Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên nhìn thấy tay mình dính đầy máu tươi, lại nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của Bất ly. Máu đỏ chói mắt, đượm màu tội lỗi.
Giây phút đó, lông mày của Lan Quy cong lên thành ý cười, ngón trỏ hơi nâng lên vuốt lông mi của Bất Ly, hơi ấm trên đầu ngón tay làm tan những bông tuyết đọng trên hàng mi hoá thành những giọt nước long lanh như pha lê.
Advertisement
Đôi bàn tay to nhuộm đầy máu đột nhiên đưa gần vào mặt làm Bất Ly hơi tái mặt. Cơ thể Bất Ly hơi run lên.
Lan Quy lại đưa tay xoa những giọt máu trên mặt ‘hắn’. Giống như vuốt ve, lại giống như đang điểm thêm những bông hoa trên tờ giấy trắng, làm cho sự tội lỗi của mình lây nhiễm sang người đối phương……
Advertisement
Vừa dịu dàng lại vừa tàn nhẫn, giống như con quái vật dưới vực sâu muốn kéo người khác xuống dưới, cùng mình chìm vào trong bóng tối
……
“Cắt!” giọng Vân Chí Sam vang lên như đánh thức Khương Mạn.
Ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, nuốt một ngụm nước bọt. Khoé miệng Bạc Hạc Hiên nở một nụ cười nhạt ánh mắt vẫn đang nhìn cô. Khoảnh khắc này cô không phân biệt được, người đàn ông trước mắt là Bạc Hạc Hiên hay là…….bạo quân Lan Quy!
Trước màn hình, Vân Chí Sam hít một hơi, mở cốc nước giữ nhiệt ra uống một ngụm. Quay qua hỏi người bên cạnh: “Cảm thấy thế nào?”
“Đáng sợ.” Tự Thiên Sách ăn ngay nói thẳng, anh ta từng xem Bạc Hạc Hiên đóng phim, nhưng đây là lần đầu cùng nhau hợp tác.
Lúc nãy không phải là cảnh anh ta và Bạc Hạc Hiên đối diễn, nhưng cảm giác này đúng là quá mãnh liệt rồi. Mặc dù chỉ ngồi xem qua màn hình, mà Tự Thiên Sách còn cảm thấy da đầu tê dần.
Vừa nói vừa cười ra tay giết người mặt không đổi sắc. Sau đó còn cảnh bôi máu lên mặt Khương Mạn cũng được phát huy cực hạn, vào đúng lúc đó lông tơ trên người Tự Thiên Sách dựng lên cả lên. Cứ như nhìn thấy ma quỷ trước mắt, cứ như mọi thứ trong lòng bàn tay anh ta không thể thoát được ra ngoài!
Ngạt thở mà bất lực!
Nghĩ đến người đối diễn là Bạc Hạc Hiên, Tự Nhiên Sách tự nhiên cảm thấy áp lực vô cùng.
“Tiểu Mạn cũng làm tôi không ngờ tới, kỹ năng diễn xuất cũng khá tốt, nhưng mà cảnh cuối cùng……”
Tự Thiên Sách cười khổ: “Cuối cùng không bắt kịp đoạn bôi máu lên mặt được anh Bạc dẫn dắt.”
Vân Chí Sam gật đầu, “Phát huy cũng gọi là tạm được, nhưng mà với tôi tạm được bằng với không đủ tư cách.”
Nhận xét của một chuyên gia trong ngành đúng là không bình thường.
Nếu mà những người khác, chỉ có hai từ: Mẹ kiếp!
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cũng đi tới, người đằng trước mặt nghiêm túc, người đằng sau mặt bình tĩnh.