Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão Ưng và những người khác không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy nước da hồng hào và tràn đầy sức sống của anh. Nhưng Arthur thì không lấy làm lạ.
Khương Tiểu Bảo không khỏi nhỏ giọng nói: "Cho dù cậu biết sự thật nhưng tôi vẫn phải nói rằng chị gái tôi rất đỉnh thật tuyệt vời, chị ấy là siêu nhân."
Arthur mím môi: "Thím rất mệt, không hề nghỉ ngơi. Siêu năng lực tiêu hao là khí huyết của thím ấy. Mấy ngày tới phải bồi bổ, bù đắp cho thím ấy mới được."
“A?Khương Tiểu Bảo nhíu mày: “Vậy thì khi về tôi phải mua một ít táo đỏ cho chị ấy mới được.”
"Đúng rồi, còn phải đặt thêm một chút nhân sâm gì đó. Tôi nhớ là chỗ anh họ thứ hai có." Khương Tiểu Bảo ra khỏi cửa với chiếc điện thoại trên tay.
Khương Mạn ngủ không biết trời đất là gì, sau khi tỉnh dậy phát hiện đèn trong phòng đã bật sáng.
Người đàn ông ngồi bên giường, luôn nắm tay cô, tay còn lại đặt lên trán, giống như đang ngủ say. Có thể thấy Bạc Hạc Hiên cũng đang rất mệt mỏi.
Cô ở trong ngước vất vả tìm bà ngoại, anh ở nước ngoài sục sôi đuổi bắt bắt Khương Nguy Viễn trong biển máu.
Cô vừa động đậy, Bạc Hạc Hiên đã tỉnh.
"Em đói không? Canh gà đang hầm trên bếp. Anh mang cho em một bát nhé."
Khương Mạn gật đầu rồi lại lắc đầu: "Tại sao không đến chỗ bà ngoại?"
"Qua đó rồi. Ông An nói bà ngoại cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trước. Người già cơ thể yếu rồi, thần kinh được thả lỏng thì sẽ ổn hơn."
Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng nói, giúp cô kê một cái gối sau lưng rồi nói tiếp: "Chờ anh một chút, anh đi bưng canh gà lên."
Khương Mạn ừ một tiếng, mắt nhìn anh đi ra ngoài.
Một lúc sau, Bạc Hạc Hiên bưng canh gà lên, nước canh ấm, đưa vào miệng rất thơm, cùng với hoàng kỳ và táo đỏ, tạo ra vị ngọt thanh.
Bạc Hạc Hiên bón cho cô từng thìa, Khương Mạn vừa uống vừa cười: "Sao em lại cảm thấy vai của chúng ta bị đảo ngược rồi, rõ ràng anh là người bị thương mà."
“Người vất vả là em.” Bạc Hạc Hiên bón canh cho cô: “Anh cũng làm vài món mà em thích ăn, để cho dạ dày ấm rồi hãy xuống ăn.”
Khương Mạn ngoan ngoãn gật đầu, nhìn anh một hồi lâu. Sau khi ăn xong bát canh, cô vẫn nhìn anh chằm chằm.
“Sao vậy?” Bạc Hạc Hiên lấy khăn giấy lau miệng cho cô.
Cô đột nhiên nói: "Bạc Hạc Hiên."
"Hả?"
"Chúng ta kết hôn đi."
Trong phòng ánh đèn ấm áp, lông mày