Tôn Hiểu Hiểu giơ cái cốc sứ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tự tôi kính tôi!”
Sau một tràng cười lớn, trong lòng Tôn Hiểu Hiểu không ngừng mắng chửi lũ người này.
Tang Điềm ngồi bên cạnh không ngừng luyên thuyên, thao thao bất tuyệt: “Hôm nay cô Tôn quả là làm tôi được mở mang tầm mắt, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.”
“Máu mũi chảy ầm ầm vậy mà cô vẫn dám bước lên trước chặn tên khốn nạn kia lại!”
“Tối hôm qua cô mà có khí thế như hôm nay, chắc chị nhà tôi cũng chả phải đối thủ của cô đâu.”
Mồm Khương Mạn còn đang nhét đầy thịt, phồng mồm trợn má như con chuột nhét đồ ăn, cũng phối hợp gật đầu một cái, “Hoá ra tối qua cô Tôn nương tay với tôi.”
Tang Điền cũng gật đầu hùa theo. Khương Vân Sênh ở bên cạnh xoa xoa hốc mắt mình, ài, ngực đau quá……
Bạc Hạc Hiên lại không nói câu gì, chỉ lẳng lặng gắp thịt vào bát Khương Mạn. Mặt Tôn Hiểu Hiểu vô cảm, mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau, cô thấy đám người này thật ồn ào!
Ngụy An Nhiên cũng thấy đám người này ồn ào. Nhưng tâm trạng trong lòng lại không giống với Tôn Hiểu Hiểu. Mặc dù Tôn Hiểu Hiểu đang bị nói đểu, nhưng vẫn có xu hướng được mọi người tạm chấp nhận……
Còn Ngụy An Nhiên lại cảm thấy mình đang bị đẩy ra ngoài. Cả bữa cơm này, Ngụy An Nhiên như đang nhai rơm chứ chả có mùi vị gì.
Sau bữa cơm mọi người đều quay về chỗ ở của mình, chỗ Tôn Hiểu Hiểu ở gần Ngụy An Nhiên nhất, hai người đành phải đi cùng với nhau. Vương Hình và cậu bé mà Ngụy An Nhiên nhận chăm sóc đi ở phía trước. Hai người lớn đi ở đằng sau.
“Cô Tôn, lần này đi ra ngoài với bọn họ cô chịu oan ức gì à?”
Ngụy An Nhiên thở dài một hơi: “Nếu sớm biết như vậy thì hôm nay tôi đã đi cùng, không nên bỏ mặc cô không người chăm sóc như vậy.”
Tôn Hiểu Hiểu nhìn anh ta một cái, “Anh chăm sóc tôi?”
“Đương nhiên rồi, cô là tiền bối, tôi phải quan tâm cô chứ.”
“Thế anh biết ném vòng hay là biết bắt ngỗng hay là biết đánh nhau?”
Ngụy An Nhiên sững sờ một lúc, đây là cái gì vậy?
Tôn Hiểu Hiểu dùng ánh mắt chế giễu nhìn anh ta: “Tối qua lúc tôi và Khương Mạn cãi nhau, cũng đâu thấy anh đứng ra giúp tôi.”
Ngụy An Nhiên hoảng hốt mau chóng giải thích: “Lúc đó tôi cũng bị doạ, nhưng tôi tin cô Tôn không nói dối.”
Tôn Hiểu Hiểu lăn lộn trong cái giới giải trí này bao nhiêu năm như vậy, cũng đâu phải loại ngu ngốc gì. Ngụy An Nhiên là loại đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, cô nhìn một cái là biết.
Chả ra làm sao cả, Tôn Hiểu Hiểu lại nhớ tới hôm mới quay chương trình, cảnh Khương Mạn công kích Ngụy An Nhiên. Tự nhiên lại thấy bản thân mình đúng là ngu như lợn!
Lúc đó não cô ta rơi mất ở đâu hả, lại còn đứng ra hoà giải hai người. “Anh và Khương Mạn không phải bạn bè à?” Tôn Hiểu Hiểu đột nhiên hỏi một câu.
Ngụy An Nhiên mím môi, đáy mắt có chút bối rối: “Lúc trước cùng một công ty, cũng không thân lắm.”