Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đó anh chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ cô lại thật sự đồng ý.
Trong quá khứ, Bạc Hạc Hiên sẽ tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện... điên rồ như vậy. Nhưng đêm nay không biết tại sao, ở trước mặt cô, anh dường như không cần quan tâm nhiều đến vậy
Advertisement
Giống như sự sống được đổ vào chỗ đất khô nứt nẻ, ngay cả những chuyện quái gở và ngu ngốc đến mức nào cũng trở thành chuyện đương nhiên và hợp lý.
"Anh ngốc thì có, em không ngốc, chỉ số IQ của em là đó!" Khương Mạn nghiến răng nghiến lợi.
Advertisement
Bạc Hạc Hiên nghĩ thầm: Ừm, còn EQ là -!
Lúc sắp vượt qua cột đèn giao thông tiếp theo, nụ cười của Khương Mạn đột nhiên tắt ngóm. Cô nhìn thấy một bóng người vẫy tay với mình rất thân thiện. Bộ quần áo trên người đối phương lấp lánh trong đêm tối.
"Hai người, xuống xe!"
Khương Mạn nhấn phanh, quay đầu lại nhìn Bạc Hạc Hiên, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ: "Chúng ta toang rồi."
Bạc Hạc Hiên thở dài, xuống xe trước: "Là mạng sống, phải nhận."
Ở lề đường.
Khương Mạn đỗ chiếc xe điện công cộng cẩn thận, sau đó đứng bên cạnh Bạc Hạc Hiên. Đối diện là một chú cảnh sát giao thông.
"Có biết luật lệ giao thông không? Xe điện công cộng có được phép chở hai người không?"
"Một chiếc xe điện bình thường chỉ chở được trẻ em dưới tuổi. Anh chàng cao ,m phía sau bao nhiêu tuổi rồi? Cậu ta chỉ mới tuổi à?"
Khương Mạn liếc nhìn đứa trẻ tuổi bên cạnh, cúi đầu, vẻ mặt phiền muộn: "Cháu có tội, cháu xin nhận phạt."
Không ai biết Bạc ảnh đế có xấu hổ hay không, dù sao thì anh cũng im lặng cúi đầu theo cô.
"Thái độ khá tốt, giới trẻ bây giờ thật là... Người ta yêu đương đâu giống như hai người? Lớn đùng rồi mà còn chen lên cùng một cái xe, để ôm nhau cho ấm à?"
Khương Mạn càng thêm xấu hổ. Thật sự... cô có tội, đáng đời cô!
"Được rồi, nộp phạt tệ, lấy căn cước công dân ra, buổi tối mà còn đeo kính râm với khẩu trang, hai người là kẻ trộm à."
Khương Mạn ngoan ngoãn đưa căn cước ra, huých Bạc Hạc Hiên một cái, ánh mắt nhắc nhở: Nhanh lên! Đừng lề mề nữa, làm ảnh hưởng đến công việc của chú cảnh sát giao thông!
Bạc Hạc Hiên cười khổ: "Cháu không mang theo…căn cước công dân..."
"Một người có là được rồi, dù sao cậu cũng không phải người lái xe."
Khương Mạn trợn to hai mắt, cắn chặt môi, cam chịu số phận.
Cô lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt buồn bã nói: "Tiền phạt cháu có thể quét mã không ạ?"