Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Mạn cầm một miếng chocolate dát vàng bỏ vào miệng, nheo mắt cười, đáp: “Rất ngon, thay tôi cảm ơn em gái.”
“Là do em ấy làm, đúng không?”
Advertisement
Khương Mạn biết, Bạc Hạc Hiên còn có một em gái, nhưng mà cô chưa từng gặp mặt.
Không ngờ quà lại tới trước rồi.
Advertisement
Lý Mặc gật đầu, không ngờ nhanh như vậy Khương Mạn đã đoán ra được rồi.
Bạc Thiên Y bởi vì phần quà này mà đã chuẩn bị mất mấy ngày trời, nhưng mà cô ấy thật sự không có năng khiếu trong phương diện này, có một phần chocolate thôi mà suýt bay luôn cả cái phòng bếp rồi.
Theo nguyên văn của cô ấy nói thì: Phần quà đầu tiên tặng chị dâu, tuyệt đối không thể xấu, cho nên mới làm miếng chocolate thành cái dạng nhìn như không ăn được vậy đó!
Với sự giàu có và quyền lực của Bạc Thiên Y, không có chuyện không tặng nổi món quà đắt tiền hơn.
Nhưng mà có đắt đến đâu cũng không bày tỏ được tấm lòng, Khương Mạn là một kẻ tham ăn, không có món quà nào thích hợp hơn đồ ăn cả.
Chỉ là những lời này Lý Mặc không nói ra.
Sau khi anh ta rời đi, Khương Mạn lại nhét thêm mấy miếng chocolate vào miệng, nhưng cô vừa ăn vừa hít hà, trông không giống như đang ăn chocolate, mà giống như đang ăn ớt hơn.
Môi còn có chút sưng lên, trên trán đổ một lớp mồ hôi.
“Thím?” Arthur ngạc nhiên nhìn cô.
Khương Mạn hít một hơi, giọng hơi khàn: “Rót cho thím...một ly nước đi.”
Nói xong, cô lại hít nước mũi.
Sau khi uống một cốc nước to, Khương Mạn vẫn hít một hơi, sau đó bụng bắt đầu kêu ọc ọc.
Cô ôm lấy bụng, đặt chocolate sang một bên, vẻ mặt chịu đựng: “Thím....đi vệ sinh cái đã.”
Cô lấy tốc độ chạy nước rút hạng mục m để lao vào phòng vệ sinh.
Arthur nhăn mày, chocolate này không lẽ có độc? Sao thím lại biến thành thế này?
Nhưng mà thím thông minh như vậy, nếu như có độc, chắc chắn sẽ không tiếp tục ăn không ngừng như vậy nhỉ?
Dưới tác động của sự tò mò, Arthur cầm một miếng nhét vào miệng.
Mới đầu không phát hiện có điểm nào không đúng, vị ngọt sô cô la đậm đà và một ít bơ ca cao chưa nghiền, ngay sau đó, mặt cậu bé biến sắc.
“Cay! khà khà khà khà——Cay quá!!!!”