Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại Ngọc có vẻ quen với cái cảnh này! Cô cũng là lần đầu quay gameshow mà tim lại quay cuồng thế này, cảm thấy còn chưa bằng lúc đi lùa ngỗng ở mùa một của ‘Cuộc sống khác’
Ivy biểu hiện rất tốt.
“Tôi cảm thấy, về phần hội hoạ này tôi không thể dạy cô Sunx rồi, tôi nghĩ là các netizen sẽ muốn xem tranh của cô Sunx đó.”
Ivy cười cười: “Hay là cô vẽ có anh Khương một bức tranh nhé, đúng là hình mẫu đàn ông lịch lãm, chắc như vậy sẽ vui tai vui mắt lắm đây!”
Advertisement
(Aaa! Khương đạo diễn làm người mẫu, tôi được nè! Điên cuồng vì nghệ thuật.)
(Là cái loại người mẫu mà tôi đang nghĩ đúng không? Cởi sạch, cơ bắp cuồn cuộn, ahihi tôi được nè, Đại Ngọc rất vui được làm quen với cô!!)
Khương Vân Sênh cười nhìn cô: “Nói thế nào cô Tôn cũng còn nợ tôi một bức tranh mà.”
Advertisement
Đại Ngọc cắn môi, ngượng ngùng. Cml, anh ta còn chưa quên à…..
“Vậy thì vẽ thôi.”
Khương Vân Sênh ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào cô nói: “Tôi cực kỳ mong đợi……Tôi thế nào dưới ngòi bút của cô Sunx.”
Rõ ràng những lời anh ấy nói, mỗi từ mỗi chữ Tôn Hiểu Hiểu đều vô cùng quen thuộc. Nhưng lại có một loại mê lực kỳ lạ, giống như đưa cô một viên kẹo ngọt vậy.
Điều khác đó là, mỗi chữ như một viên kẹo rơi vào tai cô, nhảy thẳng vào tim cô. Hơi thở của cô phật phồng lên xuống, Tôn Hiểu Hiểu cười nhìn vào trong đôi mắt đó, cúi đầu nhẹ giọng đáp một tiếng.
“Vậy anh…..đừng động đậy, tôi vẽ.”
“Được.”
Tôn Hiểu Hiểu ngồi vào ghế trước giá vẽ, cầm lấu bút và giấy ở bên cạnh. Hai người một bức tranh, cả phòng vẽ tranh chỉ còn tiếng bút cọ trên giấy. Tiếng sột soạt tê dại tràn ngập cả căn phòng.
Cô dừng lại một lúc, nhìn vào đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm.
“Anh đừng nhìn tôi nữa……”
“Hả? không phải cô Tôn bảo đừng động đậy sao?”
“Nhưng tôi đâu nói mắt không thể động đậy……”
“Ồ.” Khương Vân Sênh cười rộ lên: “Nhưng mà tôi muốn nhìn cô cơ.”
Bút chì tự nhiên gãy để lại một nét đậm trên giấy.
Ánh nắng tràn vào phòng qua khung cửa sổ, từng đốm nắng rơi lên người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, người đẹp ngồi đối diện anh cũng chăm chú nhìn lại anh. Giây phút này thật là khoảnh khắc tuyệt vời.
(Điên mất, tôi điên mất mọi người ơi!!!)
(Tại thời điểm này tôi muốn xuyên qua thành Đại Ngọc có được không nhỉ? Tôn Hiểu Vân Sênh là miếng bánh ngọt của thế gian này, ôi! Ngọt chết tôi luôn!)
(Ngọt tới mức tôi muốn khóc, Khương Vân Sênh anh phạm quy rồi nhé, anh ngay thẳng quá rồi đó.)
(‘Cuộc sống khác’ là chương trình yêu đương? Hay là chương trình nâng cấp tình yêu! Cuối cùng vẫn chỉ có con chó độc thân là tôi!)
(Cầu xin đó, hãy về bên nhau! Đại Ngọc Khương Mạn BE rồi, Hiểu Sênh la la chắc chắn HE!!)
(Hiểu Sênh là tên cp quỷ quái gì vậy? kết hợp với cái khung cảnh lãng mạn này, cậu lấy cái tên cp như vậy có vô lễ quá rồi không?)
(Cười chết thôi! Hiểu Sênh la la! Huỷ diệt mọi sự lãng mạn của tôi! Ha ha ha)
(Tôi chua ê răng, không nhìn nổi nữa, nhìn đội Điềm Điềm với đội Thiên Sách xong tôi lại quay lại đây, ha ha ha ha!)