Đêm hôm khuya khoắt, đàn ông, giấy vệ sinh. Đặt ba cụm từ này đặt cạnh nhau sẽ khiến người ta liên tưởng tới một số điều kỳ quặc "đáng yêu" ~
Bạc Hạc Hiên từ từ rút một tờ giấy ra để lau tay dù chẳng có chút bụi nào rồi bình tĩnh đưa tay về phía Khương Tử Mặc.
"Xin chào."
Advertisement
Khương Tử Mặc nhìn chằm chằm vào tay anh rồi nói: "Tôi không ổn lắm."
(Nǐ hǎo trong tiếng TRung có nghĩa là xin chào mà từ hǎo còn có nghĩa là ổn, tốt, khoẻ…)
Sau khoảng ba giây im lặng, Khương Tử Mặc vẫn nắm lấy tay Bạc Hạc Hiên. Ánh mắt anh ta sắc lạnh: "Tại sao giờ đêm anh lại xuất hiện trong phòng em gái tôi. Tôi cần một lời giải thích hợp lý."
Bạc Hạc Hiên vẫn nở nụ cười: "Dù tôi có nói thật e rằng anh cũng sẽ không tin đâu."
Advertisement
"Không sao cả."
"Lấy giấy..."
Vẻ mặt của Khương Tử Mặc hơi thay đổi: "Con bé đâu?"
Bạc Hạc Hiên: "Tầng dưới, bụi cỏ."
"Tại sao anh không vào tầng ?"
"Cửa khóa rồi mà cô ấy đang cần gấp."
Cơ mặt của Khương Tử Mặc cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút, anh ta nhìn Bạc Hạc Hiên với ánh mắt kỳ quái, muốn nói gì đó nhưng lại do dự, vừa không thể diễn tả được.
Đêm khuya, bụi cỏ, giấy vệ sinh, cần gấp… Bốn yếu tố này có thể tạo nên một tác phẩm "độc và lạ"!
Khương Tử Mặc mím môi: "Đi đi, đừng bắt con bé phải chờ lâu."
Bạc Hạc Hiên: "..."
Anh cảm thấy Khương Tử Mặc có thể đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng anh không biết phải giải thích từ đâu.
Khương Tử Mặc: "Đừng nói với con bé là tôi đã nhìn thấy anh để tránh ngại ngùng."
Bạc Hạc Hiên: Tại sao lại ngại ngùng?
Anh ta hít sâu một hơi, nhìn Bạc Hạc Hiên: "Em gái tôi thích cậu."
Bạc Hạc Hiên: "... ừm." Khóe môi anh khẽ cong lên: "Tôi cũng rất thích cô ấy."
"Chuyện concert tôi còn chưa kịp cảm ơn anh một cách nghiêm túc." Vẻ mặt Khương Tử Mặc nghiêm túc:
"Hy vọng anh Bạc có thể cho tôi cơ hội cảm ơn anh vào lần sau. Còn bây giờ với tư cách là anh trai của Tiểu Mạn, có một số chuyện tôi nhất định phải tự mình tìm hiểu."
Vẻ mặt của Bạc Hạc Hiên cũng trở nên nghiêm túc, anh gật đầu.
“Anh mau đi xuống đi.” Sắc mặt Khương Tử Mặc không được tự nhiên, anh ta nói thêm:
“Đừng để Tiểu Mạn chờ lâu.” Nói xong anh ta cũng vội vàng xoay người rời đi.
Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười, sự hiểu lầm này có lẽ thành chuyện lớn rồi!
Khi anh chuẩn bị theo đường cũ đi xuống thì thấy một cái đầu ló vào cửa sổ.
Một tay cô nắm vào ống dẫn nước rồi leo lên, đôi mắt đẹp như chuông đồng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ở trong phòng!
Không đợi Bạc Hạc Hiên kịp phản ứng, Khương Mạn đã nhanh chóng trèo vào, giật lấy giấy trên tay anh, xoay người xì mũi không còn chút hình tượng nào! Những cũng coi như đã được giải quyết một chuyện mất mặt.
Cô như trút được một gánh nặng, chậm rãi quay đầu nhìn người đàn ông ở phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Trong phòng của em có vàng, anh ở đây đào kho báu, đào đến mức quên đi xuống luôn à!" Cô ở chỗ thuận hướng gió nên tóc bị thổi đến mức rối tung lên!
"Anh sai rồi, anh sai rồi."
Bạc ảnh đế nhanh chóng xin lỗi, thấy cô tức đến sắp biến thành cá nóc, tóc tai bù xù, càng nhìn càng thấy cô thực sự rất đáng yêu.
Anh phá lên cười, sau đó ôm mặt cô, cúi đầu xuống rồi hôn lên môi cô.
Đó hoàn toàn một nụ hôn theo bản năng...
Khương Mạn đang nói kháy bỗng dừng lại, kinh ngạc nhìn anh.
“Danh phận của anh đâu?” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng hỏi.