Vẻ mặt của Bạc Hạc Hiên cũng trở nên nghiêm túc, anh gật đầu.
“Anh mau đi xuống đi.” Sắc mặt Khương Tử Mặc không được tự nhiên, anh ta nói thêm:
“Đừng để Tiểu Mạn chờ lâu.” Nói xong anh ta cũng vội vàng xoay người rời đi.
Advertisement
Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười, sự hiểu lầm này có lẽ thành chuyện lớn rồi!
Khi anh chuẩn bị theo đường cũ đi xuống thì thấy một cái đầu ló vào cửa sổ.
Một tay cô nắm vào ống dẫn nước rồi leo lên, đôi mắt đẹp như chuông đồng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ở trong phòng!
Advertisement
Không đợi Bạc Hạc Hiên kịp phản ứng, Khương Mạn đã nhanh chóng trèo vào, giật lấy giấy trên tay anh, xoay người xì mũi không còn chút hình tượng nào! Những cũng coi như đã được giải quyết một chuyện mất mặt.
Cô như trút được một gánh nặng, chậm rãi quay đầu nhìn người đàn ông ở phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Trong phòng của em có vàng, anh ở đây đào kho báu, đào đến mức quên đi xuống luôn à!" Cô ở chỗ thuận hướng gió nên tóc bị thổi đến mức rối tung lên!
"Anh sai rồi, anh sai rồi."
Bạc ảnh đế nhanh chóng xin lỗi, thấy cô tức đến sắp biến thành cá nóc, tóc tai bù xù, càng nhìn càng thấy cô thực sự rất đáng yêu.
Anh phá lên cười, sau đó ôm mặt cô, cúi đầu xuống rồi hôn lên môi cô.
Đó hoàn toàn một nụ hôn theo bản năng...
Khương Mạn đang nói kháy bỗng dừng lại, kinh ngạc nhìn anh.
“Danh phận của anh đâu?” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng hỏi.
Cô bĩu môi, lẩm bẩm: "Đã ôm hôn rồi mà vẫn còn đòi danh phận, anh thật cổ hủ."
Bạc Hạc Hiên nhướng mày, nhéo mũi cô rồi nheo mắt: "Em học cách nói này ở đâu vậy?"
“Anh đoán xem?” Khương Mạn bị anh nhéo mũi nhưng không né tránh, không quên nháy mắt nói.
Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười: "Chắc là em lại đọc trộm tiểu thuyết kỳ lạ nào đó chứ gì."
"Vậy mà anh cũng đoán được à."
Khương Mạn ngạc nhiên, cô hạ thấp giọng, nói nhỏ: "Phát hiện mới nhất của kho tàng tiểu thuyết" Hoa trong vườn của bản vương đều là hoa thơm"!"
Ánh mắt của anh bỗng trở nên nguy hiểm.
Hoa? Vườn hoa?
Tên của cuốn tiểu thuyết này nghe có vẻ "dữ dội và kỳ quặc" hơn cuốn "Báu vật trong tay"...
"Hoa, vườn hoa gì đó cũng... chẳng tốt đẹp gì... đàn ông mà…quá tốn kém, nếu có nhiều quá thì không thể nuôi nổi." Khương Mạn đột nhiên đẩy anh ra rồi lùi lại hai bước rồi đột nhiên nói ra một tràng:
"Tối nay em ăn chưa no."
"Cua, tôm hùm gì đó có quá ít thịt, ăn không no!"
"Nếu có sủi cảo thì tốt rồi, nếu không ăn một tô mì hải sản cũng được..."
Bạc Hạc Hiên nghe cô lải nhải một hồi.
Khương Mạn lẩm bẩm một lúc rồi nhìn anh, cô lại bĩu môi như muốn tìm một cái cớ: "Hoặc là ăn chút hoa quả cũng được rồi..."
"Ăn no rồi thì đầu óc mới tỉnh táo, mới có thể đưa ra những quyết định sáng suốt nhất!" Khương Mạn nói rồi nhìn anh chằm chằm.
Bình thường người đàn ông này rất thông minh! Tại sao hôm nay lại ngốc như vậy? Cô nói rõ ràng như vậy rồi mà, anh vẫn không biết phải làm thế nào sao!
Hoa quả đổi lấy danh phận, anh còn không nhanh chân lên!
Khương Mạn thấp giọng nói: "Phòng khách ở tầng có hoa quả."
Nghe vậy mắt Bạc Hạc Hiên sáng lên. Anh bước ra ngoài, đột nhiên quay lại, nâng mặt cô lên rồi hôn lên trán cô một cái thật mạnh.
"Cho anh mười lăm phút."
"Em chỉ cần ngoan ngoãn ở trong phòng đợi anh!" Nói xong, anh nhanh chóng chạy ra ngoài.