Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước khi đám đông fan kéo tới, hai vị thần trong giới giải trí đã thành công trốn thoát khỏi quán lẩu.
Khương Mạn ngồi trên xe, không nhịn nổi mà lắc đầu:
Advertisement
“Chả trách mà dạ dày của anh không tốt, với tình trạng này thì không thể ra ngoài ăn cơm, cho dù có ăn thì cũng ăn không no.
“Cũng không phải lần nào cũng làm quá lên như vậy.” Bạc Hạc Hiên lắc đầu, nhìn cô: “Nếu vẫn chưa no, tôi ăn cùng em thêm chút nữa?”
Advertisement
“Thôi bỏ đi” Khương Mạn cảm thấy nếu lại đi ăn thì có khi cũng lại có kết quả như vậy, huống hồ.... “Buổi chiều anh không có việc sao?”
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng, “Em thì sao? Có sắp xếp gì chưa?”
Khương Mạn biểu cảm hơi tuyệt vọng: “Về nhà cho ngỗng ăn.”
Bạc Hạc Hiên nhịn cười, “Tôi đưa em về.”
Chỗ ở của Khương Mạn ở một khu phố cũ, một khu nhỏ vô cùng giản dị, không hoa lệ.
Căn nhà này cũng là của ông ngoại cô ấy, với giá nhà ở Bắc Thành, số tiền tiết kiệm của cô ấy hiện nay chắc chỉ đủ để mua cái WC.
Còn phải xem là WC của khu vực nào.
Khương Mạn cũng không hiểu, nói là đưa cô về nhà, sao người đàn ông này lại theo lên vậy?
Yêu cầu dùng nhờ phòng vệ sinh mà lại không cho thì có vẻ không thân thiện cho lắm.
Nhưng mà, hiển nhiên là phòng vệ sinh không thể cho mượn rồi……
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên mặt không cảm xúc, đứng ở cửa phòng vệ sinh, bên trong phòng vệ sinh có thể gọi là địa ngục trần gian, tên ác bá thôn đã dựa vào sức mình để thoát khỏi dây trói, vểnh mông, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng đối mặt với hai người đứng ở cửa.
Há mỏ kêu cạc cạc cạc cạc ầm ĩ một trận!
Giống như đang nói: Hai kẻ loài người ngu xuẩn!
Sau ba giây.
Khương Mạn bụm miệng: “Xì....”
Bạc Hạc Hiên cũng không nỡ nhìn.
“Đây là ngỗng sao? Bò của đội sản xuất cũng không ị giỏi như nó ……”
“Cái mùi này……tôi không chịu nổi nữa rồi……”