Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Thái Bình nói tới đây thì không khỏi kích động.
Khoảng thời gian này, ông đúng là trong mơ cũng nghĩ tới chuyện này, nếu không phải ngay từ đầu con bé Khương Mạn này dùng cái tên ‘Tôn Đại Ngọc’ để che mắt ông thì ông đã sớm tìm được người rồi!
Advertisement
“Thầy Sở, lời này của thầy thì học trò không tán đồng rồi.”
Đồng chí lão Vân lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ rồi. Hay lắm! Thầy đến đây là để đào góc tường phải không!
Advertisement
Vân Chí Sam thành thật nói: “Khương Mạn là một diễn viên, hơn nữa còn là một diễn viên cực kỳ có thiên phú và thần thái!”
“Thân là một đạo diễn, học trò có thể nói, con bé đó tuyệt đối có thể vươn cao hơn nữa, thầy không thể nói con bé là ham chơi mà mai một ý chí được, đây cũng là một nghề nghiệp đàng hoàng mà, là một nghề nghiệp mà rất nhiều người đang nỗ lực và phấn đấu mà!”
Hiển nhiên là đồng chí lão Vân cũng biết giận.
Sở Thái Bình nhăn mày, trầm giọng nói: “Lời nói vừa rồi của ta có thể hơi phiến diện, ta cũng thừa nhận ta có thành kiến với nghề diễn viên, minh tinh này.”
“Nhưng mà luyện võ không giống với mấy người đóng phim, người bốn năm mươi tuổi hay ông già tám mươi tuổi cũng có thể là diễn viên, nhưng nghiên cứu võ thuật là quá trình khổ luyện, không thể lười biếng dù chỉ một ngày!”
Ông Sở nói tới đây, không khỏi lo lắng và đau lòng: “Cô bé ấy có thiên phú như vậy, phải nhân lúc còn trẻ mà tỏa sáng hơn nữa! Không thể ngừng lại như vậy được!”
Vân Chí Sam cau mày phản bác: “Cuộc đời của diễn viên cũng vậy mà, cái ngành này cạnh tranh khốc liệt, bây giờ cô ấy mà không đóng phim thì ngành điện ảnh Đế Quốc sẽ tổn thất một ảnh hậu!”
Hai người vì chuyện của Khương Mạn mà trực tiếp nổi lên cuộc tranh luận.
Sở Thánh Kỳ ở bên cạnh không nhịn được mà nói: “Cái gì mà đóng phim với chả luyện võ, vừa nghe đã thấy chẳng thú vị gì rồi, cô ấy nên đi lái xe đua! Chỉ cần cô ấy gia nhập vào clb của cháu ……”
Sở Thánh Kỳ còn chưa nói xong, Vân Chí Sam và ông Sở đều đồng thời quát lên: “Mày im miệng!”
Sở Thánh Kỳ: “……” mẹ nó.
Sau khi quát người xong, đồng chí lão Vân mới sực nhận ra, nhìn hai ông cháu họ với vẻ kỳ lạ.
“Hai vị như này là ai giành phần của người nấy à?”
Vốn tưởng rằng Sở Thánh Kỳ chỉ là kẻ đi theo, ai ngờ tên ăn chơi này cũng tới giành người.
Ông Sở trừng mắt với thằng cháu nhà mình, thằng nhãi này dám lợi dụng chiếm người của ông! Để xem lúc về ông có đập chết nó hay không!
Bạc Hạc Hiên ngồi tại chỗ, chậm rãi uống trà.
Lúc này anh lại trở thành khán giả.
“Hạc Hiên, cháu nói vài câu đi! Đồng chí lão Vân chợt nhớ ra, vội vàng kéo đồng đội cho mình.