Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bốn mắt nhìn nhau, Khương Nhuệ Trạch còn hậm hực khen một câu: “Con ranh này, sức trâu thế sao không đi bê gạch đi!”
Khương Mạn lùi lại hai bước: “Cửa hỏng rồi, là anh làm.”
Advertisement
Khương Nhuệ Trạch: “???” lòng lương thiện của cô đâu rồi?
“Tôi báo cảnh sát.”
Advertisement
Khương Nhuệ Trạch hét lớn: “Đứng im! Tôi đền, tôi đền cho cô!”
Hắn ta sắp bị Khương Mạn làm cho phát điên rồi, vội vã nhét hộp đồ vào tay Khương Mạn: “Tôi tới đưa bữa sáng thay cho Bạc Hạc Hiên, cô đừng ngộ thương đồng đội!”
Nửa tiếng sau thợ sửa cửa tới. Nhìn khung cửa rời hẳn ra khỏi bức tường, thợ sửa cũng phải cảm khái hỏi: “Cánh của này……sao lại thành thế này được?”
Khương Mạn nhìn sang ‘thủ phạm’ nói: “Kẹp quả óc chó”
Thợ sửa cửa trầm mặc ba giây: “Chắc quả óc chó này của cháu già quá rồi……”
Khương Mạn bưng đồ ăn sáng đứng luyên thuyên với thợ sửa cửa, buổi sáng cô thích ăn đồ ăn nhẹ, giống như bún riêu cua, bánh bao hấp, xíu mại tôm thịt, còn có cháo ngô.
Thợ sửa cửa sửa trong bao lâu thì cô ăn trong bấy lâu. Từng bát từng bát. Sửa xong cửa, ông bác sửa cửa cũng cạn lời luôn. “Cô gái ăn uống tốt thật, người bình thường chắc không ăn nổi vậy.”
“Ăn được là có phúc có phúc mới kiếm được nhiều tiền!” Khương Mạn kiêu ngạo khoe khoang.
Bác sửa cửa gật đầu, nhìn qua Khương Nhuệ Trạch mang bộ dạng lạnh lùng đứng ở trong nhà: “Em gái cậu hiểu chuyện thật đấy, người làm anh như cậu cũng phải biết chứ, tâm trạng không vui đừng lên chút vào cái cửa.”
Hiển nhiên bác thợ sửa cửa không tin câu chuyện dùng cửa kẹp óc chó.
Khương Nhuệ Trạch sững sờ một lúc mới nói: “Cô ta không phải em tôi.”
Không phải? ánh mắt bác sửa cửa nhìn Khương Mạn từ trên xuống dưới: “Tôi thấy hai người giống nhau lắm……”
“Em gái tôi là người xinh đẹp nhất vũ trụ, xinh hơn cả cô ta!” vừa nhắc tới em gái mình, Khương Nhuệ Trạch thay đổi ngay lập tức.
Khương Mạn cũng nói: “Chỉ giống chút thôi, chưa nói nên được điều gì. Bác thật biết nói đùa, cháu lớn lên giống người bình thường hơn.”
“Cô đang đá đểu là tôi không giống người bình thường.” Khương Nhuệ Trạch lườm cô.
Khương Mạn cũng chả để ý, chỉ nói hai từ: “Trả tiền.”
Khương Nhuệ Trạch: “……” im lặng mất một lúc rồi móc tiền ra trả.