Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô cười nói: “Nhiệm vụ của em hoàn thành rồi, anh vẫn phải tiếp tục kiên trì đấy, đồng chí Bạc Hạc Hiên.”
Bạc Hạc Hiên ngưng cười: “Cố gắng không để mất mặt tổ chức.” Phân cảnh của anh vẫn còn, đoạn sau vẫn phải tiếp tục quay.
Advertisement
Vân Chí Sam bọc áo phao đi tới, trách móc hai người họ: “Còn đang ở phim trường đấy, chú ý một chút, con bé Khương này hết cảnh rồi thì về phòng nghỉ ngơi bên kia đi, vừa khéo hôm nay có phóng viên của một kênh truyền hình, hai đứa lộ mặt tuyên truyền phim đi.”
Khương Mạn ngạc nhiên: “Phóng viên ở xa như vậy cũng tới sao?”
Advertisement
Điều kiện quay phim của ‘Chiến cốt’ rất khắc nghiệt, chính vì điểm này mà cản được không ít người ngoài tới làm phiền, biện pháp bảo mật cực kỳ hợp lý, tránh bị rò rỉ thông tin.
Trên mạng hiện giờ ngoại trừ hình ảnh tuyên truyền thì không bị lộ bất cứ thông tin gì.
Bạc Hạc Hiên và cô sánh vai đi về phòng nghỉ ngơi, trên đường đi anh hỏi: “Khi nào thì về Bắc Thành?”
Khương Mạn đùa giỡn nói: “Hử?”
“Về sớm một chút, bên kia chắc anh còn phải quay nửa tháng nữa.”
Khương Mạn nghiêng đầu: “Nghe như là anh đang đuổi em ấy nhỉ?”
Bạc Hạc Hiên gõ lên trán cô một cái, “Anh lại muốn em ở lại cùng anh hơn đấy.”
Ánh mắt anh u tối, giống như bóng đen không thể xua đi, nhiễm lên đôi lông mi dài.
“Không phải em không thích lạnh sao? Nhiệt độ của Bắc Thành sẽ ấm hơn, đêm mà đói thì có thể gọi đồ ăn đêm bất cứ lúc nào.”
Bạc Hạc Hiên giống như đang nói về một chuyện nhỏ nhặt, nâng tay phủi đi một ít tuyết đang vương trên tóc cô.
Rõ ràng là một câu nói không có gì là ngọt ngào, nhưng lại như một dòng hơi ấm rót vào trong tai, chảy vào tim cô một cách nhẹ nhàng và lặng lẽ.
“Anh muốn để Arthur quay về cùng em.” Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng nói: “Có thể giúp anh tạm trông coi thằng bé một thời gian không?”
“Được.” Khương Mạn gật đầu, cô rất thích Arthur.
Nếu ở lại phim trường, Bạc Hạc Hiên sẽ không có thời gian chăm sóc bé, đứa trẻ Arthur đó lại sợ người lạ, tâm lí đề phòng người khác vô cùng nặng.
Sau khi về Bắc Thành, thời gian của Khương Mạn tương đối thư thả, vừa hay có thể nhân cơ hội này dạy cho Arthur cách khống chế sức mạnh của bản thân.
“Vậy thì tới nhà anh ở đi.” Trong giọng nói của Bạc Hạc Hiên có chút ý cười: “Ngạo Thiên và Tang Bưu cũng nhờ cả vào em rồi.”
Bước chân Khương Mạn chợt dừng lại, nheo mắt nhìn anh: “Mưu kế thâm sâu nhỉ.”
“Thế em có bằng lòng mắc mưu không.” Bạc Hạc Hiên mỉm cười trầm ngâm nhìn cô.