Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Bạn phía trên ăn nấm nên sinh ra ảo giác à? Bạc Thần có can đảm làm như vậy, tôi sẽ chép tay "Kim Cương Kinh" một nghìn lần!)
(E là khi tôi sinh đứa thứ ba rồi, cặp Bạc Khương vẫn không có tiến triển gì, haiza, chi bằng mong chờ Đại Ngọc say rượu!)
Advertisement
Ôi trời ơi, PD Mễ Kỳ- người duy nhất biết cặp đôi này vừa làm gì hiện đang trong tình trạng hóa đá.
Tổ tiên, Bồ Tát, Nữ Oa, Bàn Cổ ơi!
Advertisement
Có phải anh ta đang gặp ảo giác không? Không không không... Đây chẳng phải là cảnh tượng mà anh ta không cần tốn tiền cũng có thể nhìn thấy sao?
Vừa rồi Bạc Thần... có phải anh ấy đã… Khương võ thần không???
Mễ Kỳ vội vàng lau camera, thật tội lỗi! Không quay được cảnh tượng vừa rồi?
Cuối cùng đợi khi anh ta lau sạch ống kính, một bóng người giống như con sói lao tới và chặn toàn bộ màn hình lại.
"Bạc Hạc Hiên!!"
"A!!!"
Cùng với tiếng hét như tiếng dã thú kêu, tầm nhìn của Khương Nhuệ Trạch vẫn chưa thoát khỏi sự bao vây của màn sương trắng thì anh ta đã cảm thấy một bóng người cao to hơn mình đang lao về phía mình.
"Fck! A! Fck% abcxyz..."
Khương Nhuệ Trạch trượt chân, ngã chổng vó, lưng đập xuống đất, anh ta còn chưa kịp kêu lên một tiếng đau đớn thì lại có người ngồi lên bụng anh ta.
"Phụt"
Trong tích tắc, anh ta suýt chết ngay tại chỗ.
Cuối cùng ông kính cũng được lau sạch sẽ. Trên màn hình phát sóng trực tiếp đầy rẫy những câu hỏi.
(??? Bạc Thần bị đánh à?)
(Xì— Cuối cùng Khương võ thần cũng đã ra tay rồi, Bạc Thần đang làm gì vậy?)
(Tôi cuộc một gói thanh canh, vừa rồi chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó!)
(A!Tôi muốn tối Cá Mập ở đây lúc này, tại sao Mễ Kỳ không lau ống kính sớm hơn!)
(Tuy rằng tôi ship cặp Bạc Khương, nhưng lúc này nhìn tư thế của Bạc Thần và anh chàng này... xin lỗi, não tôi có chút mất kiểm soát…)
Lúc này, Khương Nhuệ Trạch đã hoàn toàn trở thành tấm đệm bằng xương bằng thịt.
Khó khăn lắm anh ta mới có thể thở một cách đàng hoàng. Anh ta gầm lên trong tuyệt vọng: