Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đợi cô ta đi được một lúc rồi, Khương Mạn xuất hiện trong ống kính với bộ dạng rất thong thả, cô chào hỏi cư dân mạng trước sau đó mới ngồi xổm xuống và bắt đầu tháo bom.
(Ồ ~ Lại phá được một cái nữa rồi.)
(Tuyên bố: Đống đồ chơi giả này đã bị phá huỷ hoàn toàn!)
(Chị gái ngu ngốc mau chạy đi, Khương quái thú đến rồi ~ Mỉa mai.jpg)
Advertisement
(Nếu không nhìn thấy meme cuối cùng của bạn phía trên lầu thì tôi đã điều động máy chém rồi)
Từng phút từng giây trôi qua. Một lúc lâu sau, Khương Mỹ Lâm mới ngồi xổm xuống, Khương Mạn vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với cô ta.
Cô vừa ăn trái cây hái trên đường đi vừa trò chuyện với cư dân mạng.
Tôi đã ăn trái cây mình hái trên đường đi và thỉnh thoảng trò chuyện với cư dân mạng.
Rõ ràng là đã xem rất lâu rồi nhưng không một ai cảm thấy nhàm chán.
Mọi người đều muốn xem xem, rốt cuộc Khương Mỹ Lâm định làm gì!
Cô ta cũng không hề biết rằng những việc làm ngu ngốc của mình đã bị tất cả mọi người nhìn thấy.
Ở phía trại, bởi vì "Khương Mạn" bị ốm nên livestream hôm nay có thể coi là rất bình yên.
Ngoài việc báo cáo những bình luận trong livestream ra thì không còn có việc gì khác.
“Bình yên như vậy, tại sao trong lòng mình vẫn cảm thấy có chút sai sai nhỉ?” Lý lão âm tự lẩm bẩm.
Phó đạo diễn liếc nhìn ông ta: "Đạo diễn Lý, có phải anh bị bệnh về tâm lý rồi không?"
Lý lão âm trợn tròn mắt: "Hừ! Còn lâu nhé! Mà đúng rồi, một ngày Khương Mạn không gây chuyện là không hề bình thường. Bây giờ đột nhiên cô ấy yên tĩnh như vậy khiến tôi có chút hoang mang."
Phó đạo diễn nhìn vào máy quay, các khách mời đã bắt đầu chúc nhau ngủ ngon rồi, đợi sau khi vào lều thì buổi livestream hôm nay sẽ kết thúc.
“Sao tôi lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.” Anh ta lẩm bẩm: “Khương võ thần bị ốm, Bạc Thần cũng yên phận. Anh ta cũng là một kẻ phá hoại? Sao anh ta lại không gây rắc rối cho chúng ta nhỉ?”
“Đúng vậy.” Lý lão âm chép miệng, xoa xoa giữa lông mày: “Hai người này không gây chuyện thì tôi còn cảm thấy sợ hơn…”
"Đêm nay cảnh giác một chút, đừng có ngủ say quá."
Lý lão âm thì thầm: "Kẻo nửa đêm con nhóc Khương Mạn đó hồi phục sức lực mà đến đánh chúng ta một trận."