Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
( xe Go-Kart là xe nhỏ chỉ có bốn bánh và động cơ, chỉ dùng để đua xe ở trường đua cỡ nhỏ.)
Mặc dù…….Tề Tư Miểu cảm thấy có thêm mình vào thì cũng vẫn sẽ thua thôi!
Advertisement
Còn Sở Thánh Kỳ đỗ bên vạch xuất phát có chút mất kiên nhẫn. Năm phút sau xe của Khương Mạn mới tới vạch xuất phát, tốc độ này……như là ốc sên bò vậy!
Sở Thánh Kỳ hạ kính xe xuống cao giọng nói: “Rốt cuộc có biết lái xe không, đang dạy lái xe đấy à?”
Advertisement
Trong xe khác, Tề Tư Miểu đầu đầy mồ hôi, không phải dạy lái xe thật đấy chứ……
Khương Mạn hạ kính xe xuống lễ phép gật đầu: “Đúng vậy.”
Sở Thánh Kỳ nghẹn một cục ở họng, nhìn cô ấy như nhìn một đứa điên!
Anh ta đập tay vào vô lăng lẩm bẩm chửi vài câu, kéo kính xe lên, trọng tài vào vị trí.
Khương Mạn cũng đóng cửa xe lại ngăn cách mọi tiếng ồn ở ngoài, Tề Tư Miểu đưa tay lau mồ hôi: “Bây giờ rút lui vẫn kịp đấy.”
“Đừng hoảng loạn.”
Khương Mạn vặn cổ, nhìn cờ hiệu trong tay trọng tài. Đôi mắt lưu ly sâu thẳm, như có một loại cảm xúc điên cuồng muốn lao ra ngoài.
Giây phút cờ hiệu được phất lên, xe của Sở Thánh Kỳ cũng lao vút đi. m thanh của động cơ phá vỡ bầu không khí, tiếng gầm rú vang lên, các cơ bắp như căng ra. Cô liếm đôi môi đỏ, giống như một nữ yêu rắn rết nhìn chằm chằm vào con mồi trong màn đêm đen.
Trò chơi, vừa mới bắt đầu thôi!
Xe của Sở Thánh Kỳ lao lên trước giống như một tia chớp màu tím trên đường đua. So với tốc độ của anh ta thì xe của Khương Mạn đúng là giống trẻ con mới tập đi.
Toàn bộ đường đua không ra hình thù gì, tổng cộng km, có khúc cua trong đó có những khúc cua là vòng xoắn ốc liên tục.
Lúc Sở Thánh Kỳ tới khúc cua đầu tiên thì chả nhìn thấy bóng dáng của Khương Mạn ở phía sau đâu nữa. Anh ta cong môi nở nụ cười khinh thường, kỹ thuật thế này mà dám chê anh ta?
Tề Tư Miểu ngồi bên ghế phó lái cũng không biết nên nói gì, tốc độ lái xe của Khương Mạn nếu lái xe trên đường bình thường thì đúng là không có vấn đề gì. Nhưng ở trong một cuộc đua thì khác gì như mấy cụ già lái xe, phiền não!
Tề Tư Miểu thở dài một hơi, trong lòng tự nhủ an toàn là số một, lòng anh ta bây giờ cũng chả ôm hy vọng gì nữa rồi.
“Chuẩn bị xong chưa?” Tự nhiên Khương Mạn nói một câu.
Tề Tư Miểu ngây ngốc nhìn sang cô, thấy đối phương đang nhìn mình, cô liền nở một nụ cười nhạt. Hai mắt ánh lên vẻ điên cuồng mà anh ta chưa bao giờ nhìn thấy. Ánh mắt này nó chứa đầy vẻ nguy hiểm và háo hức, giống như con dã thú trong lồng vội vã muốn lao ra ngoài!