"Giọng điệu bốc mùi như vậy, anh vừa ăn cơm ở nhà xí rồi chui ra đây à?"
"Cha mẹ anh không từng nói với anh cướp là phạm pháp và mức hình phát thấp nhất là ba năm, cao nhất là mười năm à?"
"Không đúng, giữa ban ngày ban mặt mà dám cướp, các người là trẻ mồ côi à?"
Tư thế đánh người của Khương Mạn quả thực khiến mọi người choáng váng. Tay cô là cái tát à? Đó là viên gạch!
Bang bang bang có thể biến não người thành cục đậu!
Bốn tên côn đồ ngã xuống đất, mắt nổ đom đóm, mũi chảy máu, mặt sưng vù.
Tư thế tấn công của Khương Mạn vừa mạnh vừa tàn nhẫn, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, không dám tiến lên phía trước.
Chỉ một người bước qua đó.
Bạc Hạc Hiên nắm lấy cổ tay cô, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười:
"Nếu cô còn đánh nữa thì đám người này phải vào phòng chăm sóc đặc biệt mất."
Khương Mạn thở một hơi thoải mái, hơi nhíu mày nói:
"Yên tâm đi, tôi ra tay biết phân biệt nặng nhẹ."
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng rồi lấy khăn tay ra lau vết máu trên tay cô.
"Tay bẩn rồi, lần sau nếu đối phó với loại người này thì hãy dùng chân đá."
Khương Mạn gật đầu:
"Tôi nhớ rồi."
Bạc Hạc Hiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, khóe môi không khỏi nhếch lên, cẩn thận cúi đầu giúp cô lau sạch vết máu trên tay. Những người bên cạnh sững sờ.
Đánh hồi lâu, không phải anh Bạc sợ cô đánh chết người nên mới đến căn ngăn chứ!
"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngỗng trời sắp chạy mất rồi." Khương Mạn nhíu mày nhìn đám người Tang Điềm.
"Ồ, ồ…"
Các PD vội vàng chạy đi bắt ngỗng. Đám người Tang Điềm xông qua đó vây quanh:
"Chị ơi, một khi chị ra tay, quá dứt khoát!"
Lúc này, Tang Điềm có chút thấy thương cho bốn tên côn đồ này, chắc sẽ bị ám ảnh cả đời?
"Não của bọn họ sẽ không bị đánh đến có vấn đề rồi chứ?"
"Tiếp theo làm gì đây?"
Bạc Hạc Hiên cất chiếc khăn tay đi, nhẹ nói: "Đương nhiên sẽ giao bọn cướp cho cảnh sát địa phương."
"À... nhưng mà..."