Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tôi không cần biết!!!"
Advertisement
Bạc Hạc Hiên phớt lờ husky hình người, định quay về phòng ngủ thay quần áo, vừa đi anh vừa nói:
"Tôi sẽ đi đánh thức bọn trẻ dậy, cậu hãy ở đây nghĩ xem chút nữa nên đối mặt với cô ấy như thế nào."
Advertisement
"Chờ đã! Vậy thì... thì..."
Ánh mắt Khương Nhuệ Trạch lóe lên: "Cậu giúp tôi thăm dò thái độ của con bé, đừng để bí mật bị lộ, tôi muốn đích thân nói với con bé."
Bạc Hạc Hiên nhíu mày nhìn anh ta chằm chằm: "Về phía Khương Lệ Sinh, Khương Vân Sênh thì sao..."
“Tôi sẽ đi nói cho bọn họ biết!” Khương Nhuệ Trạch trừng lớn mắt nói, trong lòng có chút tính toán.
Vốn dĩ quan hệ giữa anh hai và em gái rất, cùng nhau tham gia gameshow cùng nhau cũng rất vui vẻ và tình cảm. Còn anh cả…
Người mà Khương Nhuệ Trạch kiêng dè nhất chính là anh trai cả, là người nắm giữ chìa khoá tài sản của trong gia đình, Khương Lệ Sính có thể được gọi là anh cả như cha, hơn nữa uy hiếp chắc chắn còn lớn hơn Khương Vân Sênh!
Khương Nhuệ Trạch là người đầu tiên phát hiện ra em gái! Anh ta muốn mình trở thành người anh trai có vị trí thứ nhất trong lòng em gái! Tuyệt đối không muốn để hai người đó giành mất vị trí này! Còn thằng tư... Thôi, thằng tư điên khùng đó không cần nghĩ đến...
……
Khi người bình thường dắt husky đều bị kéo và chạy theo. Còn Khương Mạn dắt husky, con chó ngốc đó lại bị bị cô điên cuồng lôi đi. Cảnh tượng một người, một chó bên hồ vô cùng kỳ diệu, tiếng sủa của con chó cứ văng vẳng trên mặt hồ mãi không thôi.
Sau khi chạy vòng, tinh thần Khương Mạn vẫn vô cùng phấn chấn và cảm thấy mình có thể làm chạy thêm vòng nữa thì con chó ngốc nghếch đã không ổn rồi. Nó lè lưỡi chạy đến chỗ câu cá bên hồ để tìm nước uống.
"Thế nào? Có muốn chạy thêm mười vòng nữa không?" Khương Mạn hỏi nó.
Con chó ngốc nghếch: "Gâu, gâu, gâu" Cô không phải là người, cô muốn giết chó!!
Khương Mạn chê bai: "Hôm qua không phải mày phá phách nhà cửa lắm sao? Bây giờ chạy quanh hồ vòng cũng không nổi? Mày hơi vô dụng đó..."
Con chó ngốc nghếch: “Gâu, gâu, gâuuu!!!” Không phải là con chó vô dụng mà là cô ép nó!
"Cô gái, thả con chó ra đi. Nếu cháu còn kéo nó chạy theo, không chỉ con chó không chịu đựng nổi, mà tai của ông cũng không thể chịu nổi!"