Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão Lý đầu hàng, lần này ông ta quỳ hẳn xuống.
Nhìn vào máy quay ông ta thành khẩn nói: “Đây là bug thôi, tất cả kịch bản lúc trước huỷ bỏ thì tập này quay thế nào, quay cái gì…..không quan tâm tổ chương trình nữa!”
(Phụt? Đây gọi là trốn trách nhiệm?)
Advertisement
(Cười chết mất! lão Lý gục nhanh quá!)
Món ăn kinh hoàng được bê đi, náo loạn lâu như vậy cuối cùng trời cũng sáng hẳn.
Advertisement
Khương Mạn nhìn lão Lý còn đang bất bình một cách vô đạo đức thì nói: “Dùng quyền chương trình uy hiếp tôi? Coi như ông ghê gớm.”
Lão Lý sờ mũi, cực kỳ tội nghiệp nói, “Có hố cũng không hố nổi cô, cấp dưới còn một đám tạo phản, tôi có thể làm gì chứ hu hu”
(ha ha! Lão Lý ông còn muốn ngứa thịt nữa không!)
(Ông đừng nên gọi là Lý lão âm, ông nên đổi thành Lý tâm cơ!! Nhìn cái đôi mắt bé tí kia là biết toàn nghĩ ra cái gì rồi!)
Khương Mạn vừa mới xem qua kịch bản của chương trình, đúng là chả có gì thú vị, toàn là mấy cái hố người.
“Lão Lý, ông có phải là thích đi đường vòng.”
“Toàn là mấy cái hố người, tôn chỉ của chương trình ‘Cuộc sống khác’ ông quên rồi à?”
“Tôn chỉ gì cơ?” Lão Lý nhìn cô, tôn chỉ không phải là hành cô sao?
“Trên thế giới còn một cuộc sống khác!”
Khương Mạn nhún vai, “Chúng ta tới đây để trải nghiệm cuộc sống thứ hai mà, nói thật là đều rất vất vả.”
“Nhưng nó lại là sự thanh lọc tâm hồn, tôi nghĩ là nên sắp xếp để trải nghiệm thêm cuộc sống thứ ba cũng tốt.”
Lão Lý sững sở, Khương Mạn lại cười rộ lên vứt quyển kịch bản đi. Ra hiệu cho máy quay chụp một bức ảnh đẹp để về nhà treo.
Ở thời điểm này ánh sáng cũng đã rõ ràng hơn, toàn bộ vách đá trên tòa lâu đài thật sự nguy nga.
“Tôi cảm thấy, mọi người nên quan tâm tới sự phong phú trong cuộc sống.”
Lão Lý lại ngây ra, hai mắt tự nhiên phát sáng.
Cư dân mạng cũng cảm thấy hưng phấn.
(F! Hào môn livestream?)
(Khương võ thần lần này được đấy! chị đại hào môn đưa cả nhà đi cảm nhận cuộc sống hào môn?)
Khương Mạn cười nhẹ: “Nói thật thì, cuộc sống hào môn rốt cuộc là cái gì tôi cũng không biết.”