Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Con ruồi dầu gió đó cũng nhiều âm mưu, tập đoàn Thiên Phong của nhà hắn ta dạo gần đây đang loạn cả lên. Trước mắt vẫn chưa mách lẻo gì cho ‘ông bác tốt’ của chúng ta!”
“Nhưng mà, Khương Hổ trốn kĩ thật, có khi tới ‘ông bác tốt’ cũng không nắm được đuôi hắn, có lẽ kế hoạch của bọn họ cũng giống với chúng ta.”
Advertisement
“Đương nhiên, không thể loại trừ khả năng nhà tên phế vật đó muốn chơi trò kích thích, vốn dĩ những gia đình danh gia vọng tộc đều có kiểu công tử như vậy.”
Khương Nhuệ Trạch hít vào một hơi, sau đó giọng điệu lại dịu đi: “Em gái cứ yên tâm đi, cứ làm việc của mình đi, anh trai ở đằng sau rồi!”
Advertisement
Khương Mạn cười cười: “Thành giao, có gì thì liên hệ. Đúng rồi, con ngỗng và con chó của Bạc Hạc Hiên ở nhà anh hai đúng không?”
Nhắc tới con chó ngốc và con ác bá đây Khương Nhuệ Trạch không nhịn được khụ hẳn ba tiếng.
“Sáng sớm nay vừa đưa đi rồi, đừng nhắc tới bọn nó nữa! nhà anh hai bị phá không ra hình dạng gì nữa rồi. Anh không hiểu sao một người ghét rắc rối như Bạc Hạc Hiên lại nuôi nổi hai thứ này!”
Khương Nhuệ Trạch khó hiểu thắc mắc: “Ăn được nghịch được ỉa được luôn! Cả cái nhà như là chuồng lợn, ngày nào cũng thấy mùi thơm đặc trưng của !”
Khương Mạn cũng ho khan một tiếng: “Được rồi, dừng lại thôi.”
Cô tưởng tượng ra khung cảnh đó, không muốn nhớ lại nữa.
Trang viên Thiên Cổ. Bạc Thiên Y ngồi trên xe lăn nhìn con chó đang sống chết cố gắng đuổi theo con ác bá, lại nhìn sang anh trai mình.
“Lực chiến đấu của con Yêu Nhi này kém quá, tới con vịt cũng không đánh nổi.”
“Đấy là ngỗng.” Bạc Hạc Hiên nhìn quyển kịch bản, đầu cũng không thèm ngẩng lên nhìn nói tiếp: “Chó đổi tên rồi, không gọi là Yêu Nhi nữa.”
“Vậy gọi là gì?”
“Đợi chị dâu em quyết định.”
“Anh định nuôi hai con này ở trong trang viên? “
“Nuôi tạm thời, mấy ngày nữa anh phải vào đoàn quay phim rồi, không có thời gian chăm.”
Bạc Thiên Y nhìn quyển kịch bản trong tay anh mình nói: “Thu phí chăm sóc, muốn miễn phí cũng có thể, đưa em đi gặp chị dâu.”
“Đợi thêm thời gian nữa.” Bạc Hạc Hiên cười cười, “Tránh dọa cô ấy sợ.”
“Anh còn chưa nói thân phận của mình cho chị ấy biết?”
Bạc Hạc Hiên cười không nói gì. Bạc Thiên Y lại thở ra một hơi, tiếp tục nhìn con chó ngốc và con ác bá: “Cũng đúng, bây giờ đến tên anh còn chả có, nói gì tới cơ hội tranh sủng.”
Cô nhìn anh mình bằng ánh mắt khinh bỉ: “Nhìn ngang nhìn dọc, cái gì mà chị em cây khế, chị chị em em. Mấy đôi đấy nghe còn thật hơn cái đôi Bạc Mạn của anh!”