Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Muốn ăn gì?”
“Cơm hộp là được rồi.”
Advertisement
Khương Nhuệ Trạch lập tức đứng dậy: “Anh đi mua ngay đây!!”
Khương Mạn nhìn Khương Vân Sênh một cái, anh ta lập tức hiểu cô muốn gì, cười hỏi: “Còn muốn uống gì không?”
Advertisement
“Trà sữa……”
Khương Vân Sênh gật đầu: “Được.”
Khương Vân Sênh giơ tay ra rồi lại rụt tay lại. Rồi vẫn nhẹ nhàng xoa đầu Khương Mại một cái rồi dịu dàng nói: “Nghỉ ngơi đi.”
Khương Mạn không nói gì, đợi hai người rời đi mới sờ chỗ Khương Vân Sênh vừa xoa đầu, sau đó nhìn về phía đuôi giường.
“Việc gì thế?”
Bây giờ chị Lam và Lộ Lộ mới có cơ hội nói chuyện.
Chị Lam có vẻ cạn lời: “Việc này chị cũng muốn hỏi em đấy.”
“Khương Mạn ơi em thật lợi hại, cánh cứng rồi bay cho chị xem nào, xem có thể bay lên trời đâm vào dải ngân hà không!!”
Chị Lam rống lên: “Nấm nhiễm khuẩn mà cũng ăn ngon lành như thế, em……”
Chị Lam đúng là một lời khó nói hết nỗi lòng, nhìn Khương Mạn bằng ánh mắt ai oán!
Đồ khốn nạn, lại còn lây nhiễm cho Bạc thần! Ài……em đúng là nói được làm được
Khương Mạn khịt mũi hai cái, biểu cảm không tự nhiên nói: “Quá đáng rồi đấy nhé, chị là quản lý của em, chị khởi động chế độ fan thần à. Canh nhiễm khuẩn là do Trần đầu trọc gửi tới, em cũng là nạn nhân đấy!”
Chị Lam: “……em hôm qua làm những gì mà không nhớ nổi?”
Khương Mạn lắc đầu, thực sự là không nhớ nổi. Nhưng cô để ý chính là……
“Đạo diễn Khương và Khương husky cứ trầu trực quanh em vậy sao?”
Chị Lam ừ một tiếng, định nói rồi lại thôi. Cô không quen Khương Nhuệ Trạch chỉ biết đó là em trai của Khương Vân Sênh. Ngoài ra còn có một người anh cả nữa. Người đó tối qua gọi điện cho cô, tự giới thiệu là…….
Khương Mạn ôm một bụng câu hỏi, nhìn chị Lam chả biết cái gì kia thì chuẩn bị đứng dậy tự mình đi tìm hiểu sự việc.
“Em vừa mới tỉnh lại, muốn đi đâu?!”
“Em đi thăm anh Bạc.”