Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt của Tề Tư Miểu vô cùng khó coi: “Còn chưa bắt đầu cuộc đua, đừng có vênh váo thế!”
Advertisement
“Muốn vênh váo được cũng phải có thực lực.” Sở Thánh Kỳ kiêu căng nói: “Thủ hạ đắc lực dưới tay cậu đều chạy hết về câu lạc bộ Giao Long, mấy đứa còn lại thì chả ra cái gì, tôi thắng lại thấy ngại.”
Tề Tư Miểu phẫn nộ đến cực điểm, nhưng chuyện đối phương nói lại là sự thật.
Advertisement
“Hắn ta lợi hại lắm à?” Khương Mạn lạnh nhạt hỏi.
Sở Thánh Kỳ bây giờ mới nhìn qua cô, vừa nhìn đã thấy kinh ngạc. Không giống như mỹ nữ ăn mặc xinh đẹp son phấn chải chuốt đứng bên cạnh anh ta, Khương Mạn mặc một cái áo lông dày cộp, ánh mắt lạnh nhạt, nhưng lại toát ra vẻ ma mị câu hồn đoạt phách. Nhất là đôi mắt lưu ly kia, cứ như Medusa đang mở mắt vậy.
Nếu có thể phân loại mỹ nhân, có mỹ nhân là hồ ly, hồ yêu ngàn năm câu hồn, có mỹ nhân lại như thỏ, trong sáng đáng yêu. Còn Khương Mạn thì chắc chắn được phân vào hàng mỹ nữ rắn rết.
Vẻ lạnh nhạt toát ra từ xương, khí thế hung hãn, kể cả ở trạng thái biếng nhác cũng làm cho đối phương cảm thấy một loại khí thế uy quyền, có lạnh lùng không nói gì cũng làm cho người ta cảm thấy hấp dẫn chết người.
Còn chưa đợi Tề Tư Miểu trả lời, Khương Mạn đã nhả thêm một câu nữa: “Nhìn anh ta hình như cũng chả có gì.”
Sở Thánh Kỳ nở nụ cười, Tề Tư Miểu lại không biết nói gì, “Khương……”
Khương Mạn chỉ về vệt bánh xe trên đường đua, sau đó lại nhìn sang Sở Thánh Kỳ: “Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, chắc anh cũng toát mồ hôi chứ gì, suýt chút nữa là lật xe rồi.”
Nụ cười trên mặt Sở Thánh Kỳ cứng ngắc lại. Người con gái xinh đẹp đứng bên cạnh anh ta cũng lộ thần sắc kinh ngạc. Đừng thấy Sở Thánh Kỳ vừa rồi huênh hoang vênh váo, nhưng đúng là suýt chút nữa lật xe, em gái xinh đẹp ngồi trong xe cũng bị dọa chết khiếp.
Chỉ nhìn vệt bánh xe trên đường cũng đoán được ra tình hình thực tế, đến cao thủ như Tề Tư Miểu cũng không làm được. Tề Tư Miểu bán tín bán nghi, nhưng câu này lại làm Sở Thánh Kỳ hết sức kinh ngạc.
“Hoá ra cũng là một người hiểu đua xe.” Sở Thánh Kỳ dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Khương Mạn.
Anh ta nói như vậy bằng với việc công nhận!
“Không hiểu, chưa đua xe bao giờ, nhưng mà thắng anh thì quá đơn giản.” Khương Mạn từ từ nói.
Sở Thánh Kỳ lần này cười thành tiếng, anh ta giơ ngón tay cái lên: “Kinh! Cơn gió này chém hơi to đấy!”
“Làm một vòng?” Khương Mạn cười: “Nếu anh thua cũng không bắt chẹt gì anh đâu, xin lỗi cậu hai Tề đây là được.”
Sở Thánh Kỳ cười lạnh, quay qua nhìn Tề Tư Miểu: “Cậu hai Tề, người phụ nữ này não có vấn đề à?”