Thừa nhận thẳng thắn như vậy, vậy tôi biết làm sao đây? Tôi còn đang định xúi cậu hai câu! Đến cơ hội cũng chả có!
Khương Nhuệ Trạch cười khinh bỉ: “Được cậu thích chắc cũng chả phải chuyện tốt lành gì, con điên Joanna mà biết chắc chắn sẽ tìm cách giết cô ta.”
Advertisement
Bạc Hạc Hiên thần tình vẫn lạnh nhạt: “Tôi sẽ không ngại giúp Joanna mua quan tài đâu.”
Khương Nhuệ Trạch líu cả lưỡi, tên ác ma giết người không ghê tay này, rõ ràng là ác ma không phân nam nữ, đồ ma quỷ không có tình người. Chả biết tại sao tự nhiên lại phân biệt được nam với nữ, còn gặp được mùa xuân của cuộc đời?
Advertisement
“Chả hiểu cái cô Khương Mạn đó có gì tốt, cậu lợi dụng tôi đi đối phó với Hoa Viện, có phải là thay cô ta xả giận đúng không?”
Khương Nhuệ Trạch cười nhạt: “Cô ta đánh mấy tên bắt cóc cũng đủ ác, nhờ ơn cô ta mà manh mối tìm em gái nhà tôi bị cắt đứt đấy!”
“Kể cả lũ bắt cóc có tỉnh táo, bao nhiêu năm như vậy, cậu còn tra được ra cái gì?”
Bạc Hạc Hiên cũng lạnh lùng nói lại, “Bốn anh em nhà cậu, kể cả đứa thứ tư kia cũng hiểu được phải bỏ ý định này.”
“Cậu đừng có nhắc tới nó với tôi, cái tên ngu ngốc đó!”
Khương Nhuệ Trạch trợn mắt nhìn một cái, cáu kỉnh sờ sờ cái đầu trọc của mình: “Đừng tưởng tôi không biết, cậu muốn bảo vệ con ranh xấu xa kia, thật không biết cô ta cho cậu và anh hai cái gì mà mê mẩn tâm thần……”
Khương Nhuệ Trạch mắng tiếng: “Anh hai còn nói nhìn thấy cô ta như nhìn thấy em gái, đúng là thần kinh!”
“Em gái tôi mà lớn lên chắc chắn là người dịu dàng đáng yêu, ngọt ngào, sẽ giống như người mẹ dịu dàng!”
“Nhà tôi cũng chỉ có một em gái thôi, em gái mưa thì quên đi! Ai cũng không được tranh sủng với em gái nhà tôi!”
“Lão Hiên cậu……mẹ kiếp! người đâu rồi?”
Khương Nhuệ Trạch nói được một nửa, quay đầu lại nhìn thì thấy bên cạnh đến cái bóng còn không có chứ đừng nhắc tới người!
Bạc Hạc Hiên chê anh ta phiền, thần không hay quỷ không biết chuồn từ lúc nào. Hắn ta luyên thuyên nửa ngày, còn rất ngây thơ nói chuyện với không khí.
“Đồ láo toét, đợi đấy rồi xem!”
“Đợi tôi tìm thấy em gái, cho anh biết em gái tôi là người đẹp nhất!”
……
Ngày hôm sau, cả nhóm người nói từ biệt với thôn Hổ Khẩu. Các bạn nhỏ tiễn mọi người tới tận cổng thôn, bình thường đều chững chạc lớn hơn tuổi, hôm nay đều oà khóc. Mắt Tiểu Lý Quân cũng hồng hồng, trộm lau nước mắt không cho người khác biết cậu khóc.
“Ài.” Khương Mạn ngồi xổm xuống bên cạnh cậu nhỏ thở dài một tiếng: “Các em nói xem, các em khóc thế này mà chị lại không khóc thì có phải là không có tình người hay không?”
Tiểu Lý Quân bị câu đùa này làm cho bật cười, phồng hai má lớn tiếng nói, “Em, em có khóc đâu.”
“Ừ, con gái mới khóc nhè, Quân Quân nhà ta là đàn ông.”
Khương Mạn gật đầu, nhìn đuôi mắt ẩm ướt của em ấy: “Trời nóng quá, mắt chảy mồ hôi là chuyện bình thường.”
Mọi người đứng xung quanh không nhịn nổi nữa. Nhiệt độ trên núi lúc này còn chưa tới độ, nóng ở đâu ra. Chậc, đúng là dỗ trẻ con!
“Tôi đã bảo Khương võ thần là một con hổ nhưng trái tim mềm mại như con mèo, sự dịu dàng của một lực sĩ.”
“Tôi mà bé đi tuổi, tôi cũng sẽ tới trước mặt cô ấy khóc nhè để được dỗ.”