Đột nhiên tay cô bị nắm chặt, anh bỗng nhiên đứng dậy, đi vòng qua bàn đến trước mặt cô, đặt tay lên hai tay vịn của ghế, nhìn cô chằm chằm.
"Vừa rồi anh chưa nếm được vị ngọt." Anh cúi đầu xuống rồi hôn lên môi cô, cạy môi và răng cô, theo đuổi ngọt nơi cô.
Khương Mạn cảm thấy thứ mình đang ăn hình như không phải kẹo bạc hà, mà là socola rượu được làm bằng rượu cao cấp.
Advertisement
Hơi chóng mặt, âm ấm. Vị ngọt lan tỏa, sự mát lạnh đan xen giữa hơi thở của hai người.
Cảm giác cũng… không tệ lắm.
Sau khi tách môi nhau ra, người đàn ông lấy viên kẹo từ miệng cô.
Advertisement
Đôi mi dài khẽ run lên, cô mở mắt ra nhìn thấy hình dáng của chính mình trong mắt anh. Khi nhìn thấy nụ cười không che giấu ở khóe mắt anh, nhìn thấy môi anh nhếch lên đầy thích thú, Khương Mạn vô thức nói:
"... Anh lại phạm quy rồi."
"Lần này là do em khiêu khích trước."
Bạc Hạc Hiên lại gần, khẽ xoa lên môi cô, đặt tay vào sau đầu cô, tham lam áp đầu mình vào trán cô.
"Bạn trai hôn bạn gái mình không phạm pháp đúng không?"
Khương Mạn đẩy anh ra, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn anh: "Không phạm pháp, nhưng đây là anh đang dựa vào nhan sắc để phạm tội, em nghi ngờ anh có động cơ xấu!"
“Không được, chúng ta phải quy ước ba điều, tốt nhất là nên có thời gian thực tập!” Khương Mạn nói đùa.
Khi Bạc Hạc Hiên nghe thấy những lời này, suýt bật cười thành tiếng.
Anh đứng lên, cau mày nhìn cô: "Hình như e rất thích ra đề khó với anh nhỉ."
Trong mắt Khương Mạn lóe lên sự xảo quyệt, cô mím môi nói: "Anh không bằng lòng à?"
Anh biết cô đang nói đùa nên cũng vui vẻ diễn cùng cô: "Em nói xem, thời gian thực tập là bao lâu?"
“Một… năm?” Cô ngập ngừng nói.
Ánh mắt người đàn ông trẻ nên nguy hiểm.
"Vậy thì nửa năm?"
Bạc Hạc Hiên hơi nheo mắt lại: "Em có thể tìm hiểu về luật hợp đồng lao động chút được không?"
"Ba tháng! Không được phép mặc cả!"
Anh cười nửa miệng, nhìn cô, nắm lấy tay cô: "Được, sau khi chuyển sang chính thức thì kết hôn à?"
Khương Mạn: "..."
Cô đẩy anh ra, đứng dậy, muốn bỏ chạy nhưng đã bị người đàn ông khóa chặt eo từ phía sau.
"Em lại muốn chạy đi đâu?"
“Em không chạy!” Khương Mạn giải thích: “Em thấy khát, đi rót nước thôi.”
Bạc Hạc Hiên vẫn không thả tay ra, anh ôm cô đi đến phía bên kia bàn, giam cô trong vòng tay mình.
Sau khi rót cho cô một cốc nước, anh đưa lên miệng cô: "Em uống đi."
Khương Mạn dở khóc dở cười, cầm lấy cốc nước uống một ngụm. Cô vừa đặt cốc xuống, cảm giác như cả người như treo lơ lửng trên không, bị cô ôm vào lòng.
"Bạc Hạc Hiên!"
Anh ngồi trên giường, đặt cô lên chân mình, nghiêng đầu nhìn biểu cảm của cô: "Em sợ rồi à?"
Hai mắt Khương Mạn tròn xoe, đùa à, em mà biết sợ à?
Sau khi bắt gặp ánh mắt của anh, Khương Mạn nuốt nước bọt, né tránh ánh mắt quyết liệt đó.
Lúc này, Bạc Hạc Hiên vẫn chưa buông cô ra, anh nhìn chằm chằm vào cô. Mặt Khương Mạn cảm giác như muốn bốc hỏa. Đặc biệt là tư thế này, cô chỉ là một em bé khổng lồ được anh ôm vào lòng.
Cô nâng mặt anh lên rồi hôn anh một cái, hùng hổ nói:
"Anh nhìn gì mà nhìn? Anh chưa từng nhìn thấy bạn gái đẹp như vậy bao giờ à? Dopamine của em lại tăng lên rồi, em cũng không biết mình sẽ làm gì anh đâu!"