Quay bộ phim này, Khương Mạn có cảm giác thể lực tiêu hao đến cạn kiệt.
Cảnh quay kịch liệt phía sau yêu cầu về mặt cảm xúc càng cao.
Advertisement
Lại thêm phải khỏa thân trước ống kính, Khương Mạn phải mặc áo silicon mới có thể diễn vai ‘thái giám thật sự’, cảnh này dứt khoát lùi tới cuối cùng.
Vân Chí Sam để cô và Bạc Hạc Hiên tạm thời nghỉ ngơi trước, giữa buổi sẽ quay phân cảnh Tự Thiên Sách diễn vai Mục Khuynh trước.
Advertisement
Khương Mạn ngồi bên máy sưởi, uống từng ngụm từng ngụm trà kỷ tử táo đỏ.
Ánh mắt có hơi mất tập trung.
Chiếc áo khoác dày cộp bất chợt phủ lên người, cô ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Bạc Hạc Hiên.
Cô vô thức rụt người ra sau, kết quả là cái mông ngồi không vững liền ngã xuống, lúc này, Bạc Hạc Hiên kéo cô lên.
“Trông anh đáng sợ thế à” Anh có chút bất đắc dĩ.
Khương Mạn thở phào một hơi, lấy lại tinh thần nói: “Anh không đáng sợ, nhưng Lan Quy đáng sợ.”
“Sợ rồi à?” Anh mỉm cười bất đắc dĩ, “Không phải được xưng là Khương võ thần đầu đội trời, chân đạp đất sao?”
Khương Mạn nhăn mặt: “Nếu trong hiện thực mà có loại người bin thái như Lan Quy ở bên cạnh em, em chắc chắn sẽ vả cho hắn một cái vỡ sọ luôn!”
Khóe mắt Bạc ảnh đế giật giật hai cái.
Khương Mạn rùng mình một cái, không biết vì lạnh hay là vì run sợ khi nghĩ tới Lan Quy: “Sau khi hòa nhập vào tính cách nhân vật Bất Ly, thật sự hết cách, ai bảo trong lòng ‘hắn ta’ thật sự có Lan Quy để làm gì chứ?”
Bạc Hạc Hiên nhìn cô, tùy tiện hỏi một câu: “Nếu anh là loại người như Lan Quy thì sao? Em có bằng lòng trở thành Bất Ly không?”
“Anh?” Khương Mạn nhìn kỹ anh một lát, lắc đầu nói: “Không bằng lòng.”
Bạc Hạc Hiên mím môi.
Khương Mạn uống một ngụm trà, tiếp tục nói: “Anh không phải là Lan Quy, Lan Quy ở trong phim quái gở, nhạy cảm, đa nghi, xảo trá, ác độc! Hắn ta bởi vì những chuyện gặp phải khi còn nhỏ, mà sau khi lớn lên điên cuồng trả thù tất cả những người xung quanh.”
“Không cần biết là địch hay là bạn, tất cả những người xung quanh hắn ta đều gặp bất hạnh, hắn ta cũng vui vẻ nhìn những người này gặp bất hạnh.”
“Hắn ta chính là một bạo quân thật sự, dùng bất hạnh của người bên cạnh để chữa lành sự bất hạnh của bản thân, nói là chữa lành cũng không đúng, nên nói là thỏa mãn tâm lý vặn vẹo trong lòng hắn ta thì đúng hơn!”
“Tình cảm của hắn đối với Bất Ly rất phức tạp, tình yêu có tính chiếm hữu quá lớn, hoặc là vì khiếm khuyết của Bất Ly khiến anh ta có loại tâm lý được an ủi. Xét về bản chất mà nói, ‘tình yêu’ của anh ta là một loại bệnh!”
“Chủ nghĩa vị kỷ, tàn bạo, không từ một thủ đoạn nào!”
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên nhìn cô mang theo vẻ tán thưởng: “Xem ra em đã tìm hiểu kỹ lưỡng về Lan Quy thật rồi.”
“Vẫn còn kém một chút.” Khương Mạn cau mày, Lan Quy trong kịch bản và Lan Quy mà Bạc Hạc Hiên thể hiện vẫn có chút khác biệt.
Nhưng mà cô vẫn chưa nghĩ ra được, điểm khác biệt đó nằm ở đâu.