Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Khương Vân Sênh đã thay đổi.
Nhường % lợi nhuận, tương đương với việc bỏ ra gần mười tỉ lợi nhuận mỗi năm.
Advertisement
Mà tập đoàn tài chính Đế Quốc……
Đế Quốc thực hiện chế độ quân chủ lập hiến kép, quân chủ là dòng họ Bạc Thị, nhưng hai trăm năm trước đã sớm giao phần lớn quyền lực cho quốc hội rồi.
Advertisement
Tập đoàn tài chính Đế Quốc có thể coi là tài sản riêng của Bạc Thị, cổ phần hoàn toàn nằm trong tay người kế nhiệm của Đế Quốc.
Thế hệ này của Bạc Thị chỉ có hai người kế nhiệm.
Bạc Hạc Hiên!
Bạc Thiên Y!
Nhưng thân phận của Bạc Hạc Hiên trước giờ đều chưa từng công khai ra bên ngoài, đối với nhân dân Đế Quốc mà nói, người kế nhiệm này kể từ khi sinh ra đều đã là một điều bí ẩn.
Ngược lại là Bạc Thiên Y, tuổi còn trẻ đã trở thành người nắm trong tay tập đoàn tài chính Đế Quốc, mà cô ấy chính là em gái ruột của Bạc Hạc Hiên.
Chỉ tiếc là……
Phàm là những người từng gặp Bạc Thiên Y, không ai là không thương tiếc.
Một thiếu nữ thiên tài như vậy, khi còn nhỏ đã gặp phải tai nạn, bị cắt cụt chi dưới, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
“Lí do.” Khương Lệ Sính nhìn chằm chằm anh, không bị chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này mê hoặc.
“Lanstros nắm quyền kiểm soát nền kinh tế Tây bán cầu, hợp tác với các anh, không cần biết là Hades hay là tập đoàn tài chính Đế Quốc, đều sẽ không lỗ vốn.”
Bạc Hạc Hiên cười thản nhiên, “Đương nhiên, trong chuyện này cũng có ý đồ riêng của tôi.”
Khương Lệ Sính không lập tức trả lời, mà đổi chủ đề khác: “Xem ra em gái cậu rất nghe lời cậu.”
Bạc Hạc Hiên cười như không cười, nhìn Husky nào đó đang úp mặt vào tường tự kiểm điểm: “Quả thực là không làm người khác phải lo lắng.”
Khương Nhuệ Trạch trừng to mắt, cậu đang ám chỉ ai đấy?
“Anh cả, anh tuyệt đối đừng mắc mưu! Em nói cho anh biết, cái tên gian tặc này nhất định là có âm mưu, anh ta chẳng có ý tốt gì đâu! Đây là một cái bẫy đấy!!”
Khương Lệ Sính gõ lên mặt bàn, Khương Nhuệ Trạch lập tức im miệng.
Bạc Hạc Hiên mỉm cười, không thèm để bụng, lấy điện thoại ra gửi weixin cho (Yêu Nhi): (Rơi vào trong bồn rửa tay rồi à?)
Yêu Nhi: (Ở phía đối diện có một bà lão bán bánh trứng nướng, tôi ăn no rồi sẽ về.)
Bạc Hạc Hiên không nhịn nổi cười, biết ngay cô ấy là một người lanh lợi mà, không thể nào để bản thân bị đói đâu.