Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một phần khác thì....bị bà cụ đem ra trồng rau.
Theo cách nói của bà cụ thì: Hữu cơ, tốt cho sức khỏe.
Nhưng bây giờ việc mà bà cụ thích nhất là lôi Khương Mạn ra nếm thử món cho mình.
Điều duy nhất khiến Khương Mạn sầu đến hói đầu là...
Advertisement
“Con bé này, sao lại lén lút uống coca lạnh nữa rồi, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Khương Mạn vừa mới lấy được lon coca mình giấu trong phòng Khương Tiểu Bảo ra, đã bị bà ngoại tóm được rồi.
Advertisement
“Bà ngoại, cháu chỉ uống hai hớp thôi, đúng hai hớp thôi!”
“Chỉ hai hớp?” bà ngoại nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt không tin: “Vậy bà nhìn cháu uống.”
Khương Mạn: “(&^()&(_%$)”
Sao lại còn giám sát thế này nữa chứ.
Cô ngửa đầu, uống ực ực hai ngụm, ợ một cái.
Bà cụ nghẹn họng, nhận lấy lon nước, sờ tới tay thì thấy bên trong rỗng tuếch rồi.
Bất đắc dĩ nhéo má cô: “Cái con bé tham ăn này.”
Khương Mạn ôm lấy cánh tay bà cụ, bắt đầu làm nũng: “Hôm nay bà ngoại lại làm món ngon gì cho cháu ăn vậy ạ?”
“Sườn xào chua ngọt, cháu muốn ăn xương sườn!” Khương Tiểu Bảo chạy tới: “Bà ngoại làm nhiều một chút nhé, cháu mang tới trường.”
“Đứa nào cũng tham ăn.” bà ngoại vỗ nhẹ lên đầu Khương Tiểu Bảo: “Arthur ngoan, muốn ăn gì nào.”
“Cháu muốn ăn món mà làm mình cao lên ấy ạ.” Arthur đau khổ uống sữa bò.
“Vậy buổi tối bà sẽ hầm thêm cho mấy đứa một nồi chân giò, nhiều collagen, Arthur ăn vào cho cao, cháu gái ăn nhiều collagen cũng tốt.”
Bà cụ bây giờ tràn đầy sức lực, cả nhà ai ai cũng vui mừng.
Bạc Thiên Y cũng thường xuyên tới đây, bầu bạn cùng bà cụ vẽ tranh, viết thư pháp gì đó.
Ngược lại là Bạc Hạc Hiên, vì hôn lễ mà vẫn luôn bận rộn, Khương Mạn cũng không biết anh và bốn anh trai nhà mình đang lên kế hoạch gì, dù sao thì cô cũng phủi tay mặc kệ.
Khương Ngụy Viễn và Tây Thố nối gót Khương Nghiệp Thành và Bạc Khôn, chuyện này hai người đều không nói với bà ngoại, không muốn để lại cho bà ký ức không tốt.
Bà ngoại rất kiên cường, sau khi đầu óc khôi phục lại sự tỉnh táo, chưa từng nhắc tới chuyện mười năm qua bị giam cầm chịu khổ những gì, vất vả ra sao với hai người.
Bà giống như là đã quên hết khoảng thời gian đó vậy.
Bà như vậy, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên sao có thể không hiểu, bà cụ chỉ là không muốn bọn họ đau lòng mà thôi.
Đau khổ và lo âu đều bị vứt lại phía sau, những ngày tháng sau này, tất cả mọi người đều phải hướng về phía trước mà sống.
Bữa tối Khương Mạn thực sự đã ăn no tức bụng, trong nhà có người già như có bảo vật vậy, dường như các bà các mẹ đều là những tuyển thủ nuôi heo chuyên nghiệp.
Bất kể Khương Mạn ăn nhiều bao nhiêu, cũng vẫn sợ cô ăn không đủ no.
Hậu quả sau khi