Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người từng xem qua bộ phim đều nghĩ tới lời thoại trong phim:
——“Lâm Mặc, tôi chính là anh.”
Advertisement
——“Mỗi người đều là một người chơi, trò chơi đếm ngược, bắt đầu!”
Buổi lễ ra mắt thành công tốt đẹp, trên mạng cũng hưởng ứng nhiệt tình, trong phần bình luận cũng toàn là lời khen ngợi. Trần đầu trọc cười không ngậm được miệng. Anh ta khởi nghiệp bằng việc quay phim hành động, bộ phim ‘Kẻ giết người’ này cũng được coi là một bước chuyển mình trên con đường sự nghiệp của anh ta.
Advertisement
Mặc dù quá trình quay phim không được thuận lợi mấy, nhưng mà vừa phát hành đã nổi dần dần, không những làm danh tiếng của anh ta một bước thăng tiến, còn được coi như sự an ủi với anh ta.
Khi buổi lễ kết thúc, anh ta đi qua chào hỏi với đám Khương Mạn, nói tôi nay còn ăn uống để mọi người không chạy trước.
Địa điểm ăn uống anh ta đã chọn xong rồi, đồ hải sản và thịt bò, đãi mọi người một bữa ra trò!
“Đạo diễn Trần cứ đi trước đi, tôi và cô Khương sẽ tới muộn một chút.”
Trong phòng chờ, Bạc Hạc Hiên nói với đạo diễn Trần.
Mặt Trần Minh rất hoà hoãn, vỗ vai anh ấy, “Nồi canh nhiễm khuẩn coi như không lãng phí hả?”
Bạc Hạc Hiên cười không nói gì.
Trần Minh khụ hai tiếng, “Khẩn trương lên, tôi đợi không nổi đã chuẩn bị sẵn tiền mừng rồi.”
“Nếu mà nhiều tiền thế, tiền phòng vé nhiều như vậy sao không cho cô ấy thêm?” Bạc Hạc Hiên đùa lại anh ta.
Trần đầu trọc mặt cảnh giác hẳn: “Trong hợp đồng có viết cần phải chia thêm đâu.”
“Tiền của tôi đưa cho cô ấy.”
Đạo diễn Trần không nhịn được lắc đầu nói: “Đáng tiếc thật, tôi mà sinh được đứa con gái nhất định bắt lấy con rể vàng như cậu!”
Còn chưa thu được người ta vào tay đã vội vã đưa tiền lương cho người ta rồi. Bạc Hạc Hiên không quan tâm câu đùa của anh ta, sau khi thay quần áo thì đi tìm Khương Mạn.
Phòng chờ phía bên kia Khương Mạn đang tẩy trang, cởi giày cao gót, thay một chiếc áo lông rồi đi một đôi giày bệt màu trắng vào, đúng là thoải mái!
Cô vẫn chưa thấy quen những ngày tháng làm minh tinh này, mỗi ngày phải mặc mấy bộ quần áo bó người, cô cảm thấy thở không nổi nữa. Còn phải đi cả giày cao gót!
Một con người sắt thép như cô không chịu nổi mấy thứ này, mỗi bước đi, mỗi lần mặc như một lần tra tấn làm cho chân cô phồng rộp.
“Chúc mừng em gái nhỏ.”
Khương Lệ Sính đưa bó hoa cho Khương Mạn, “Phim hay lắm.”
Khương Vân Sênh cũng cầm theo một lẵng hoa, “Diễn xuất khá lắm!”
Khương Mạn nhận hoa xong nói cám ơn, để ý bó hoa và lẵng hoa đều không phải hoa tươi, mà là …….
“Sô cô la?”