Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Được."
Sở Thánh Kỳ gật đầu và đi đến trước mặt Tề Tư Miểu.
Advertisement
Tề Tiểu Nhị thấy anh ta hùng hổ đi tới, không hề do dự, nhanh chóng hất cằm lên, tuyệt đối không chấp nhận áp lực từ chiều cao của đối phương.
"Xin lỗi vì tôi đã thua, khi cuộc thi chính thức bắt đầu, Giao Long tuyệt đối sẽ không để cho Cyber thắng đâu."
Advertisement
Sở Thánh Kỳ lạnh lùng nói xong, lùi lại một bước, cúi gập người trước Tề Tư Miểu.
"Tôi xin lỗi!"
Cách cúi đầu xin lỗi này là tư thế xin lỗi đúng mực.
Tề Tư Miểu mím môi, lạnh lùng nói: "Hẹn gặp lại trên đường đua!"
Sở Thánh Kỳ ngẩng đầu lên, không thèm nhìn anh ta một cái liền quay đầu đi tìm Khương Mạn, nhưng đối phương và Khương Nhuệ Trạch đều đã rời đi rồi.
"Anh Trạch, các người đợi đã!"
Tề Tư Miểu vội vàng đuổi theo qua đó, trong nháy mắt, có một bóng người nhanh hơn, trực tiếp vượt qua anh ta.
“Này!” Sở Thánh Kỳ hét lớn.
Khương Mạn phớt lờ, Khương Nhuệ Trạch quay đầu lại, trợn mắt, không hài lòng nói: "Anh đấm anh ta một cái, có được không?"
“Vậy thì hành động đó của anh không thuộc phòng vệ chính đáng, sẽ bị xử tội cố ý gây thương tích.” Khương Mạn uể oải nói.
Khương Nhuệ Trạch liếm liếm răng hàm sau, không được đánh người, anh ta cảm thấy hơi khó chịu.
Thấy cô không để ý đến mình, tư thế của Sơ Thánh Kỳ như muốn kéo cô lại, lúc anh ta nắm lấy cánh tay Khương Mạn thì tay của cô rung lên.
Sở Thánh Kỳ lập tức buông tay, cảm giác cánh tay mình trở nên tê dại.
Anh ta vô cùng ngạc nhiên, vô thức nói: "Nhất thốn quyền?! Cô là người luyện võ à?"
Khương Nhuệ Trạch nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn em gái mình. Anh ta biết sức chiến đấu của Khương Mạn không yếu, nhưng không phải ai cũng có thể luyện được nhất thốn quyền.
Trên có thể của người luyện võ có một loại khí chất đặc biệt, tư thế đi đứng, thậm chí ngồi cũng có chút khác với người bình thường. Mặc dù Sở Thánh Kỳ không để lộ khả năng của mình nhưng vừa nhìn Khương Mạn và Khương Nhuệ Trạch đã có thể nhìn ra.
“Lại muốn đấu một trận sao?” Lúc này cũng không có ai khác, Khương Mạn mới cởi mũ bảo hiểm ra, nhìn anh ta.
Ánh mắt Sở Thánh Kỳ trầm xuống, nói: "Thật sự là cô mới học à?"
“Cũng coi như là vậy, có điều tôi đã chơi trò khó hơn.” Giọng điệu của Khương Mạn lạnh lùng.