Đại Ngọc có chút sợ hãi, nhưng cũng có chút phấn khích. Có cảm giác như quay lại mùa đầu tiên khi bị kẻ xấu xa này dùng mình làm công cụ để lợi dụng ekip chương trình!
Nhưng có lẽ lần này mục tiêu của Khương Mạn không phải là lão Lý đáng thương nữa.
Cũng không biết kẻ xui xẻo nào đã bị cô nhắm tới, dù sao thì kết cục cũng sẽ rất thảm hại~
Advertisement
Phía đông của đảo là một vách đá vôi dựng đứng, đá gồ ghề, lởm chởm và cực kỳ dốc, ai không sợ chết có thể nhảy xuống đó.
Trại của Khương Mạn bọn họ chủ yếu là ở phía tây, nơi có đường bờ biển rất dài, ngoài bãi cát còn có nhiều bãi bùn.
Advertisement
Khi Khương Mạn và Tôn Hiểu Hiểu đi qua đó, họ nhìn thấy ba kẻ ngu ngốc đang đào bới cát.
"Các người đang mơ mộng trở lại thời thơ ấu và định đào một lâu đài để sống ở đây sao?" Cô trêu chọc nói
"Chị!" Tang Điềm đứng lên: "Bọn em đang đào vỏ sò! Chị nhìn xem!"
Cô ấy đưa hai cái vỏ tròn như đang dâng bảo vật, Khương Mạn nhếch khóe miệng, ừm....
"Các người đào lâu như vậy mà chỉ là được hai cái vỏ sò thôi sao?"
Cô nhìn Tự Thiên Sách với ánh mắt khó tả: "Anh Tự, không phải anh được mệnh danh là tiểu hoàng tử của việc ra biển bắt hải sản sao? Chỉ ở đẳng cấp này thôi à?!"
"Em gái, em không hiểu rồi, hải sản ở đây không nghe được tiếng Đế Quốc của chúng ta!"
Tự Thiên Sách không chịu thừa nhận mình đã thất bại: "Nguyên nhân chủ yếu là do thiếu dụng cụ, nếu không, anh sẽ xuống biển bắt hai con tôm hùm lên cho em!"
Khương Mạn nhịn cười: "Vậy các người tiếp tục đào đi. Em và Đại Ngọc đi sang bên kia tìm xem sao."
"Bên đó không có đâu" Tự Thiên Sách lắc đầu một cách kiên quyết: "Tin anh đi, với nhiệt độ nước ở khu vực này, hải sản đều sẽ đến đây."
"Được! Vậy thì thi đấu, ai thua thì người đó sẽ nấu cơm." Khương Mạn nói rồi kéo Đại Ngọc rời đi.
Đùa chứ, trong tay cô có "Sách quý phân phối nguyên liệu" chú Elijah đưa cho còn lo không thể tìm được hải sản sao?
Tôn Đại Ngọc thật sự không đoán được là Khương Mạn đang định làm gì, nhưng hiện tại máy quay luôn theo sát nên cô ta cũng không tiện hỏi.
Đi được một lúc, hai người đến một bãi bùn, mặt đất toàn là các loại vỏ ốc, vỏ sò rỗng, cách đó không xa có một bãi đá ngầm lớn.
“Ôi trời ơi!” Tôn Hiểu Hiểu chỉ vào một đám sinh vật màu đen chi chít ở cách đó không xa, hai mắt mở to: “Khương Mạn đáng ghét, cô nhìn xem, đó là cái gì vậy?
A Tam cảm thấy kỳ quái cũng hét lên: "Trai!! Tốt, tốt quá, số trai này có thể chất thành ấy chứ!!"
"Còn có cả hàu nữa!!!" Máy quay rung lắc, A Tam chạy theo Tôn Hiểu Hiểu qua đó.
Cả hai người đều sững sờ khi nhìn thấy một núi trai và những con hàu bám trên đá.