Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mắt Khương Mạn phát sáng, bắt đầu lục túi áo, quả nhiên bên túi áo phải có kẹo bạc hà. Sau khi bỏ kẹo vào mồm, Khương Mạn lại ngồi nghịch vỏ kẹo, quay đầu hỏi: “Kẹo này của hãng nào? Tôi không tìm mua được?”
Đôi mắt người đàn ông tối lại, hỏi một câu đầy ẩn ý, “Em thích không?”
Advertisement
Khương Mạn chớp chớp mắt gật đầu: “Thích.”
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên vẫn chăm chú nhìn đường phía trước nhưng khóe miệng lại nhếch lên, một tay nắm chặt vô lăng một tay khác lại đưa lên đẩy gọng kính vàng trên sống mũi.
Advertisement
(Phụt --- Bạc thần cười, giết tôi đi!!)
(Rốt cuộc là loại kẹo thần thánh nào, tôi cũng muốn ăn!)
(Chỉ cảm thấy đàn ông mà hỏi “thích không”, là người đó đang có động cơ gì đó…..)
(Nó đó! Tôi hiểu mà!)
“Lần trước đưa em một hộp, em ăn hết chưa?”
Cộp cộp, Khương Mạn nhai vỡ viên kẹo rồi gật đầu: “Ăn hết rồi, quá ít chả bõ dính răng.”
“Cẩn thận sâu răng.”
“Không đâu! Sáng tối tôi đều đánh răng cẩn thận.”
Để chứng minh cho hàm răng của mình Khương Mạn ngửa cổ, nhe hàm răng trắng bóng của mình về phía anh ấy. Lúc này đang dừng đèn đỏ ở ngã tư, Bạc Hạc Hiên quay đầu nhìn sang, Khương Mạn đang định quay đầu về thì bị anh ấy giữ cằm, đôi mắt cô ấy lại mở to ra.
Mặt người đàn ông mang theo ý cười nói: “Lúc nãy chưa nhìn rõ, để tôi nhìn lại.”
Khuôn mặt tuấn tú ngày càng phóng to trước mắt. Bốn mắt nhìn nhau, gần tới nỗi hơi thở như quấn lấy nhau. Hơi ấm làm cho tim người ta đập loạn, cả khung bình luận trực tiếp như ngập trong đường.
(Woa……Người đàn ông chết tiệt này cũng biết thả thính quá! Anh giấu Bạc Hạc Hiên ở đâu rồi?)
(Bạc thần: Có thể cho bạn biết? Nhưng giá khác đấy!)
(Kiểm tra răng cái rắm, hôn ngay cho lão tử!)
(Lúc này tôi chỉ muốn chui qua màn hình! Điên mất thôi!!)
Cả kênh bình luận trực tiếp như ngập trong bong bóng màu hồng. Chỉ tiếc……hôm nay Khương-Đáng yêu-Một đống-Mạn vẫn đầu gỗ như cũ.
Cô không thích hành động giữ cằm, tự mình há mồm cho người khác xem răng thì không sao. Nhưng người khác chủ động đòi xem răng cô thì……
Khương Mạn tự nhiên nhớ ra con lừa trong tổ sản xuất, cái cảnh đấy như đang diễn ra trong não cô.
- Bạc thú y bắt lấy mồm của Khương Lừa: nào! Cho tao xem răng!