo lý mà nói thì cũng nên bắt đầu rồi, nhưng lịch trình của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên lại xung đột với lịch quay tập , lão Lý sau khi tìm hiểu vấn đề thì cũng sắp xếp điều chỉnh lại.
Dù gì cũng là khách mời chuyên chơi xỏ người ta, Lý lão âm nghe nói Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn phải ra nước ngoài một chuyến, trong bụng liền bắt đầu lên ý đồ xấu.
Còn lại chỉ có giải Thanh Điểu thôi.
Đêm trao giải Thanh Điểu, những nhân vật chủ chốt của đoàn phim ‘Kẻ giết người’ đều tụ họp lại đây.
Đôi chị dâu-em chồng Khương Mạn và Tang Điềm không tránh khỏi việc chạm mặt nhau, trong lúc chờ đợi, Khương Mạn vừa tới hậu trường liền vứt bỏ Bạc Hạc Hiên, chạy tới phòng nghỉ của Tang Điềm.
“Cậu thế này là bị thất sủng rồi à?” Trần trọc chế giễu.
Bạc Hạc Hiên mặc một bộ vest cao cấp được thiết kế riêng, dáng người thẳng tắp, vô cùng sang trọng, anh liếc mắt nhìn cái đầu của Trần trọc: “Đang yên đang lành sao lại đội tóc giả?”
Trần trọc tức giận: “Tóc giả gì chứ! Đây là tóc thật!!”
“Anh đi cấy tóc à?” Bạc Hạc Hiên khẽ cười đểu: “Cần gì phải thế...”
“Cái gì mà cấy tóc! Đây là tóc mọc tự nhiên đấy.” Trần trọc có chết cũng vẫn cứng miệng.
Bạc Hạc Hiên mở chiếc bình giữ nhiệt hình heo Peppa, uống một ngụm nước, ờm một cách qua loa: “Dạo gần đây đang nổi rần rần cái vụ thuốc thẩm mỹ với thực phẩm chức năng, chắc là anh cũng biết chứ.”
Trần trọc: “???”
Bạc Hạc Hiên cười nhếch mép: “Hàng giả mạo tràn lan, đừng tùy tiện dùng, dễ về chầu ông bà lắm.”
Trần trọc: “(╯‵□′)╯” Tức chết mất! Ông đây không còn một cọng lông nào trên người là tại ai! Còn không phải anh và cái người kia nhà anh lôi tôi đi wax lông với sáp ong hả!!!!
Cấy tóc thì làm sao! Không thể cho kẻ trọc này giữ lại một chút tôn nghiêm nào hay sao!
“Nếu năm nay anh lại giành được giải ảnh đế, tôi sẽ kiện với ban tổ chức về sự mờ ám trong chuyện này!” Trần trọc hung hăng nói.
Bạc Hạc Hiên gật đầu: “Tôi thì sao cũng được, chỉ e là anh hại người hại luôn cả mình thôi.”