Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cách đó không xa, hai đứa trẻ nhìn Ngụy An Nhiên quay lưng về phía máy quay, vẻ mặt thay đổi.
Vân Đoá cắn ngón tay, vẻ mặt tò mò: "Anh ẻo lả muốn đi vệ sinh sao? Biểu cảm của anh ấy thật kỳ lạ."
Hồ Tử nhìn lên lắc đầu: "Có lẽ là tắc nên chưa ra được."
"Khi tớ ngồi cầu mà không ra được bộ dạng cũng giống như anh ấy."
Sau khi Hồ Tử nói xong liền thở dài: "Anh ẻo lả chính là bánh bèo, có nhiều thói xấu quá..."
Ngụy An Nhiên tức đến sắp nôn ra máu.
Rốt cuộc Khương Mạn này điên gì vậy, bản thân cũng đã lùi một bước rồi, vậy mà cô ta vẫn phải làm đến cùng sao?
Tượng đất cũng sẽ tức giận, thật sự cho rằng anh ta dễ bắt nạt sao?
Ngụy An Nhiên nghĩ đến cuộc điện thoại với quản lý sau khi buổi ghi hình kết thúc vào tối hôm qua, anh ta hận không thể đánh Khương Mạn tơi bời! Bởi vì người phụ nữ điên này, anh ta đã mất bốn năm hợp đồng làm đại diện thương hiệu, vai nam chính vốn đã thoả thuận, có lẽ bây giờ đều mất hết rồi!
Thậm chí còn có nhiều hiện tượng thoát fan! Không phải ban đầu cho anh ta vay chút tiền sao? Lên chương trình còn bóc mẽ anh ta đến cùng, còn tỏ ra hùng hổ ép người!
Thực sự cô ta cho rằng chủ nợ là ông lớn sao?
Con đàn bà xấu xa này!
Trong lòng anh ta không ngừng mắng chửi nhưng trên mặt lại giả bộ, đúng lúc này cả ba người Khương Mạn đều đi tới.
“Anh gọi tôi có chuyện gì vậy?” Tôn Hiểu Hiểu hỏi.
Ngụy An Nhiên cười nói: "Vốn dĩ tôi muốn cô Tôn giúp đỡ, nhưng bây giờ có cô Khương đến rồi thì càng tốt hơn."
Hai tay Khương Mạn đút túi, vẻ mặt bình thản: "Không giúp."
Ngụy An Nhiên: "..." Mẹ kiếp tôi còn chưa nói xong, cô không thể để cho tôi nói xong à!
Anh ta cắn môi dưới và nói với vẻ mặt chán nản:
"Vừa rồi tôi chặt một cái cây, nhưng nó quá nặng, một mình không thể mang về được."
"Anh Bạc lại bị ốm, đạo diễn Khương không có ở đây. Khương Mạn, cô biết võ nên chắc sẽ rất khoẻ, cô có thể giúp tôi được không?"
"Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau chuyển cây về sớm để làm xong chuồng ngỗng đi."
Những lời này có chút hùng hồn, trượng nghĩa.
Khương Mạn cười như không cười nhìn anh ta, Ngụy An Nhiên bị cô cười cảm thấy có chút chột dạ, mặt liền giả vờ bình tĩnh.
"Được, anh dẫn đường đi."
Trong lòng Ngụy An Nhiên mừng thầm, vội vàng gật đầu: "Được!"