Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tôi đã lưu lại bằng chứng rồi. Có báo cáo cậu hay không tùy thuộc vào tâm trạng của tôi."
Hoàng Tư Vân hoàn toàn choáng váng. Mẹ kiếp, đây là hành động gì vậy?!
Advertisement
Khương Mạn móc ngón tay lên: "Đồ ăn đêm đâu, đưa đây!"
Advertisement
Đồ ăn đêm? Trong thời tiết lạnh giá này ai mà không sợ chết lại ra ngoài mua đồ ăn đêm chứ?
Hoàng Tư Vân có chút ngượng ngùng và xấu hổ. Thấy Khương Mạn cất điện thoại đi, anh ta cắn môi nhìn chằm chằm vào cô: "Đồ ăn đêm là em đây không tốt sao?"
Khương Mạn vẫn không hề lay động: "Tôi thấy cậu không phải là đồ ăn đêm mà là yêu quái."
"Đàn chị..." Ánh mắt anh ta đầy oán hận, muốn đến gần cô.
Khương Mạn tiện tay búng vào tay nắm cửa một cái, ầm một tiếng, ổ khoá ở cửa hình như bị súng bắn, vỡ tan tành và rơi xuống đất.
Con ngươi Hoàng Tư Vân mở to, cô lại thản nhiên búng lên cửa gỗ một cái.
ầm một tiếng, mùn cưa bay tung tóe, lõm một lỗ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Xương sọ của con người có lẽ cứng hơn cửa gỗ nhiều. Trong thời tiết lạnh giá này, tôi nghĩ rằng não của cậu bị đóng băng nhẹ rồi." Cô ngước nhìn Hoàng Tư Vân:
"Cậu có cần tôi giúp cậu giã đông không? Tôi không tính phí đâu."
Mặt của Hoàng Tư Vân tái mét, mắt như sắp sửa rơi ra. Anh ta nhìn chằm chằm tay của Khương Mạn, sợ hãi đến mức không dám thở.
Đây mà là tay người à? Không phải là móng vuốt thép của quỷ à!
Chị đã luyện thuật búng ngón tay sao?!
Khương Mạn lại hỏi: "Đồ ăn đêm đâu?"
Vẻ mặt cô thờ ơ, lim lim răng hàm sau, ánh mắt lạnh lùng: "Hay là cậu đang chơi tôi?"
Hoàng Tư Vân rùng mình, không dám nghĩ đến cái giá phải trả khi đùa cợt cô.
Thật là đáng sợ!
Anh ta lập tức lấy ra từ trong góc ra hai chai bia! Hai tay dâng cho "đại ca".
"Đàn... đàn chị... uống... bia đi..."
Hoàng Tư Vân cười còn khó coi hơn khóc: "Trong phòng em thật sự không còn đồ ăn nào."
Khương Mạn cầm lấy chai bia, khoé môi nhếch lên: "Gọi người của cậu ra đây."